Trịnh Liệt nheo mắt.

Tuy rằng Tiêu Sân không có yêu Lý Uyển Nam, nhưng tôn trọng thì vẫn có. Huống chi hiện tại người đã chết, lại còn là em gái Lý Hướng Nam, xem phân thượng Lý Hướng Nam, cũng không nên không khách khí như vậy đi?

Vậy nên… ả tiện nhân?

“Cô ta làm cái gì?”

“…..Tao và Hướng Nam hiểu lầm, cơ bản là do ả làm ra.” Tựa hồ nghĩ đến cái gì, sắc mặt Tiêu Sân lập tức trở nên khó coi. Biểu tình ngoan tuyệt khiến Trịnh Liệt không chút nghi ngờ nếu Lý Uyển Nam hiện tại đang đứng trước mặt bọn hắn, Tiêu Sân liền trực tiếp đem ả bầm thây vạn đoạn.

Những lời này mang lượng tin tức quá lớn, Trịnh Liệt sửng sốt hồi lâu, sau đó sắc mặt có chút cổ quái.

Hắn có thể khinh bỉ đường đường là thái tử hắc đạo lại bị một nữ nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay không?

Bất quá nghĩ đến thủ đoạn của Tiêu Sân, Trịnh Liệt sáng suốt xem nhẹ cái ham muốn mê người này.

“Phát hiện khi nào?” Trịnh Liệt ngẫm lại cũng đúng, nếu không phải có nguyên nhân đặc biệt, Tiêu Sân như thế nào lại coi trọng loại đàn bà như Lý Uyển Nam!

Tiêu Sân hút một hơi thuốc, nhíu mày, không đầu không đuôi nói “Tẩu tử mày tính tình quật cường, chuyện gì phát sinh cũng giấu tiệt, phải sử dụng thủ đoạn mới moi ra được.” Nói xong lời cuối trong mắt hắn lộ ra một tia đắc ý.

“Lý Uyển Nam chết tẩu tử không giận sao?”

“Có chút đau buồn” Tiêu Sân hừ nhẹ “Cái khác, không đáng. Ả có sống tao cũng khiến ả chết không tử tế được.”

“Lần đó là ngoài ý muốn, hay bên trong có nội tình gì khác?” Trịnh Liệt đột nhiên sâu sắc nhận ra điểm bất thường. Hắn thắc mắc lý do khiến Lý Uyển Nam chết ngoài ý muốn. Nếu Lý Uyển Nam đúng như lời Tiêu Sân kể có tâm kế như vậy, hẳn sẽ không ngu ngốc tới mức đi chịu chết!

Tiêu Sân cười lạnh “Lần đó ả khôn quá hóa dại. Nghĩ rằng bị thương sẽ khiến ta để ý ả… đáng đời!”

Tiêu Sân nhất thời muốn hộc máu. Hắn vẫn tưởng rằng Lý Hướng Nam vì cái chết của Lý Uyển Nam mà không tha thứ cho Tiêu Sân, áy náy lâu như vậy, hóa ra là dư thừa.

“Sân ca anh như thế nào không nói sớm.” Sớm biết như vậy hắn liền chả cần rối rắm như vậy, cứ trực tiếp bôi kem chống nhục đi năn nỉ ỉ ôi Tiêu Sân. Có mẹ Tiêu Sân dì Phùng Lệ An làm chỗ dựa, hắn không sợ Tiêu Sân không tha thứ cho hắn.

“Đó là vì mày ngu!” Tiêu Sân ngạo mạn dùng điếu thuốc chỉ hắn “Hơn nữa con làm cha chịu, thằng con trai quý nhà mày phạm trọng tội, mày che chở nó không cho tao xử lý, mày nghĩ tao sẽ hòa nhã chắc?”

Nhắc tới Trịnh Phỉ Tiêu Sân liền giận tái mặt. Hao hết tâm tư bồi dưỡng người tiếp quản băng nhóm, nó cứ như vậy mang người của hắn chạy! Nếu không phải vì Trịnh Liệt, Tiêu Sân sớm đem người đi dạy dỗ tiểu tử thúi kia một trận. Cho dù mấy năm nay Viêm bang của Trịnh Phỉ khá phát triển, cũng cho Tiêu Sân cùng Tiêu gia nhiều lợi ích, nhưng Tiêu Sân đối với y vẫn chưa hết giận.

“…” Trịnh Liệt nhất thời chột dạ.

Gặp Trịnh Liệt lập tức lúng túng Tiêu Sân liền giận cá chém thớt “Mày nghĩ tao không biết mày cùng nó làm cái trò gì? Chỉ sợ nó chỉ cần chăm sóc tốt lão nhị của mày, liền quên Sân ca này họ gì đi?”

Lời này rất nặng, Trịnh Liệt theo bản năng phản bác “Đó là lúc trước, về sau tuyệt đối sẽ không!”

Tiêu Sân càng giận, nhấc chân đạp hắn “Mày còn có lá gan thừa nhận!”

Trịnh Liệt cũng không giãy dụa, nhận bị đạp. Để Tiêu Sân đạp cho hắn tỉnh ra. Xem hắn vì tên bại hoại kia làm nhiều việc như vậy, lại bị bạn bè xa lánh, kết cục là cái gì!

Thấy hắn một bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng, Tiêu Sân ngừng chân, nhăn lại mi hỏi hắn “Mày đứng lên! Nói! Lại có chuyện phải không!”

Trịnh Liệt nhìn đến mi gian Tiêu Sân không tình nguyện hiện lên một tia quan tâm, trong lòng không khỏi ấm áp.

Hắn cà lơ phất phơ ôm lấy bả vai đại ca nhà hắn “Không có việc gì! Chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt vài chuyện, cảm giác vẫn là Sân ca tốt a, những thứ khác đều là phù vân…”

“Tởm!” Tiêu Sân liếc hắn, chán ghét nói. Bất quá không có đẩy hắn ra.

Trịnh Liệt cảm thán “Kỳ thật em trai đây không có gì không tốt! Bọn họ có đủ bản lĩnh, có hay không có em cũng giống nhau, không cần em bận tâm.”

Tiêu Sân trong lòng hiểu rõ “bọn họ” này là ai. Còn không phải mấy đứa con nuôi hay gây chuyện của Trịnh Liệt! Bất quá Trịnh Liệt đột nhiên lộ ra loại ngữ khí mệt mỏi lại thoải mái này, Tiêu Sân lại nhíu mi.

“Mày rốt cuộc muốn nói gì?”

“Sân ca, anh quyết định ở cùng tẩu tử, về sau biết làm sao đây?” Trịnh Liệt nói “Một lần bị bắt cóc một lần xém bị cường bảo, em cảm giác không phải trùng hợp đi!”

Tiêu Sân sắc mặt nháy mắt trở nên tàn khốc, tập trung cao độ “Mày biết được cái gì?”

Trịnh Liệt chỉ chỉ đầu “Trực giác! Có người không muốn anh ở cùng tẩu tử. Trịnh Phỉ cứu tẩu tử một lần, em cũng chó ngáp phải ruồi cứu được tẩu tử một lần, nhưng đến lần thứ ba, rất khó nói…”

Tiêu Sân niết điếu thuốc, trực tiếp đem ngọn lửa châm vào lòng bàn tay “Tao đương nhiên biết có người nhằm vào Hướng Nam. Hiện tại người của tao theo sát Hướng Nam 24/24 bảo hộ y. Tao sẽ không khiến y lại gặp chuyện không may.”

Trịnh Liệt lắc đầu nói “Cẩn thận mấy cũng có sai sót. Sân ca, này không phải là kế lâu dài, anh có hay không nghĩ tới việc để tẩu tử học vài ngón đòn tự bảo hộ bản thân?” Bởi vì nội tình tại Tiêu gia, vô luận là đã rửa tay, người bên cạnh Tiêu Sân hoàn toàn không có khả năng thật sự an toàn. Nếu Lý Hướng Nam thật sự hạ quyết tâm theo Tiêu Sân, một là về sau tàng hình không để ai phát hiện hành tung, hai là tự mình bảo hộ mình. Chờ Tiêu Sân đi cứu, có thể cứu được mấy lần?

Tiêu Sân trầm mặc, có chút chua xót nói “Tao chưa bao muốn y vì tao đi đến bước này…”

Trịnh Liệt vỗ vỗ vai hắn “Hoặc là anh nên hỏi ý kiến tẩu tử. Anh cũng nói tẩu tử là loại người có chuyện gì phát sinh cũng đều giấu diếm.”

Tiêu Sân trầm ngâm “Chuyện này…”

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Một trận tiếng súng đột nhiên truyền tới từ sân huấn luyện bên cạnh, đánh gãy lời nói Tiêu Sân!

Tiêu Sân cùng Trịnh Liệt sắc mặt đại biến, toàn thân căng thẳng.

Bên ngoài chỉ còn lại một người – Lý Hướng Nam.

Tiêu Sân không chút nghĩ ngợi muốn chạy ra ngoài, Trịnh Liệt ngăn lại hắn, mạnh lắc đầu bảo hắn không cần xúc động.

Bọn hắn vừa rồi tại phòng cạnh phòng tắm hút thuốc, trên người trừ bỏ quần đùi tứ giác thứ gì cũng không có. Nếu thực sự có kẻ địch, bọn hắn tùy tiện lao ra chỉ có nước biến thành bia ngắm.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng súng!

Tiêu Sân một tay đẩy Trịnh Liệt, từ ngăn tường bí mật lấy ra hai khẩu súng lục, ném một khẩu cho Trịnh Liệt, sau đó men theo vách tường, bước vài bước ra ngoài!

Trịnh Liệt là thân cậu ấm cô chiêu, tuy rằng từng được Tiêu Sân huấn luyện qua, nhưng kinh nghiệm thực tế một chút cũng không có. Không quá thuần thục cầm súng, hắn hít sâu một hơi, tim đập mãnh liệt đi theo sau Tiêu Sân.

Bất quá hắn vừa đi ra liền ngây ngẩn cả người!

Tiêu Sân đứng phía trước cũng đồng dạng ngây ngẩn.

Trong sân huấn luyện không có ai khác, chỉ có một Lý Hướng Nam.

Y đang đeo kính bảo hộ và tai nghe giảm âm, hết sức chăm chú hai tay giơ súng, một phát lại tiếp một pháp nhắm bia bắn.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Bia hình người vừa rồi còn nguyên giờ bị găm chín vết đạn. Trong đó có sáu cái ngay giữa tim, ba cái khác tuy không trúng tim nhưng cũng trúng vị trí trọng yếu, không có một phát bắn hụt.

Đến cả Trịnh Liệt cũng không dám khẳng định hắn có thể bắn tốt được vậy!

Trịnh Liệt buông tay khỏi còi, dùng súng chọc chọc Tiêu Sân “Sân ca, tẩu tử cũng không tệ nha! Anh giúp y luyện cũng tốt quá…”

Thiết! Vừa rồi còn một bộ thâm tình nói cái gì “….không muốn y vì tao đi đến bước này”

Tiêu Sân quái dị nhìn hắn “Ai bảo tao giúp y luyện?”

“A?”

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Lại vang lên ba tiếng súng. Lần này là hai phát giữa tim một phát tại đầu.

Lý Hướng Nam quá mức chuyên chú, không có phát hiện Tiêu Sân và Trịnh Liệt đã đến gần, mãi đến khi Tiêu Sân nhịn không được đi qua bắt lấy súng trong tay y.

Lý Hướng Nam hoảng sợ thiếu chút nữa kéo cò!

Trịnh Liệt thấy thế ra một thân mồ hôi lạnh, gặp Tiêu Sân dường như không có việc gì gỡ kính bảo hộ cùng tai giảm âm, không khỏi hỏi “Tẩu tử luyện qua ở nơi nào?” mà lợi hại như vậy?

Lý Hướng Nam thiếu chút nữa bắn Tiêu Sân vẫn còn kinh sợ, trực giác nói “Tôi không có luyện qua!”

Trịnh Liệt chậc lưỡi, khoa tay múa chân “Vậy anh như thế nào…” hắn chỉ chỉ bia ngắm hình người chi chít lỗ. Với một người mới mà nói, này chỉ có thể dùng từ “thiên phú” để hình dung.

Lý Hướng Nam nói “Tôi chỉ muốn thử xem… Lúc ấy Tứ thiếu mang tôi đi ra có chỉ qua cách nổ súng như thế nào…” Ý chỉ lần đó bị bắt cóc, thời điểm Trịnh Phỉ cứu y ra. Lúc ấy Trịnh Phỉ vội vàng chỉ y vài bước. Trên thực tế Lý Hướng Nam bắn tốt như vậy cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng nổ súng cũng không khó như tưởng tượng.

Tiêu Sân nhéo nhéo cằm y khiến y quay sang nhìn hắn “Em nghe lời anh cùng Trịnh Liệt nói?”

Lý Hướng Nam lập tức mím môi.

“Em nghe được.” Tiêu Sân khẳng định, trong mắt một mảnh phức tạp.

Lý Hướng Nam cầm tay hắn, gương mặt xưa nay ôn hòa nhã nhặn lộ ra một mạt kiên nghị “Để em thử xem, A Sân! Em cảm giác em có thể!” Y không muốn trở thành trói buộc của Tiêu Sân.

Tiêu Sân thân mình chấn động mạnh, không hề báo trước đem y áp lên tường, hung ác hôn trụ y!

Lý Hướng Nam theo bản năng tránh, nhưng tránh không thoát, dần dần bị cái hôn của Tiêu Sân ảnh hưởng, lấy tay ôm lấy cổ hắn, chậm rãi đáp lại…

Trịnh Liệt nhìn cảnh tượng thay đổi đột ngột, mắt chợt lóe một mạt hâm mộ, lặng lẽ thối lui, lưu lại không gian cho hai người.

Từ tầng ngầm trở lại tầng một, Trịnh Liệt đã ngửi được mùi đồ ăn.

Sự hâm mộ của hắn với Tiêu Sân lại tăng thêm một tầng. Vừa biết làm bếp, ngoan ngoãn trên giường, còn có ích nơi chiến trường, kiếm lão bà như vậy ở đâu a!!!

Trịnh Liệt trong lòng cảm khái, nhất thời không có chú ý tới trong đại sảnh có nhiều hơn một người.

Người này nghe được tiếng bước chân, quay đầu hỏi “Nam ca, anh…” sau đó ngưng bặt.

Cùng Trịnh Liệt bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngây ngẩn cả người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play