Dịch và biên tập: No_dance8x

"Thì ra… ngũ giác đang dần dần biến mất…”

Miêu Gia nghĩ ngợi rồi nói:

“Khó trách từ khi bắt đầu đi vào đây đến giờ, ta cảm thấy có chỗ không đúng. Việc các giác quan dần mất đi ắt hẳn có quan hệ trực tiếp đến trình độ linh thể hợp nhất. Linh lực của ta mạnh hơn ngươi một ít nên ảnh hưởng muộn hơn, giờ còn chưa biểu hiện ra, có điều chỉ là chuyện sớm hay muộn.”

Vương Hủ chỉ vào bản thân rồi nói: 

"Sao ta không bị gì hết?"

"Tất nhiên là nhờ năng lực Chúa Tể rồi. Hay ngươi tưởng là do mình đẹp trai?"

"Hừm." 

Vương Hủ dùng tay điều chỉnh lại tóc tai.

Tề Băng lại hỏi:

“Nhưng linh thức đạo thuật và năng lực của Vương Hủ đều bị suy yếu tại không gian này giống chúng ta. Tại sao ở đây hắn không bị ảnh hưởng bởi việc đánh mất ngũ giác?”

Miêu Gia nói:

“Thứ làm suy yếu năng lực của chúng ta là kết giới của thần nên không thể đối kháng được. Còn về mảnh rừng chiếm lấy ngũ giác của con người…”

Hắn ngẫm nghĩ lại rồi giải thích:

“Là do một loại trận pháp của phương Tây, không khác kỳ môn độn giáp của phương Đông là mấy, đương nhiên trong cũng có vài điểm khác biệt.”

Hắn quay sang nói với Vương Hủ:

“Trong mơ, ngươi đã đi qua mảnh rừng này phải không?”

Vương Hủ gật đầu.

Miêu Gia hỏi tiếp: 

"Có phát giác chỗ nào kỳ lạ chưa?"

“Hừm, khó diễn tả lắm, ngoại trừ việc trên cây có mùi thi thể thì ta cảm thấy nơi này lớn hơn nhiều so với bề ngoài.”

Miêu Gia nói:

“Vậy là được rồi, ta thì chú ý tới việc mảnh rừng này nằm ở trên cao và toàn bộ diện tích che phủ không chênh lệch nhiều với loại công viên lớn ở trung tâm thành phố. Chúng ta chỉ đi xuyên qua một phần rìa của nó, không thể nào đi lâu như vậy được. Vì vậy, ta kết luận rằng chúng ta đang đi vòng...

Ta nghĩ tác dụng của trận pháp này là dùng để vây khốn. Thời gian trôi qua thật lâu thì người bị vây càng chẳng còn nhiều giác quan, thậm chí đến cuối cùng sẽ trở thành cái xác không hồn, không có ngũ giác.”

Hắn lại quay sang nói với Vương Hủ: 

"Từ giờ trở đi, ngươi dẫn đường."

Vương Hủ trả lời: 

"Có gì khác nhau à?"

“Có chứ, vì chỉ có ngươi mới đi ra ngoài được. Con đường mà ngươi đi tiệm cận ‘đường thẳng’, mà ta và Tề Băng đều vô tình đi vòng.”

Nhận ra thần sắc của Tề Băng trở nên khác thường, Vương Hủ bèn không hỏi nữa mà im lặng đi tới thật nhanh, bởi hắn sợ rằng nếu làm không tốt thì còn mất thêm những giác quan khác nữa.

Miêu Gia và Tề Băng nhanh chóng đuổi kịp. Ba người đi thêm chốc lát thì quả nhiên tìm thấy đường ra, lờ mờ có thể thấy một con đường nhỏ uốn lượn lên đến chỗ cao nọ.

Gần như ngay lúc đi ra khỏi rừng cây, thần sắc của Tề Băng mới thả lỏng:

“Cảm giác đã khôi phục, xem ra mảnh rừng vừa rồi đúng là trận pháp.”

Miêu Gia nói:

“Đó là một trận pháp rất ác độc. Thật ra, những gốc cây tỏa ra mùi xác chết đều là người từng đi vào mảnh rừng này. Bọn họ đánh mất cảm giác nhưng vẫn tiếp tục đi tới với ý định thoát khỏi mảnh rừng, dù không thể. Cuối cùng, họ đã trở thành một phần của trận pháp. Sự oán hận và tuyệt vọng lại trở thành năng lượng để duy trì trận pháp. Tuy chúng ta nhìn không ra nhưng những gốc cây tại đây luôn luôn di chuyển, vì các vong hồn chỉ nghĩ đến việc rời khỏi rừng cây. Vì lẽ đó, mảnh rừng này liên tục xảy ra biến hóa, người bước vào sẽ đánh mất phương hướng, cho dù để lại ký hiệu ven đường cũng không có tác dụng, sau đó sẽ có người chết. Đây là một trận pháp gần như không thể giải, với lại, linh hồn bị nhốt bên trong còn phải chịu sự tra tấn vĩnh viễn.”

Vương Hủ nói:

“Thôi đi, nói rõ ràng thì làm được gì? Truyền nhân của Độn Giáp Thiên Thư đâu rồi? Chẳng phải đến thời điểm quan trọng vẫn phải dựa vào bổn đại gia hay sao?”

Miêu Gia ấy vậy mà không hề tỏ ra tức giận, lại còn nhìn Vương Hủ với vẻ thương hại:

“Kỳ môn độn giáp là một môn khoa học tồn tại từ thời Ân Thương, có hệ thống rõ ràng, là một môn mà người bình thường cũng có thể học tập. Mặc dù về sau nó gần như thất truyền nhưng nó quả thật từng tồn tại.

Trận pháp và kết giới vừa rồi cần những người bình thường không có năng lực linh hồn để hình thành, nên không còn là khoa học, mà là năng lực.

Ta chỉ mượn nhờ năng lực của một người để đối kháng với một loại năng lực khác mà thôi. Ngươi lên án ta không có nghĩa lý gì cả, vì dùng tri thức của ta đi đối kháng với năng lực kia không phải là một yêu cầu hợp lý.”

Sau khi bị người ta lấy lý lẽ khinh bỉ một phen, Vương Hủ không thèm cưỡng từ đoạt lý nữa, vì cả bọn đã đi đến trước cửa ra vào. Ban ngày đi đến trước căn phòng này quả nhiên không có cảm giác âm trầm. Ba người nhìn nhau một cái rồi nối đuôi nhau đi vào trong.

Tình cảnh trong nhà không khác nhiều so với trong giấc mơ, tất cả đều bình thường, đồ dùng trong phòng được lau dọn rất hoàn hảo, thậm chí có thể nói là không dính một hạt bụi. Cả ba thương lượng vài câu rồi quyết định chia ra lục soát.

Tòa nhà này rất lớn, phòng ốc rất nhiều, nào là phòng ăn, phòng trà, nhà kho, tầng hầm, và cả WC. Kiểm tra một phen, ai nấy đều cảm thấy phù hợp với lẽ thường nên chuẩn bị đi lên lầu hai.

“Lầu hai đều là phòng ngủ. Ngươi hãy mang bọn ta đến căn phòng xảy ra vụ giết người trước đi.”

Miêu Gia nói.

Vương Hủ hơi do dự bước lên bậc thang. Kế đó, hắn dẫn hai người đi qua hành lang và tới trước cửa căn phòng nọ. Trong giấc mơ tối qua, hắn tỉnh lại ngay khi đi đến đây.

“Nếu có biến cố gì… thì các ngươi phải yểm hộ ta đó nha…”

Vương Hủ đặt một tay lên cửa rồi quay lại nói.

“Dài dòng làm gì.” 

Miêu Gia đạp một cái vào mông khiến Vương Hủ lao thẳng vào trong phòng.

Loạng choạng bước vào phòng, Vương Hủ còn chưa nhìn thấy tình huống trước mắt thì đã thủ thế sẵn. Nếu lúc này có yêu ma quỷ quái nào đui mù xông lên thì sẽ phải nhận lấy loạn quyền trước tiên.

Nhưng rõ ràng hắn đã lãng phí tâm tư, bởi lẽ căn phòng trước mắt rất bình thường. Tấm nệm trên giường cũng rất sạch, khác xa so với cảnh máu me văng tung tóe khắp nơi trong tưởng tượng.

Miêu Gia và Tề Băng cùng bước đến nhìn bốn phía. Kế đó, Tề Băng hỏi một câu rất có tính kiến thiết:

“Chẳng lẽ con quỷ kia đã dọn dẹp hiện trường?”

Miêu Gia nói: 

“Ta vẫn thấy căn phòng này rất kỳ quặc. Đến tối, chúng ta quay lại xem sao.”

Vương Hủ nói: 

"Bây giờ đi đâu?"

“Ta sẽ đi đến nhà kho để nấu ăn, vừa nãy nhìn thấy bên trong có rất nhiều nguyên liệu, đoán chừng để sẵn đó để nuôi dưỡng con người, nhưng không sao, tối nay ta làm cơm Tây vậy.”

Vương Hủ cả kinh:

“Này! Ngươi là Lão Sói Xám à? Lão Sói Xám cũng chưa chắc ở một chỗ như thế này đấy nhé! Ngươi biết ở đây kỳ quặc mà còn chuẩn bị ở lại đây hay sao?”

Tề Băng bày tỏ ý kiến:

“Chúng ta đang bị nhốt trong không gian này nên cần phải giải quyết chuyện ăn ngủ. Thị trấn thì đã hoang phế, còn phải gặp nguy hiểm khi đi qua mảnh rừng kia, với lại căn nhà này còn là nơi cần điều tra trọng điểm nữa…”

Miêu Gia tiếp lời: 

“Cho nên tạm thời ở lại nơi này là sự lựa chọn tốt nhất.”

Hai gã kia đối đáp nhau rồi đi xuống lầu. Vương Hủ thì vẫn còn đứng nguyên đó. Với trí tuệ hơn người của mình, hắn đã đưa ra hai suy luận:

Thứ nhất, nếu hắn không đi theo thì rất có thể cơm tối sẽ không có phần.

Thứ hai, người ở phòng này vào đêm nay chắc chắn là hắn…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play