Lúc Vương Hủ khôi phục ý thức thì mới phát hiện mình đang đứng trong một thị trấn nhỏ giữa sa mạc đầy cát vàng. Ánh mặt trời chói chang trên cao khiến đôi mắt của hắn không kịp thích ứng. Tề Băng vẫn còn đứng bên cạnh và đang nhìn hoàn cảnh xung quanh bằng thứ ánh mắt mù mịt y hệt mình.
“Thì ra… còn có chuyện như vậy.”
Miêu Gia sờ cằm. Sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Nhìn theo ánh mắt của hắn, Vương Hủ và Tề Băng thấy được một tấm gỗ. Tấm gỗ này đứng ở ngoài rìa đoạn cuối con đường vào trấn. Những chữ to bên trên chắc hẳn là tên của thị trấn nhỏ.
Bodie!
“Ngươi vừa hiểu ra chuyện gì à?”
Vương Hủ mở miệng hỏi.
“Hồn ma lần này là Charles Manson, nghề nghiệp khi còn sống là cha sứ.”
Vừa nói, Miêu Gia vừa đi tới và ngoắc tay gọi Vương Hủ, Tề Băng đi theo mình.
“Chúng ta hiện đang ở trong thị trấn Bodie thuộc sa mạc bang Texas. Thực ra thì thị trấn này đã biến mất vào tám mươi năm trước bởi vì một sự kiện nào đó, hoặc chăng, vì một người nào đó…”
Miêu Gia cẩn thận quan sát từng cành cây, ngọn cỏ, nhà hoang, cột điện và thậm chí là cả đống rác.
“Hừm, chuyện này nói ra thì rất dài dòng. Tóm lại, tình huống không được tốt cho lắm. Các ngươi cũng nên quan tâm tới việc linh thức của chúng ta gần như đã biến mất hết.”
Nghe hắn nói vậy, Vương Hủ mới chú ý tới việc này, còn Tề Băng thì gật đầu, mặt mũi không hề có cảm xúc nào.
Trong lúc nói chuyện, cả bọn đã đi đến trước cửa giáo đường trong thị trấn. Miêu Gia là người đầu tiên bước vào. Toàn bộ giáo đường hình chữ nhật trông như không có dấu hiệu của sự sống. Ánh mặt trời xuyên qua tấm thủy tinh nhiều màu rực rỡ rọi vào trong nhưng không hề mang đến bất cứ cảm giác dễ chịu nào, trái lại, ánh sáng tươi tắn sặc sỡ kia khiến con người ta cảm thấy không được tự nhiên.
Nhìn vào bệ tượng trống trơn ở trước lễ đường, Miêu Gia bật thốt với vẻ đăm chiêu.
“Quả nhiên không có…”
Vương Hủ bỗng chen miệng vào:
“Nếu ta nói… ta đã từng tới đây trong mơ thì các ngươi có tin hay không?”
Miêu Gia quay đầu lại, hỏi:
“Hả? Lúc nào?”
Vương Hủ trả lời:
“Vào tối qua, lúc ngươi và lão Tề cạy cửa phòng và tạt nước lên mặt ta…”
Miêu Gia không quan tâm đến vẻ tức tối của hắn:
“Nói vào nội dung chính đi.”
Vương Hủ trả lời:
“Khi đó, ta đi tới thị trấn này, có điều là vào buổi tối. Ta dạo lòng vòng khắp nơi nhưng không thấy ai. Ta cũng từng tới giáo đường này và ấn tượng với cái bệ tượng trống, sau đó thì đi lên một gò đất cao.”
Nói xong, hắn rời khỏi giáo đường. Tề Băng và Miêu Gia bèn đi theo sau.
“Nhìn kìa, có thấy căn nhà đó không?”
Vương Hủ chỉ vào một chỗ cao ở phía xa.
Tề Băng cảm thấy kỳ quặc:
“Tại sao lại là kiến trúc kiểu Anh cổ điển?”
Vương Hủ nói:
“Ta cũng cảm thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ trong trấn có một ông chủ giàu có người Anh?”
Miêu Gia lập tức bác bỏ ý nghĩ của hắn:
“Không có khả năng đó! Trị trấn này rất nghèo, mà cảnh tượng trước mắt chúng ta hẳn là thời điểm của năm 1924. Lúc bấy giờ, ô tô, radio, v.v… đã trở thành nhu yếu phẩm của nhiều gia đình nước Mỹ, thế nhưng thị trấn này chỉ dùng ngựa, ngay cả bóng dáng xe hơi cũng không thấy, cứ như vẫn dậm chân tại thời đại khai hoang miền viễn Tây.
Với lại, nước Mỹ lúc này không còn ở ‘thời đại tiến bộ’. Vào giai đoạn mười năm sau thế chiến thứ nhất, nó thuộc về thời đại của giai cấp thương nhân. Văn hóa xã hội bấy giờ là kiểu thiếu cảm xúc, thiếu sức sống, còn được gọi là ‘giai đoạn quá độ sau khai phát của thế kỷ XX’, theo sau chính là ‘Đại khủng hoảng’. Người nhìn lại mà xem, cửa hàng ở bên đường chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Sự nghèo khó của thị trấn hoàn toàn được ghi rõ trên mặt, gần như đại biểu cho những khu vực rơi rớt ở tầng chót. Những địa phương kiểu này không thể nào xuất hiện loại kiến trúc như trên.”
Vương Hủ lại chỉ về căn nhà ở đằng xa.
“Này, vậy ngươi định giải thích như thế nào về cái đó?”
“Đơn giản thôi, nó chỉ mới xuất hiện sau khi người ở đây chết hết.”
Miêu Gia nói tiếp:
“Kể thêm về giấc mơ đi, ngươi còn nhìn thấy gì nữa?”
Vương Hủ kể:
“Sau đó, ta băng qua khu rừng nhỏ, đi lên cao và đặt chân tới trước căn nhà mà ngươi nói là chỉ mới xuất hiện sau khi người dân chết hết. Đến đây, ta nhìn thấy có bàn tay vụt qua cửa sổ. Kẻ này dùng móng tay cào kính để tạo ra âm thanh rất khó nghe. Ta không xác định được hắn là người hay ma, vì vẫn còn ở trong mơ. Do tiềm thức cảm thấy có chuyện xảy ra nên ta vội xông vào phòng.”
Tề Băng thấy hắn không kể nữa, bèn hỏi:
“Về sau thì thế nào?”
“Ta tỉnh dậy do bị dội nước.”
Vương Hủ nhún vai.
Miêu Gia nghĩ ngợi rồi nói:
“Tức là… ngươi đã tới đây một lần.”
“Cái gì? Đây không phải là mơ à? Chẳng lẽ chúng ta không ở trong mơ hay sao?”
Miêu Gia lắc đầu:
“Không phải! Lúc này đây, linh hồn và thể xác của cả ba chúng ta đều ở đây, mà tối hôm qua… chỉ có linh hồn của ngươi bước vào, đó là thời điểm Charles Manson hành hung. Cánh tay mà ngươi nhìn thấy hẳn là của một trong số bốn người chết trong khách sạn hồ Louise.”
Tề Băng hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra? Sao ngươi giống như biết hết mọi thứ vậy?”
Miêu Gia chỉ vào căn nhà ở xa xa:
“Vừa đi vừa nói.”
Vương Hủ và Tề Băng đành phải im lặng đuổi theo. Hai gã này đúng là hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Miêu Gia chỉnh lại suy đoán của mình rồi mở miệng:
“Đầu tiên, ta nói sơ qua về thời gian và địa điểm.
Không gian này gần như là quỷ cảnh dung hợp với kết giới của thần, cửa ra vào là gần hồ Louise. Thị trấn trước mắt chúng ta là Bodie của năm 1924, tất cả người dân đều đã chết và thời gian dừng lại vào thời điểm đó.
Tiếp theo là hồn ma, các ngươi hẳn đang ngờ ngợ là tại sao ta biết được tên của hắn. Sự thật thì dựa vào nhắc nhở đầu tiên của Vincent, đáp án nhanh chóng được đưa ra. Đó là London mà trước nay ta mới đi đến lần đâu xảy ra không ít sự kiện, mà Vincent thì chỉ có thể liên hệ tới sự kiện Drebber.
Đã như vậy, ta liền đưa ra một kết luận rất hợp lý:
Chuyện xảy ra ở đây giống với vụ án của Jack the Ripper.
Dựa vào nghiên cứu cá nhân của ta về các vụ án giết người hàng loạt trong lịch sử, hai cái tên Charles Manson và thị trấn Bodie đã ở trong đầu. Thời điểm nhìn thấy tên thị trấn, ta biết ngay đây là một lễ tế đầy máu tanh.
Charles Manson có thể còn đáng sợ hơn so với Drebber. Drebber chỉ là một công cụ, còn Manson… không đơn giản như vậy. Cuộc đồ sát xảy ra vào năm 1924 chỉ là đoạn mở đầu, cũng chưa hẳn là lễ huyết tế, mà chỉ là một nghi thức cần phải trải qua khi tạo ra một ác ma mà thôi.
Lễ huyết tế thật chắc hẳn rất nghiêm khắc và không cần phải giết nhiều người. Tuy nhiên, quy tắc ẩn sâu bên trong dường như đòi hỏi mỗi linh hồn chết trong kết giới phải mang một ý nghĩa đặc thù.
Vì vậy, lễ huyết tế thật sự diễn ra vào lúc này đây, tại thế kỷ XXI, ngay trước mắt chúng ta. Một gã ma đầu ngủ đông suốt tám mươi năm cuối cùng định hoàn thành sứ mạng của mình ngay tại đây. Bốn người tối qua và hai người vào nửa giờ trước… khiến ta nghĩ mọi chuyện đến bây giờ mới bắt đầu.”
Càng nghe, Vương Hủ càng cảm thấy không ổn. Lão huynh Drebber khi còn sống cũng là dạng nhân vật không ra gì, khi chết còn nghiện giết người liên hoàn. Còn cái gã Manson này, khi còn sống một tay giết chết cả thị trấn, lại còn chiếm được kết giới của thần, vậy hắn chẳng phải muốn lật cả bầu trời xuống hay sao?
“Này, vậy lời nhắc nhở có ý gì? Có phải là biện pháp tiêu diệt Manson hay không? Nhất định là vậy phải không? Bây giờ năng lực linh hồn của chúng ta đã mất, không có cách thì chịu không nổi đâu.”
Miêu Gia cười lạnh:
“Lời nhắc nhở thứ hai ư? Hừm, lời của Woody ấy à? Ta sẽ không nói nguyên văn, đại ý là, dựa theo danh sách của Địa Ngục thì ta sắp làm cha.
Giờ nghĩ lại mới thấy câu nói của hắn quả là chứa nhiều bí ẩn. Nào là ‘dựa theo danh sách của Địa Ngục’, thì ra linh hồn con của ta không đến từ Thiên Đường. Chậc! Đấy là còn chưa kể hết…
Nhưng mà, ta nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, trước khi Hitler sinh ra nửa năm Jack the Ripper chỉ giết có vài ba người. Giờ thì lễ huyết tế trước khi sinh ra con của ta thì đã chết tới sáu người rồi…”
Cái cằm của Vương Hủ như muốn rớt ra. Hai lời nhắc nhở, lễ huyết tế và những thứ xảy ra trước mắt. Phải rồi! Thằng này suy luận kín kẽ như vậy… con của hắn chắc chắn là một Hỗn Thế Ma Vương!
Viết đến đây, ta có vài lời muốn nói với bạn đọc…
Phàm là trước khi sinh ra những nhân vật trở thành hoàng đế thì đều sẽ có những thứ gọi là “hiện tượng lạ”, không phải cha mẹ gặp ác mộng thì là ánh sáng đỏ, mưa sau chổi đầy đầu, v.v…
Ví dụ như người anh em Lưu Bang:
“Cao Tổ người làng Trọng Dương, ấp Phong, quận Bái, họ Lưu tên tự là Quý. Cha là Thái Công, mẹ là Lưu thị.
Trước đây có một lần Lưu thị nghỉ trên bờ một cái đầm lớn, mộng thấy nằm với một vị thần, lúc bấy giờ sấm chớp nổi lên, trời tối mịt, Thái Công đến xem thì thấy trên người bà có một con giao long. Sau đó bà có mang và sinh Cao Tổ.
Mọi người thấy đấy, đoạn văn này vậy mà lấy từ sử ký. Lão sư Tư Mã Thiên ơi, ngài viết vậy khiến ta thấy không được ổn cho lắm…
Nếu có bạn học không hiểu mô tê gì, ta xin giản lược lại đoạn văn vừa rồi.
Nói cách khác, mẹ của anh bạn Lưu Bang quan hệ với giao long rồi sinh ra hắn, nhân chứng cho việc này là cha hắn, dùng từ chân long thiên tử trong trường hợp này quả là không sai chút nào…
Làm tốt lắm, Lưu Bang, ngươi thắng! Sử thời Hán mà lại để người ta viết cho cha ngươi một cái ‘nón xanh’ cao quý như vậy. Ta chỉ có thể nói… ngươi lợi hại!
Chúng ta lại có ví dụ khác về Chu Nguyên Chương. Do quá dài nên ta không trích dẫn mà lại chỉ đưa ra một đoạn như sau:
“Mẹ là bà Trần, mơ được thần cho một viên thuốc, giơ tay thì thấy sáng rực, nuốt xong miệng còn thơm nức. Khi sinh, ánh sáng đỏ rực cả phòng, trong dạ lập lòe ánh sáng. Người dân tưởng cháy tới cứu thì không nhìn thấy gì nữa. Cằm dài, tư mạo hùng kiệt, kỳ cốt quán đỉnh, ý chí to lớn, khó đo lường được.”
Được rồi, ta biết rằng các vị viết sử đều có giá đao treo trên đầu…
Bỏ qua đứa con của rồng Lưu Bang vừa ra đời thì đã khí phách ngút trời, Chu Trọng Bát không biết tại sao lại có năng lực hỏa quyền của quả ác quỷ. Các đế vương khác khi sinh ra đều có dấu hiệu thần tiên hạ phàm, nào là Triệu Khuông Dận, Thiết Mộc Chân, Lý Thế Dân… Triều đại đổi thay, thần tiên thay nhau không dứt theo cái kiểu người trước ngã xuống thì tới lượt người sau.
Khiến cho mọi người khiếp sợ là… những câu chuyện này phần lớn đều đến từ chính sử.
Vì vậy, ta chỉ có thể nói những thứ trong sách giáo khoa hoàn toàn không được học vẹt mà thiếu đi suy nghĩ.
Trở lại với cậu chuyện, chúng ta hẳn phải tin rằng nếu đế vương sinh ra có hiện tượng lạ thì bọn ma đầu tất nhiên không chấp nhận lạc hậu.
Và con trai của Miêu Gia chắc chắn không phải là đèn đã cạn dầu…
Lúc này, Tề Băng chen miệng vào:
“Ta không biết những chuyện về kết giới của thần, Drebber và London. Các ngươi có thể giải thích sơ qua hay không?”
Miêu Gia nói:
“Đợi có thời gian rảnh đi đã, chứ để Vương Hủ kể thì kiểu gì cũng không rõ ràng.”
Những câu chuyện có nội dung liên quan đến Thiên Đường, Địa Ngục và Thần thì chỉ sau khi Miêu Gia chỉnh sửa lại câu từ, mới có thể đem “tin tức an toàn” đến cho Tề Băng.
Vương Hủ bỗng nói:
“Thật ra, trong giấc mơ ta có chú ý tới một điều. Các ngươi có cảm thấy… rừng cây này… tỏa ra mùi xác chết hay không?”
“Còn cần ngươi nói sao? Thối như vậy mà ngửi không ra thì ta là dòi mất rồi.”
Miêu Gia trả lời.
Tề Băng dừng lại:
"Không phải chứ."
Miêu Gia và Vương Hủ đều quay đầu lại nhìn hắn:
"Làm sao vậy?"
Sắc mặt Tề Băng thay đổi, mồ hôi lạnh chảy xuống đầm đìa:
“Ta không ngửi thấy! Không chỉ là mùi xác chết, ta không còn ngửi thấy bất cứ mùi gì khác nữa!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT