Đưa ra quyết định xong xuôi, cô bỗng cảm thấy hối hận ngay sau đó. Bỗng mùi thức ăn thoang thoảng qua mũi cô, trước mặt cô chính là món thịt cừu cao cấp với nước sốt mật ong và táo, ăn kèm với đó chính là khoai tây nghiền và salad cá ngừ. Nhưng ko thể thiếu chính là rượu vang đỏ năm 1763.

Bữa ăn diễn ra một cách nhanh chóng vì anh chẳng nói chuyện với cô, còn cô thì cứ tập trung ăn cho hết món thịt cừu để không phải phí tiền.

Thanh toán xong, cầm tờ bill cô không khỏi phải ngạc nhiên, hóa đơn lên tới 6.450.000 đồng ( tính theo tiền Việt Nam). Chỉ một bữa ăn thôi cứ như là tiêu hết một tuần ăn của cô mỗi ngày, mà cũng đúng thôi, đây là nhà hàng cao cấp và anh cũng không ngoại lệ.

Thấy cô trơ mắt nhìn tờ bill, anh ho khan một tiếng:

- Ừm....ừm

- À.... chúng ta đi được rồi chứ? - Cô hỏi.

- Được rồi, đi thôi, tôi sẽ đưa em về.

- Oke

Ra khỏi nhà hàng, đây là lần thứ 2 cô ngạc nhiên. Cô biết gia đình anh rất giàu nhưng không ngờ lại giàu đến thế. Một con xe Ferrari 488 Spider màu xanh biển được sản xuất với số lượng có hạn nằm chình ình ngay trước mắt cô và cũng là lần thứ hai cô lại đứng trơ người ra một chỗ:

- Này nhóc có lên xe ko hả?

Cô cười ngượng nghịu và bước vào trong xe của anh. Thấy cô ngồi vào ngay ngắn, anh nhoài người tới, bỗng cô lên tiếng, ngăn bàn tay của anh đang chuẩn bị đụng vào người mình:

- Này chú làm gì đấy?

- Tôi cài dây an toàn cho em.

-........ ( đỏ mặt)

- Vậy em nghĩ là tôi sẽ làm gì em? Bớt ảo tường đi cháu gái, ngưng đọc những truyện tranh nhảm nhí đi.

- Tôi làm gì đọc chứ?

- Em chắc chứ?

-...........

- Em nên nhớ em chẳng bao giờ qua được mắt tôi.

Nói rồi, anh cười nhếch mép để lộ hàng răng trắng muốt. Anh khỏi động xe, tiếng xe nghe thật đã tai. Bánh xe di chuyển trên đường lớn. Thành phố về đêm thật đẹp thế nhưng lau nay cô lại ít chú ý tới. Xe cứ lăn bánh, anh vẫn ko nói một câu nào, nhìn gương mặt nhìn nghiền của anh, cô vẫn không khỏi thán phục, quả là một tuyệt phẩm. Nhận thấy được sự chăm chú của cô, anh lên tiếng:

- Em nhìn gì thế?

- Ờ....... ( cô ấp úng)

- Tôi biết tôi rất hoàn hảo nên ko cần em phải nhìn tôi như thế đau.

- Anh ảo tưởng à?

Càng đi cô càng thấy lạ, cô nhớ ko lầm thì đây ko phải là con đường về nhà của mình:

- Chú đưa tôi đi đau thế?

- Bắt cóc em, em có thể gọi người thân hoặc cảnh sát nếu em muốn. ( cười gian xảo)

- Này, tôi ko giỡn với chú đau đấy, chú mau đưa tôi về nhà đi.

- Thôi được rồi, ko đùa với em nữa, tôi muốn đưa em tới một nơi, cứ chờ đi.

Sau 30 phút đi xe, cuối cùng anh cũng dừng xe bên bờ biển ở ngoại ô thành phố. Đứng trên vỉa hè, cô có thể ngửi thấy mùi thơm của biển cả, những ngọn gió mát lạnh luồn vào mái tóc và cả tiếng rì rào của phi lao và sóng biển. Anh đưa tay để cô vịn vào và kéo cô đi xuống bãi cát trắng mịn, tay còn lại của anh chính là đôi bata của cô. Đứng giữa bãi cát rộng mênh mông, anh cất giọng ôn tồn:

- Em có biết nơi này là gì không?

- Tất nhiên là biển rồi.

- Đồ ngốc, đây là nơi mà tôi đã hứa với lòng mình là sẽ đưa người con gái mà tôi láy làm vợ tới đây để cùng tôi ngắm cảnh đêm và em chính là người mà tôi đã chọn.

Nghe giọng nói đầy cảm xúc và chân thật của anh, lòng cô bỗng lay động, tim bắt đầu đập nhanh hơn. Anh đang nắm tay cô, cô cũng thuận thế mà siết bàn tay anh chặt hơn.

Từ xa nhìn Miên Sơ và Phong Hàn tựa như đôi tình nhân mới chớm yêu, cảnh biển ban đêm thật đẹp,sẽ đẹp hơn nếu có đôi trai gái đang đứng đó.

Tác giả: Hani Vy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play