Miên Sơ từ từ bước xuống cầu thang, gây được sự chú ý rất sâu sắc với gia đình nhà bên với vẻ đẹp ôn hòa, không kiêu sa như những cô gái nhà giàu khác. Ông Lục thấy con gái, vội đi tới nắm tay cô và kéo lại.
- Xin giới thiệu với chủ tịch và bà Phong, đây là đứa con gái duy nhất của tôi - Miên Sơ.
- Cháu chào 2 bác.
Quét ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới, bà Phong ôn tồn mở lời:
- Con bé thực sự rất xinh đẹp, nếu có Phong Hàn ở đây chắc thằng bé sẽ ngạc nhiên lắm.
Ngồi bên cạnh nghe bố cô và vợ chồng chủ tịch hàn huyên với nhau, thật sự cô chẳng hiểu họ nói gì, nhưng đang đóng vai là một người con gái thục nữ, cô phải giữ mình thật tỉnh táo nhất cô thể vì cô như sắp phải ngủ gục đến nơi rồi.
Buổi trò chuyện cũng kết thúc, vợ chồng chủ tịch hứa sẽ đưa ra ngày lễ kết hôn sớm nhất, cô cũng chẳng màng đến lời nói của họ, lê cái đầu nặng trịch lên lầu và ngủ một mạch đến chiều.
Vẫn còn say giấc, tiếng chuông điện thoại ở đầu giường reo lên, cô lê thân xác lười biếng vơ láy chiếc điện thoại:
- Alo
- Tôi đây
- Tôi là ai??
- Chồng của em
- Chồng tôi?? Tôi có chồng khi nào chứ?
- Bây giờ không có sau này sẽ có.Thôi được rồi, không đùa với em nữa, em có thể cho tôi một cuộc hẹn vào tối nay không?
Cô do dự giây lát:
- Of course....... thời gian do anh tự quyết định.
Nói rồi, cô ngắt điện thoại, rủa thầm: đồ điên
Tối hôm ấy cô ăn mặc giản dị, quần short, áo sơ mi form rộng kết hợp đôi giày bata được thêu hoa tinh tế và chiếc balo nhỏ sau lưng toát lên vẻ năng động của thiếu nữ.
Leo lên chiếc xe chờ sẵn trước cổng, cô ra lệnh cho bác tài xế chở cô tới nhà hàng đã được hẹn sẵn. Cô vào trong, nhìn ngó xung quanh chẳng biết ai là chồng mình vì người đó cô còn chưa tháy mặt. Bỗng ánh mắt cô dừng lại ở một góc khuất của nhà hàng, người này nhìn rất quen, cô ráng nhớ lại và nhận ra đó chính là trung tá David, người đã từng chung chăn gối với cô hai tháng trước. Vì đã ra khỏi doanh trại nên anh mặc đồ có thoải mái hơn so với những bộ đồng phục quân sự. Hôm nay, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng cổ trụ, tay áo được săn lên, thấy rõ những đường gân tay nam tính, kết hợp với đó là chiếc quần âu màu lông chuột càng làm toát lên vóc dáng cao lớn của anh.
Vì vậy mà cô ngắm mãi mới nhận ra người đó chính là anh, cô vội vã đi tới:
- Chào chú, chú nhớ tôi chứ?
Anh ngước đôi mắt thâm trầm lên nhìn cô, đáy mắt thoáng lộ vẽ ngạc nhiên. Thấy anh không nói gì cô tiếp lời:
- Sao chú lại ở đây, ko phải bây giờ chú nên ở doanh trại à.
- Tôi tới đây đợi vợ chưa cưới của tôi.
- Chú cũng có vợ à??
-...........
- Thôi ko nói chuyện với chú nữa, tôi cũng đi tìm chồng chưa cưới của tôi đây.
Nói rồi, cô bỏ đi, anh nói lớn:
- Chồng em đang ở đây!!
Cô ngạc nhiên, quay đầu quát:
- Chú điên à, tôi có tháy ai đau. Đừng nói...... người đó là....là....chú?
- Chính xác, chào em, nhóc con!!
Nghe câu nói ấy, linh hồn cô như lìa khỏi xác, đầu óc rỗng tuếch, cô chẳng nghĩ được gì, bỗng anh gõ trên đầu cô:
- Á... anh làm gì thế, đau tôi chết mất.
Cô ôm láy đầu mình, nói như la làng.
- Em còn đứng ngay ra đó làm gì, ngồi xuống đi.- Anh ra lệnh.
Theo lời anh, cô ngồi xuống. Để không phí thời gian trở về doanh trại, anh bắt đầu vào chủ đề chính.
- Tôi muốn nói về chuyện kết hôn của chúng ta.
- Oke, được thôi
- Em có thật sự muốn kết hôn với tôi chứ?
- Vậy thì chú nghĩ là tôi đang nói dối à.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT