Tần Mục tán thưởng một câu, cái tên Đại Bình Quả này đúng là buồn cười, nhưng mà phong cách câu lạc bộ còn phi thường tốt, làm cho người ta có cảm giác ưu việt, nói nó là câu lạc bộ nổi danh cũng không sai.
Mộ Băng Đồng đi tới quầy phục vụ, trực tiếp cầm chứng minh thân phận ra, nói rõ muốn tìm Diệp quản lý. Tần Mục nghe xong thì cuối cùng cũng hiểu, vụng trộm cười nhạo mình, Đại Bình Quả thân phận gì, bản thân tầm mắt rất cao, không thể nào đưa mắt nhìn xuống được.
Tiểu thư quầy phục vụ bảo Mộ Băng Đồng chờ một chút, sau đó ấn dãy số, không bao lâu thì nói cho Mộ Băng Đồng, Diệp quản lý tại tầng mười chín chờ nàng. Mộ Băng Đồng gật gật đầu, bả vai nâng lên, đây là biểu hiện khẩn trương bối rối. Tần Mục nhìn thấy thì kỳ quái, đi tới bên người Mộ Băng Đồng, nhẹ giọng nói:
- Cái này ngươi tổng có lẽ nói cho ta biết, đến tột cùng phát sinh chuyện gì a?
Mộ Băng Đồng do dự một chút, lúc đi vào thang máy ngượng ngùng nói.
- Em nợ tiền hắn!
Tần Mục nghe xong cảm giác nhẹ nhõm, có câu, có thể sử vấn đề có thể sử dụng tiền giải quyết, đó không phải vấn đề. Mộ Băng Đồng bảo mình tới quả nhiên ánh mắt không tệ, Tần Mục còn nổi danh là Tần giàu có, trước mắt hắn không cảm giác mình thiếu tiền.
- Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, không cần phải khẩn trương như vậy.
Tần Mục thoải mái nhún nhún vai, lưng tựa vào thang máy, động tác này cho thấy Tần Mục không phải quan viên, căn bản chính là thanh niên hai chục tuổi.
Mộ Băng Đồng gật gật đầu, lại lắc đầu, giống như gian nan không nói rõ chuyện ẩn. Tần Mục nặng nề, nói ra:
- Mộ tiểu thư, em mời người bạn như anh tới đây một lần, nhưng mà em không thể nói một nửa giấu một nửa như vậy được.
Mộ Băng Đồng lui ra phía sau một bước, tựa vào một góc thang máy, cúi đầu thật sâu.
Đinh!
Đúng vào lúc này thang máy đã tới lầu mười chín. Tần Mục khẽ động khóe miệng, không tiếp tục nói chuyện, nên đến vẫn phải đến, hắn vừa vặn nhìn thấy điểm khó xử của Mộ Băng Đồng, nàng đang che dấu cái gì đó, tâm tính nàng như thế nào.
Thang máy mở ra, một người mập lùn cao một mét sáu đứng ở cửa. Gương mặt bóng loáng giống như đầy dầu mỡ cười lên, vừa nhìn thấy Mộ Băng Đồng thì cười ha hả, thân mật nói ra:
- Tiểu Đồng, tôi đã sớm nói rồi, duyên phận của chúng ta từ nhỏ đã định rồi, nhanh vào đi, nhanh vào đi.
Vừa há miệng thì Tần Mục cảm thấy không được tự nhiên. Người nào nói chuyện đặt duyên phận ở bên miệng chứ, chỉ có quen biết hoặc là mến nhau hoặc là cừu nhân không chết không thôi mà thôi. Tên mập lùn nói lời này thì rời đi, đôi tặc nhãn nhìn qua người Mộ Băng Đồng, giống như có thể nhìn xuyên thấu qua người Mộ Băng Đồng, con mắt của hắn giống như không gì có thể ngăn cản được. Hơn nữa tên mập lùn này không có cố kỵ người khác, nói thẳng:
- Tiểu Đồng, hôm nay nghĩ thông suốt, chuẩn bi theo tôi, làm cho tôi a?
Sắc mặt Mộ Băng Đồng vô cùng tái nhợt, đầu nhìn qua Tần Mục. Tần Mục vẫn nhàn nhã đứng đó, con mắt đang nhìn mũi chân, giống như chuyện này không quan hệ tới hắn.
Mộ Băng Đồng khẽ cắn môi, biết rõ Tần Mục đang hoài nghi nàng, giọng dồn dập nói:
- Diệp quản lý, tôi nói rồi, việc này không thành, tôi hôm nay tới trả tiền.
Diệp quản lý cười lên ha hả, nói ra:
- Chút tiền này nói làm gì, chút lòng thành, chỉ cần cô theo tôi, chẳng những không cần cô trả nợ, còn tốt hơn cho cô, cô...
Quả nhiên là không kiêng nể gì, Tần Mục cười khẽ một tiếng. Diệp quản lý nghe ra hương vị trào phúng trong đó, sắc mặt trầm xuống, đưa ngón tay thô to chỉ vào Tần Mục, nói:
- Oắt con, mày làm ngành nào, ngay lập tức đi tìm người phụ trách, mày bị khai trừ.
Trong lời nói tràn ngập hương vị ra lệnh, Tần Mục chậm rãi ngẩng đầu, nghi hoặc nói ra:
- Nghe nói Tiểu Đồng nợ tiền, tôi tới đây xem xem, rốt cuộc có chuyện gì mà cần kinh động tới tôi?
Diệp quản lý nói chuyện cuồng vọng, Tần Mục cũng nghiêm túc, câu lạc bộ này Tần Mục vỗ vỗ tay chỉ sợ xây hơn mười cái, cho nên trong khi hắn chiếm chữ lý, hắn còn tưởng rằng còn không nhìn vào trong mắt, nếu Kinh Bình Quốc tói, khả năng Tần Mục còn có thể ngồi xuống uống trà với Kim Bình Quốc. Thời điểm hắn ở Cửu Giang cùng kinh thành cũng không có buông tha bên này, vẫn câu thông với Trương Thúy Lưu Đại Hữu, mà Kim Bình Quốc muốn mở hộp đêm, Tần Mục bảo Trương Thúy chú ý đè xuống. Hiện tại khu phát triển vừa mới làm, mà ở Quảng Châu có gia hỏa xưng là "Đổ vương" mở hộp đêm ở đây, trong đó có hương vị gì không nói cũng biết. Cho nên nếu Kim Bình Quốc thật sự muốn mở hộp đêm ở khu phát triển, chỉ sợ còn phải hai tay bưng trà kính Tần Mục.
Huyện quan không băng hiện quản, dù hậu trường của Kim Bình Quốc trên tỉnh ủy rất cứng, nhưng mà đụng tới ngành quản lý thực tế thì phải chuẩn bị tốt, đây chính là câu nói diêm vương dễ gặp tiểu quỷ khó chơi. Tần Mục không phải tiểu quỷ, nhưng hắn cũng là diêm vương, Trương Thúy nói cho Tần Mục, hiện tại Kim Bình Quốc điện không dưới mười cuộc gọi hỏi thăm Tần Mục lúc nào quay về, bên cạnh đó còn chuẩn bị bữa cơm thiết yến đãi khách từ xa về.
Diệp quản lý nghe Tần Mục nói đủ cuồng, cười lạnh ngay lập tức, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Tần Mục. Tần Mục mặc trang phục của người bình thường, hắn cũng không biết nhãn hiệu gì, dù sao Ông Văn Hoa ở nước ngoài mang về cho hắn. Ánh mắt của Diệp quản lý cũng không có tốt như vậy, thấy Tần Mục không giống như kẻ có tiền, ngược lại giống như tiểu côn đồ kéo tới cho đủ số. Trong lòng của hắn cho rằng như vậy, lúc này khinh thường hơn thật nhiều, hừ lạnh nói:
- Bao nhiêu tiền à, hai mươi vạn có đủ hay không? Mày có lấy ra được không?
Hai mươi vạn, năm 97 đây không phải số lượng nhỏ. Nhưng mà Tần Mục lại cúi đầu, có chút lắc đầu. Bổn ý của hăn chút tiền này không đáng kể chút nào, nhưng trong mắt Diệp quản lý thì đây là biểu hiện yếu thế. Hắn lúc này nhìn qua Mộ Băng Đồng, trong giọng nói mang theo vẻ khinh thường, nói:
- Tiểu Đồng ah, người mà cô mang tới trấn tràng diện không tốt, tối thiểu nhất cũng nên tìm người không khác gì tôi này. Muốn tiền có tiền, muốn người có người, tuy tôi không thể cho cô danh phận, chỉ cần cô sinh con cho tôi, tôi lập tức cho cô một trăm vạn ngay!
Một trăm vạn! Một trăm vạn! Tần Mục nhếch miệng, thấp giọng nói ra:
- Hình như bây giờ không phải lúc nói chuyện này a?
Diệp quản lý nhìn qua Tần Mục duỗi ngón tay cái, hắn há miệng là một trăm vạn, tiểu côn đồ này cũng đã chuyển cổng và sân ngay rồi, chỉ bằng câu nói kia của hắn đây không phải nơi nói chuyện này, Diệp quản lý dùng ánh mắt âm trầm nhìn qua, tiểu tử này xem ra không tệ. Diệp quản lý trong lòng đang nghĩ kéo Mộ Băng Đồng vào trong văn phòng của mình chơi trò bá vương ngạnh thượng cung, nước miếng sắp chảy ra ngoài rồi.
- Đi theo tôi!
Diệp quản lý cảm thấy có ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua mình, vội vàng từ trong tưởng tượng tỉnh táo lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT