Thái độ của Hàn Tuyết Lăng đã biểu lộ mấy cái gì đó. Tần Mục lẳng lặng nói trong lòng của mình, từ hôm nay trở đi, hắn sẽ khôi phục dáng vẻ tiểu trưởng thôn thôn Tây Sơn, mà không phải nhị thế tổ bằng vào lực lượng sau lưng. Hắn biết rõ mình sẽ biến thành tiểu bí thư đảng ủy xấu hổ trước kia, chậm rãi bò lên đỉnh của Quảng Châu.

- YAA.A.A.., Tần bí thư, trùng hợp như vậy?

Tiếp viên hàng không sau lưng nói ra.

Tần Mục quay đầu lại, hắn nhìn thấy Mộ Băng Đồng, hắn bắt đầu tin tưởng có một số việc có một ít người tránh cũng không tránh được.

Mộ Băng Đồng đưa ly sữa bò cho Tần Mục, phát hiện không có người nhìn nàng, vội vàng đỏ mặt nhỏ giọng nói với Tần Mục: 

- Xuống máy bay đi với tôi tới nơi này nhé.

Tần Mục quay trở lại Quảng Châu không có thông báo cho kẻ nào, như vậy hắn mới có thể chính thức tìm kiếm ý, trên đường đi này hắn suy nghĩ. Thái độ của Phương Chấn Bang phi thường, Tần Mục không nắm chắc tốt. Hắn nghe Mộ Băng Đồng nói hơi ngượng ngùng, không khỏi nghĩ tới trước khi đi Hàn Tuyết Lăng dùng ánh mắt u oán nhìn hắn, hắn gật đầu đáp ứng.

Sau khi rời khỏi kinh thành, tâm tư của Tần Mục lắng đọng rất nhiều, cũng bắt đầu đi trên con đường của mình. Chỉ cần còn có Mộ Băng Đồng, hắn sẽ tồn tại khúc mắc, hắn đặt mình ở vị trí trước khi trọng sinh, mà không thể nào dung nhập vào quan trường hiện tại. Có lẽ thật đúng nên giải quyết tốt mới được, Tần Mục nhắm mắt lại, trong đầu hiển hiện suy nghĩ này, nhưng mà phải giải quyết như thế nào, trong lòng của hắn không có kết luận, nếu Mộ Băng Đồng đưa ra lời mời, hoặc là trở thành người của Tần Mục, hoặc là trở thành người xa lạ, Tần Mục không cho phép mình xoắn xuýt kiếp trước kiếp này.

Kiếp trước là người tốt, nhưng mà chịu tiếng xấu thay người khác nên bất lực, kiếp này gặp trận tuyết lớn, hắn nắm giữ trong tay cần lắng đọng. Tần Mục giờ phút này rất muốn hút thuốc, nhưng hắn sờ sờ túi, nhìn Mộ Băng Đồng nói ra: 

- Tiểu thư, thỉnh hỗ trợ ném thứ này đi.

Nói xong, hắn móc gói thuốc trong túi ra đưa cho Mộ Băng Đồng.

Mộ Băng Đồng nghi hoặc nhìn hắn, Tần Mục khẽ cười nói: 

- Hôm nay bắt đầu, cai thuốc.

Máy bay bay trên không trung ba tiếng, đáp xuống sân bay Quảng Châu. Tần Mục thời điểm xuống máy bay thì Mộ Băng Đồng ám chỉ cho hắn, hắn ở cửa ra vào phi trường chờ đợi. Tần Mục gật gật đầu, lúc này xuống máy bay, thời tiết oi bức ập vào người.

Quảng Châu vẫn rất nóng a, Tần Mục tay run rẩy hai cái, con mắt không tự chủ đưa lên che mặt.

Qua thời gian ngắn Tần Mục mua hai bình nước khoáng uống, cai thuốc là chuyện phi thường gian nan, hắn có chút không nhịn được đi mua thuốc, nhưng đã hạ quyết tâm thì phải mau chóng cải biến suy nghĩ.

Mộ Băng Đồng đổi một bộ quần áo nữ hài đi ra, áo sơ mi màu hồng cánh sen và bán xuyên thấu, mặc quần ngắn, hai bàn chân trắng nõn được giày cao gót màu đen phụ trợ, thân thể của nàng đầy yêu mị và thanh xuân.

Ánh mắt của Tần Mục lơ đãng nhìn đi nơi khác, bộ dáng của Mộ Băng Đồng hắn chưa từng gặp qua. Cùm cụp cùm cụp tiếng giày cao gót vang lên bên cạnh hắn, Mộ Băng Đồng xấu hổ nói ra: 

- Tần... Tần tiên sinh, không biết có làm lỡ thời gian của anh không.

Tần Mục khoát khoát tay, bộ dáng không sao: 

- Bạn bè mà, cũng nên giúp đỡ lẫn nhau, nhưng mà nói lại, lời cảm kích không nên nói nhiều, chúng ta là bạn mà.

Mộ Băng Đồng bật cười, thò tay vòng qua cánh tay Tần Mục. Tuy chỉ làm bộ nhưng mà Tần Mục vẫn cảm nhận được nhiệt độ của nàng, hương thơm quanh quẩn bên mũi, có chút không chịu nổi nói: 

- Như vậy không truyền thống nha, em chính là danh nhân của Quảng Châu, có người chụp ảnh lại đưa lên tin tức thì không xong.

Mộ Băng Đồng ai nha một tiếng, vội vàng lúc trong túi xách hai cái kính râm, cười hì hì nói ra: 

- Khá tốt em sớm có chuẩn bị.

Nói xong, đem bên trong một đưa cho Tần Mục.

Tần Mục mang vào, cảm giác tốt hơn một chút, lại ồ một tiếng, nhưng sau đó đã bị Mộ Băng Đồng kéo lên xe taxi. Tần Mục không có đứng vững thì đầu đụng vào vai Mộ Băng Đồng, vội vàng nói xin lỗi. Mộ Băng Đồng sắc mặt ửng đỏ, không nói thêm cái gì, nhìn lái xe nói:

- Kim mã.

Kim mã câu lạc bộ, đây là nơi nổi danh của Quảng Châu. Nơi này là câu lạc bộ do người nước ngoài mở ra, khái niệm của nó có chút giống sòng bạc, nhưng mà mang danh đánh bài nghệ thuật. Tần Mục cũng nhìn quen tình huống này, cũng lơ đễnh, mà hắn tò mò mục đích Mộ Băng Đồng đi qua đó, nếu như nữ nhân này là đi đánh bạc thì hắn chỉ có thể khuyên bảo, mỹ nhân nốt ruồi đỏ ấn tượng với hắn rất sâu.

Mộ Băng Đồng phân phó lái xe, hai tay nắm vào nhau, Tần Mục nhìn tinh thần của nàng khẩn trương, liền mở miệng hòa hoãn không khí nói: 

- Như thế nào, công việc người mẫu phức tạp hay sao? Kỳ thật không cần phải như vậy, em chỉ cần làm tốt công tác của mình, không lâu sau mọi người sẽ quên em đi. Quốc gia này không thiếu người hy vọng lọt vào mắt của đại nhân vật.

Hắn nhớ tới kiếp trước và thở dài

Mộ Băng Đồng nhẹ nhàng nói ra: 

- Không phải như vậy.

Đây không phải là phong cách của nàng, thời điểm nói chuyện cũng rất ít.

Tần Mục cũng không hỏi nhiều, trực giác suy đoán chuyến đi kim mã này có quan hệ trực tiếp với Mộ Băng Đồng. Kim Mã lão bản Kim Bình Quốc, ngoại hiệu Đại Bình Quả, nghe dáng điệu rất ngây thơ và chân thành, nhưng mà Tần Mục nghe nói qua, người nọ là kẻ tâm ngoan thủ lạt chủ, thậm chí có người nói đăng ký câu lạc bộ là người nước ngoài nhưng mà chủ sự chính thức chính là Đại Bình Quả hắn.

- Có chuyện gì, có thể nói cho tôi nghe hay không.

Tần Mục cùng Mộ Băng Đồng ngồi ở sau xe, Tần Mục tiện tay kéo tấm thủy tinh ngăn giữa hai hàng ghế lên, đây cũng là thủ đoạn giữ bí mật nói chuyện.

Mộ Băng Đồng dùng sức cắn môi, lắc đầu không nói gì, mà là lấy bọc khăn giấy ra, nhẹ nhàng đẩy mắt kính lên, sau đó lau lau con mắt. Tần Mục lập tức im lặng, Mộ Băng Đồng biểu hiện không thể nghi ngờ nói rõ lần này đi kim mã không phải ý nguyện của nàng, trách không được trên máy bay nhìn thấy Mộ Băng Đồng làm sai nhiều lần, thì ra trong nội tâm có việc.

Hai người một đường im lặng, đến cửa ra vào câu lạc bộ cửa kim mã thì Mộ Băng Đồng mới có hơi sợ hãi nói ra: 

- Tần tiên sinh, cái kia, cái kia...

Tần Mục khoát khoát tay, ngăn nàng nói tiếp, vẻ mặt tươi cười nói:

- Yên tâm đi, chúng ta như thế nào đi vào, có thể như thế nào đi ra.

Lời này Tần Mục mình cảm giác nói được có chút phỉ khí, giống như đi vào muốn đánh khung giống như.

Mộ Băng Đồng gật gật đầu, tự đáy lòng nói ra: 

- Tần tiên sinh, anh là người tốt, vĩnh viễn không biết cự tuyệt bạn như thế nào.

Tần Mục cười nói: 

- Nếu là bạn, vậy còn dùng cự tuyệt sao, luôn làm được thì làm.

Nói xong hai người đi vào đại sảnh câu lạc bộ. Cả đại sảnh có màu thuần trắng làm cơ sở, chợt có màu đen và màu tím xen kẽ, làm cho người ta cảm giác mặt tiền rất quý phái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play