Edit: Phi Phi
Beta: Dực
Từ sau đêm Tô Mộc Tình đại náo, Vài ngày sau đó tinh thần Tô Mộc Vũ đều vô cùngkhông tốt. Cô biết chuyện này không liên quan đến mình, thậm chí còn có thể nói Tô Mộc Tình tự làm tự chịu, nhưng cảnh tượng đêm đó vẫn quanh quẩn trong đầu cô.
Cô không hỏi nhiều về chuyện gì xảy ra giữa Tô Mộc Tình cùng Tần Nghị Hằng lúc đó, bởi vì tất cả đều không liên quan đến cô, không phải sao? Cô kiềm chế bản thân không được suy nghĩ nữa, cô còn phải sống cuộc sống của chính mình.
Tô Mộc Vũ ở trong bếp làm cơm trưa, mấy ngày nay, dường như để trấn an tinh thần cô, Phong Kính trưa nào cũng về nhà ăn cơm, thậm chí cùng cô ra ngoài mua đồ nấu ăn.
Cô nhớ tới tối hôm qua, hai người ẵm Bàn Chải cùng nhau ra ngoài, một bảo vệ an ninh hỏi: “Phong tiên sinh cùng thiếu phu nhân ra ngoài sao?”
Phong Kính chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ừ một tiếng.
Tâm Tô Mộc Vũ hơi động một chút, vội cúi đầu che khuất gương mặt đỏ ửng.
Tiếp tục như vậy, hắn thật sự sẽ nâng cô lên tận chín tầng mây. Có thể lên tận trên đó, làm sao cô có thể xuống đây?
Chuông cửa vang lên, Tô Mộc Vũ mở cửa lại nhìn thấy Ran Marsh, cô dở khóc dở cười. Thực sự nghi ngời, vị nghệ nhân nổi tiếng này có phải cả ngày đều không có việc làm nên rất nhàn rỗi hay không đây?
“Xin hỏi, anh có chuyện gì không?” Tô Mộc Vũ hỏi. Cô thật sự không nghĩ tới, bản thân gặp cái người đàn ông nước ngoài kia lại chính là Ran Marsh, mà hắn lại chung một thầy dạy với Phong Kính, điều này thật không tin nổi, thoạt nhìn quan hệ của hai người không tính là rất tốt. Gần đây hắn thường xuyên đến nơi này, sau đó lại bị Phong Kính một cước đá ra ngoài, thế mà hắn mãi vẫn không biết mệt.
“Hello! Cô bé Trung Quốc, chúng ta lại gặp mặt” Ran Marsh thật không xem mình là người ngoài, thẳng tiến vào trong nhà, mũi giống mũi chó, đi đâu cũng hít hít một chút.
“Oa. Cô bé là đầu bếp sao? Đồ ăn nhìn ngon thật nha”
“…”
“Oa. Đôi dép lê màu vàng hình con vịt nhìn đáng yêu thật nha. Là của Ethan sao? Không nghĩ tới hắn ta còn có sở thích như vậy”
“…”
“Oa. Xem tôi nhìn thấy cái gì này, cô bé Trung Quốc, chiếc bình này là em làm sao? Quả thực cực kỳ xinh đẹp! Bảo bối, em quả thật là báu vật bị giấu giữa biển trân châu nha!”
Tô Mộc Vũ thấy hắn bay tới chuẩn bị trao một nụ hôn nồng nhiệt, sợ tới mức né tránh.
Khi hắn cố gắng mở cửa thư phòng, Phong Kính đúng lúc trở về, đôi mắt nhíu lại, không thể nhịn được nữa, nắm cổ áo của hắn ném ra ngoài.
Ran Marsh như con gà bị xách lên, oang oát kêu to: “Wait! Wait! Tôi còn vài câu muốn nói với cô bé Trung Quốc: Em theo anh đi…”
Mặt Phong Kính đen xì, đóng cửa cái ầm: “Cô ấy muốn gì tôi liền cho, không cần chú nhúng tay vào!”
Phong Kính thở phì phì gọi một cú điện thoại, âm thanh ầm ĩ bên ngoài cửa biến mất rất nhanh, nghệ nhân nổi tiếng đáng thương dĩ nhiên cũng bị hai vị bảo vệ an ninh người Trung Quốc nhỏ bé mang đi.
Tô Mộc Vũ bật cười.
Cô cứ nghĩ Ran Marsh sẽ không còn xuất hiện, ai ngờ tan học lại gặp nhau.
Tô Mộc Vũ kiên nhẫn một lần cuối cùng, nói: “Tôi không có hứng thú làm người mẫu”
Không nghĩ tới Ran Marsh không tiếp tục quấn lấy, ngược lại nghiêng người, khóe miệng nhẹ nhàng mỉm cười: “Thế còn triển lãm tác phẩm lần đầu tiên thì sao?”. Tựa hồ đối với điều kiện mình đưa ra rất chắc chắn.
Triển lãm tác phẩm lần đầu? Tô Mộc Vũ bỗng dưng dừng bước. Cô không có nghe lầm chứ?
Ran Marsh tiếp tục nói sau lưng: “Anh nhìn ra được, em thích Ethan. Nếu thế, em không muốn sóng vai cùng hắn trên một sân khấu sao?”
Trên mặt của hắn, diễn cảm hờ hững như thế, hắn như vậy mới đúng là nam tử cương quyết trên sân khấu đầy ánh hào quang kia. Hắn chậm rãi tiến tới gần Tô Mộc Vũ, cúi người, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Anh chỉ cho em một cơ hội thôi, em muốn cả đời đứng dưới mái che của Ethan, vĩnh viễn không lớn khôn được, hay là nắm lấy tay anh, để anh dẫn dắt em vào cung điện nghệ thuật gốm sứ?”
Giống như bị mê hoặc “Cô bé, em nhất định sẽ không hối hận với quyết định đó”
Con ngươi Tô Mộc Vũ bỗng dưng mở lớn, trái tim không thể ức chế nẩy lên.
Lời mời…. đầy hấp dẫn. Cùng Phong Kính đứng chung trên một sân khấu là tham vọng mà cho tới bây giờ cô cũng chưa từng dám nghĩ tới, đó thật sự là khát vọng hèn mọn nhất sâu tận đáy lòng cô. Thế nhưng hôm nay lại có người bảo rằng có thể giúp cô thực hiện được nguyện vọng này, cô làm sao có thể không kinh ngạc đây?
Thế nhưng… cô thật sự có thể chứ?
Chỉ bằng một Tô Mộc Vũ như vậy, thật sự có thể chứ? Cô thừa nhận, là cô quá tự ti. Đứng trước mặt Phong Kính, cô thật sự quá nhỏ bé, nhỏ bé đến mức cho dù cô vươn tay như thế nào cũng đều không thể chạm vào người đàn ông đó.
“Còn ba ngày, anh chờ điện thoại của em. Nhớ kỹ, em cũng không phải là người được chọn duy nhất, nếu em không đến, người tiếc nuối sẽ chỉ là em”
Ran Marsh nói xong, liền nắm hai tay quay lưng đi.
Tô Mộc Vũ một mình đứng nơi đó, thật lâu không thể hoàn hồn, giữ lấy dây chuyền trên cổ, tay không ngăn được run rẩy.
Buổi tối, Tô Mộc Vũ có chút không yên lòng, đôi mắt Phong Kính chuyển động, đem cả người Tô Mộc Vũ đang xuất thần kéo vào ngực mình.
Lúc Tô Mộc Vũ nhận ra đã thấy mình thân mật ngồi trên đùi Phong Kính, hai chân mở rộng ra, dưới mông lại là… vị trí then chốt của hắn. Tư thế tự dưng lại ái muội như vậy khiến ặt cô đỏ lên, loại tư thế này giống như là cô chủ động cầu hoan.
Cô hơi giãy dụa, muốn nhảy ra khỏi người hắn, nhưng cổ tay bị hắn giữ chặt không chút thả lỏng. Phong Kính nhìn bộ dáng ngại ngùng của cô, tự nhiên tâm tình hắn tốt lên, bờ môi mỏng nhẹ nhàng dán trên người cô, nói: “Sao vậy? Đã nhiều lần như vậy, còn thẹn thùng sao?”
Thanh âm trầm thấp và từ tính, như điện giật chạm vào tận sâu cõi lòng cô. Hai má Tô Mộc Vũ đỏ bừng, ánh mắt trong suốt căn bản không biết nhìn về phía nào.
Khóe miệng Phong Kính gợi lên một độ cong tà mị, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai Tô Mộc Vũ “Hắn lại đến tìm cô?”. Trong đôi mắt tối đen hiện lên một tia giận dữ, rất nhanh, lại biến mất.
Tô Mộc Vũ ngâm khẽ, khóe mắt ướt át.
Động tác của hắn càng ngày càng càn rỡ, đầu lưỡi trằn trọc lướt qua môi của cô, nhẹ nhàng quấn lấy lưỡi cô, khiến cho cô run rẩy: “Tôi muốn cô từ chối, hiểu không?”
Giờ phút này trong đầu Tô Mộc Vũ vô cùng hỗn độn, căn bản nghe không rõ hắn đang nói cái gì, ngón tay gắt gao bấm lấy vai hắn, tựa hồ chỉ cần buông lỏng, cô liền ngã xuống.
Yết hầu Phong Kính phát ra một tiếng cười khẽ: “Bé ngoan, tôi sẽ cho em khoái hoạt”
Mạnh mẽ ôm lấy cô vào phòng tắm. Dòng nước ấm áp, từng đợt từng đợt hơi nước, hoàn toàn che khuất tình hình bên trong, chỉ nghe thấy âm thanh đầy xấu hổ phát ra rất nhỏ. Hai thân ảnh mông lung, gắt gao quấn vào nhau, như là từ khi ra đời vốn đã được sắp đặt là sẽ quấn lấy nhau.
Hắn bá đạo cường thế, giống như dây thừng đem cô gắt gao dán chặt trên người mình, toàn thân Tô Mộc Vũ mềm nhũn ôm chặt eo hắn. Lúc ngón tay hắn đi vào nơi bí mật của cô, cả người Tô Mộc Vũ căng cứng.
“Bé ngoan, thả lỏng” Hắn không ngừng hôn lên vành tai cô, xương quai xanh, sau đó cường thế tách hai chân cô ra, động thân, xâm nhập.
Tiếng nước róc rách, che dấu âm thanh ám muội bên trong.
Sau khi hắn ngừng lại, lời của hắn như tiếng dụ bầy hấp dẫn của quỷ dữ nhập vào tai cô.
“Tôi muốn em, trừ bỏ bên cạnh tôi, cho dù bất cứ nơi đâu, cũng không được đi”