Edit: Phạm My

Beta: Dực

Tô Mộc Tình đứng ở một góc siêu thị, nhìn chị gái cùng người đàn ông họ Phong dắt một con chó nhỏ cách đó không xa, cùng nhau chọn lựa rau dưa, thỉnh thoảng nhìn nhau cười, sau đó nhìn bọn họ ôm con chó nhỏ cùng nhau lên xe, tiếp đó nắm tay nhau về nhà.

Cô ta giống như người điên đi theo họ, mắt nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

Cô ta bây giờ, không còn được như xưa, mặt trắng bệch, người gầy còm, ngược lại bụng đặc biệt lớn, lớn kinh khủng. Lúc trước đuổi Tô Mộc Vũ ra khỏi Tần gia cô ta vẻ vang biết bao, bây giờ thì cô ta trông thật thảm hại.

Cô ta vẫn nhìn theo cho tới khi bóng hai người mất hút trong thang máy, sau đó từ từ quay người lại, vẻ mặt u ám như quỷ, tình cờ gặp thoáng qua người đi đường đều liếc nhìn người phụ nữ kỳ quặc này, ánh mắt đó, thật đáng sợ.

Tô Mộc Tình bình thản đi về nhà, đóng cửa lại, ngồi ở trên ghế salon, ti vi cũng không mở, đèn cũng không bật.

Bà Tần đánh xong mạt chược về nhà bật đèn, bất ngờ nhìn thấy Tô Mộc Tình ngồi lặng lẽ trên ghế salon, bị hù dọa chửi the thé: “Đồ đê tiện, cô muốn hù chết tôi có phải hay không?”

Tô Mộc Tình cười lạnh một chút, đứng lên, dùng bụng bầu của mình cùng bà Tần giằng co:”Mẹ, mẹ mắng ai đó? Con của con đang nghe đấy.”

Bà Tần nhìn bụng Tô Mộc Tình, định mở miệng lại nhịn xuống, nói: “Mẹ đây không phải là, nhất thời lanh mồm lanh miệng sao. Thím Trương có hầm cách thủy tổ yến cho con, con ăn chưa? Con xem con gầy thế này, cháu của mẹ sinh ra không khỏe mạnh làm sao bây giờ?”

Tô Mộc Tình cười khẽ một chút, không để ý đến bà ta, quay người bước lên lầu.

Dưới lầu, bà Tần tức giận mắng: “Thái độ gì! Quả thật là con nhà nghèo, một chút giáo dục cũng không có, nghĩ rằng có thai thực coi mình là của báu? Nói cho cô biết, Tô Mộc Tình, nếu không có đứa bé này, tôi đã lập tức cho cô cuốn gói giống như Tô Mộc Vũ!”

“Xoảng!” Một lọ hoa rớt từ trên lầu xuống, bà Tần sợ tới mức luôn miệng thét chói tai.

Tô Mộc Tình ngồi ở trên giường, hai con mắt mở to ra, trong tay siết chặt ảnh cưới của Tần Nghị Hằng và Tô Mộc Vũ. Đây là cô ta lục được từ tủ sắt của Tần Nghị Hằng, cô ta cho rằng này đó rác rưởi sớm được vứt đi, không nghĩ tới Tần Nghị Hằng còn cất giữ như báu vật.

Dựa vào cái gì, chị gái có thể trôi qua hạnh phúc như vậy? Cô ta thật ghen tỵ, thấy chị gái càng hạnh phúc, cô ta càng ghen ghét phát điên!

Tô Mộc Tình mặt mày dữ tợn, cầm lấy ảnh chụp trong tay xé tan thành từng mảnh nhỏ.

Tần Nghị Hằng mở cửa nhìn thấy trên sàn nhà đầy những mảnh vụn ảnh chụp, mắt đỏ đến mức dường như muốn giết chết cô ta, một phát bắt được Tô Mộc Tình gầm lên: “Cô đang làm gì đó? Ai cho cô đụng đến nó!”

Tô Mộc Tình nghe thấy mùi nước hoa xa lạ trên người Tần Nghị Hằng, cô ta giật mình một cái, rít lên: “Anh lại đi tìm con đàn bà thối tha nào? Anh rốt cuộc có xem tôi là vợ không, chúng ta mới kết hôn hơn một tháng thôi, anh không thể đối với tôi như vậy!”

Tô Mộc Tình thật hận trong lòng. Không thể là như thế này, không thể. Cô ta trông chờ hạ bệ chị gái, lên làm phu nhân tổng giám đốc Tần thị, từ đó cuộc sống không phải lo lắng, còn có thể được đến anh rể yêu thương, khiến ọi người ghen tị!

Không thể là như vậy, không thể!

Cô ta hận! Vì cái gì chị gái luôn có thể sống như vậy, mà cô ta lại thảm như vậy, thảm như vậy! Cô ta không cam lòng!

“Cút ngay!” Tần Nghị Hằng tức giận hai mắt đỏ lên, một chữ cũng không nghe, giống như phát điên cúi người xuống nhặt lên từng mảnh hình.

Đây là tấm hình duy nhất của hắn và Tô Mộc Vũ, ai cũng không được đụng đến!

Tô Mộc Tình không thể tin nhìn hắn: “Anh rể…” Chỉ là một tấm hình mà thôi, tại sao hắn không thấy được cô ta đang đứng trước mặt hắn!

Tần Nghị Hằng nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một cái, ôm những mảnh vụn ảnh chụp xuống lầu: “Thím Trương, thím Trương! Keo dán ở đâu? Ở chỗ nào!”

Đứng trên lầu. Nhìn bộ dáng lo lắng của Tần Nghị Hằng, Tô Mộc Tình cả người đều run rẩy, cặp mắt cô ta tràn đầy oán độc đáng sợ, cô ta gắt gao cắn ngón tay, cắn đến chảy máu cũng không có cảm giác gì.

“Đông ca? Tôi còn có một vụ làm ăn anh có làm hay không? Lần này tôi cho anh hai mươi vạn! Giúp tôi giết chết Tô Mộc Vũ, giết chết chị ta cho tôi!”

Đúng vậy, cô ta muốn giết chết chị gái, chỉ khi chị chị ta chết, anh rể mới có thể hoàn toàn quên chị gái, mới có thể cùng cô ta sống tốt! Cô ta không cho, không cho chị gái lần nữa phá hư cuộc sống của cô ta!

Nhưng mà, một giây kế tiếp, điện thoại di động chợt bị cướp đi.

Tần Nghị Hằng không thể tin nhìn Tô Mộc Tình nói: “Tô Mộc Tình, vừa rồi cô làm cái gì?”

Mặt Tô Mộc Tình lập tức trắng bệch, cô ta vừa rồi giận điên lên, tức giận đến quên mất tình huống, căn bản không nghĩ tới sẽ bị anh rể bắt tại trận. Cô ta vội nhào qua muốn cướp lại điện thoại: “Em… em không có, anh vừa rồi nghe nhầm, em chưa nói gì hết…”

Tần Nghị Hằng cũng không phải kẻ ngu, đầu hắn không biết bao nhiêu lần loại bỏ câu nói vừa mới nghe được, trên mặt hiện lên một tia cười lạnh, một giây kế tiếp dữ tợn như quỷ.

Tay hắn dùng sức vung lên, đem điện thoại trong tay đập vỡ nát, một tay hung ác bóp cổ Tô Mộc Tình, chất vấn: “Trước kia cô đã làm gì Mộc Vũ?”

Tô Mộc Tình sợ, hối hận , cô ta không ngừng cầu xin tha thứ: “Anh rể, anh đừng như vậy… Em chỉ đùa chút thôi… Em chưa làm gì hết…”

“Không làm gì?” Tần Nghị Hằng cười khẩy, dùng sức đem cô ta ném trên giường, “Được, tôi sẽ điều tra rõ ràng, nếu cô động đến một đầu ngón tay của cô ấy, tôi sẽ giết cô!”

Tô Mộc Tình mặt đỏ như máu, vội đuổi theo ôm lấyTần Nghị Hằng: “Anh rể, anh đừng như vậy…Em thật sự chưa làm gì, anh hãy tin em, đừng đi được không?” Mặt cô ta đầy nước mắt, đau khổ van xin.

Nhưng lúc này Tần Nghị Hằng không lòng dạ nào cùng cô ta chu toàn, đẩy cô ta ra: “Cút ngay!”

Tô Mộc Tình trượt chân, cơ thể không chịu khống chế ngã xuống, cô ta ra sức muốn bắt lấy thứ gì, nhưng là cái gì cũng không bắt được, sự việc đến quá nhanh, ngay cả Tần Nghị Hằng cũng không giữ cô ta lại được, chỉ thấy cô ta ngửa cái bụng bầu, ngã mạnh xuống cầu thang.

“A ——! ! !”

Tô Mộc Tình thét chói tai, đánh thức mọi người, lúc bà Tần chạy ra nhìn đến chính là cảnh tượng này, Tô Mộc Tình từ tầng hai lăn xuống tầng một, phía dưới máu không ngừng trào ra, ướt nhẹp.

Bà Tần sợ tới mức mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra ngồi phịch ở trên mặt đất.

Hai giờ sau, bà Tần cả người run rẩy bắt được tay của con trai đang ngồi trên ghế dài ngoài cửa phòng giải phẫu, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…”

Đầu Tần Nghị Hằng trống rỗng, hắn chẳng thể nghĩ tới, mình chỉ đẩy như vậy, thế nhưng lại giết chết chính con của mình, cả người như một khúc gỗ.

Bác sĩ đi ra, lắc đầu thở dài.

Nửa giờ sau, y tá đột nhiên hét lên, sợ hãi chạy đến: “Không tốt! Bệnh nhân chạy… Cô ấy, cô ấy… cô ấy chạy trốn…”

Cô y tá nhỏ sợ tới mức nói lắp bắp, cô cả đời đều chưa thấy qua cảnh tượng đáng sợ như vậy, cô tận mắt thấy cô gái đó ôm theo vật kia, điên cuồng chạy ra bệnh viện.

Đang thất hồn lạc phách ngồi trên ghế dài Tần Nghị Hằng, lập tức đứng lên: “Cái gì? !”

————————

Lúc Tô Mộc Vũ nhận được điện thoại của Tô Mộc Tình đã là đêm khuya.

Cô giật mình một cái, nghe tiếng Tô Mộc Tình bên đầu kia điện thoại, bình tĩnh khiến cho người ta cảm giác có chút kỳ lạ.

“Chị, chị xuống dưới này, em cho chị biết một cái tin tức tốt a, chị nhất định sẽ vui vẻ thay em.” Tô Mộc Tình giống như một đứa bé hồn nhiên nói, giống như cô gái hồn nhiên của mười năm trước, “Nhất định phải xuống dưới đó, chị, em chờ chị dưới này.”

Tô Mộc Vũ cau mày ngạc nhiên, Tô Mộc Tình đã cúp điện thoại.

Lúc Tô Mộc Vũ xuống lầu, thấy đúng là tình huống này: Tô Mộc Tình mặc áo bệnh nhân màu trắng đứng ở dưới lầu, bên ngoài không biết khi nào trời đổ mưa to, cả người Tô Mộc Tình ướt đẫm đứng đó, giống như tượng.

Nhìn thấy Tô Mộc Vũ xuất hiện, Tô Mộc Tình cười ngây ngô: “Chị, chị đã đến rồi? Em chờ chị thật lâu.”

Tô Mộc Vũ không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy tối nay Tô Mộc Tình rất khác lạ. Cô định bước qua lại bị Phong Kính ngăn cản: “Đừng tới đó” Phong Kính cau mày, trực giác nhận thấy có chút kỳ quái.

Tô Mộc Vũ không đi qua, Tô Mộc Tình liền bước tới trước từng bước, cô ta nói: “Chị, nói cho chị biết nha, chị có cháu rồi, là một bé trai đáng yêu nha.”

Tô Mộc Vũ con ngươi chợt co rụt lại, cái gì? ! Tô Mộc Tình mang thai mới năm tháng, làm sao có thể sinh? Cô ấy…

Tô Mộc Tình cười, từng bước một đi tới, mặt trắng bệch không có…chút máu, cô ta thật cẩn thận bế ra một vật nhỏ từ trong lòng, đưa đến trước mặt Tô Mộc Vũ: “Chị, chị như thế nào cách xa như vậy. Chị mau đến đây xem, đây chính là con em, năm tháng nha, thật đáng yêu có phải không? Nào, cục cưng cười một cái ẹ xem, ha ha.”

Tô Mộc Vũ thực sự không biết nên như thế nào miêu tả cảm giác ngay lúc đó, giống như bị sét đánh từ trên xuống dưới, chân run lên, cơ hồ muốn té ngã xuống.

Đó là một… đứa bé đã chết…

Trường hợp này quả thực làm cho người ta muốn nôn mửa, run rẩy cả người, Phong Kính lập tức đỡ lấy cô, dùng hai tay che lại mắt cô.

Vẻ mặt Tô Mộc Tình chợt thay đổi, giống như ác quỷ lấy mạng.

“Chị biết không, vì chị, Nghị Hằng tự tay đẩy tôi xuống lầu, sau đó con của tôi, không chờ đợi được được mà ra đi, chị thấy nó có phải rất nghịch ngợm hay không? Ha ha…” Tô Mộc Tình cười lanh lảnh, tiếng cười đó, thật khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Lúc Tần Nghị Hằng mang theo bác sĩ chạy tới nhìn đến đúng là cảnh Tô Mộc Tình nổi điên, ngay cả hắn đều không nhịn được sợ hãi, vội nhào qua từ phía sau ôm lấy Tô Mộc Tình: “Mộc Tình… Chúng ta…về nhà, về nhà thôi…”

Tô Mộc Tình nghe tiếng Tần Nghị Hằng, từ từ quay đầu lại, khẽ nở nụ cười: “Nghị Hằng, anh đã đến rồi? Anh xem xem, con chúng ta đáng yêu không nào?”

Một bên bác sĩ lập tức tiến lên, lấy ra thuốc mê tiêm cho cô ta.

“Buông ra, các ngươi buông ra! Đem con tôi trả lại cho tôi!” Tô Mộc Tình thét chói tai, giống như trước khi chết giãy dụa.

Ở nháy mắt trước khi ngất đi, Tô Mộc Tình tiếng nguyền rủa cắt qua phía chân trời.

“Tô Mộc Vũ, tôi nguyền rủa chị! Tôi cả đời này đều nguyền rủa chị, tôi muốn chị cả đời không được ai yêu, ruột thịt chia lìa, cả đời đều không được hạnh phúc! ! !”

Tô Mộc Vũ toàn thân đều đang run rẩy, một chút sức lực còn lại đều bị rút sạch, môi không thể ngừng run rẩy, cô sợ, rất sợ, vẻ mặt vừa rồi của Tô Mộc Tình, còn có lời nguyền rủa ác độc kia, như là sét đánh vào đầu cô, làm cho cô không thể không sợ.

Phong Kính nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, ngay lập tức ôm chặt lấy cô, dẫn cô lên lầu.

Tô Mộc Vũ nắm lấy tay hắn thật chặt, giống như Phong Kính chính là chỗ dựa duy nhất của cô.

Phong Kính ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng: “Đừng sợ, chuyện này không quan hệ đến em, không có việc gì, cô bé, đừng sợ.”

Tô Mộc Vũ co rúc ở trong ngực của hắn, gắt gao nhắm mắt lại, lời nguyền rủa sau cùng của Tô Mộc Tình không ngừng quanh quẩn bên tai cô, khiến cô vô cùng hoảng sợ.

Tôi muốn chị cả đời không được ai yêu, ruột thịt chia lìa, cả đời đều không được hạnh phúc! ! !

“Ôm em, xin anh hãy ôm em…” Thân thể Tô Mộc Vũ lạnh lẽo ôm chặt lấy chỗ dựa duy nhất.

Phong Kính hôn người trong lòng, Tô Mộc Vũ như vậy, khiến cho hắn cảm thấy… Đau lòng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play