Edit: Phi Phi

Beta: Phi Phi

Người Phương Thiệu Hoa đầy mùi rượu, giống như mới trèo ra từ bình ngâm rượu. Chiếc cằm vốn bóng loáng giờ phút này lại lún phún râu, gương mặt vốn thành thục anh tuấn nháy mắt đã thêm vài phần tang thương.!

Bị một chậu nước lạnh giội cho tỉnh, Phương Thiệu Hoa giật mình, ngẩng đầu nhìn Kiều Na.!

Kiều Na cũng chưa từng liếc mắt một cái đến Phương Thiệu Hoa, cầm lấy túi xách, giẫm giày cao gót vượt qua hắn, xuống lầu, đi làm.!

Trời sập xuống thì vẫn phải làm việc, không phải sao? Trên trời cũng không rơi xuống cho một cái bánh nóng. Trên đời này không có gì có thể ảnh hưởng đến cô.!

Thế nhưng đây đã là lần thứ mười trong ngày thư ký cẩn thận đánh giá cô, hỏi: “Tổng thanh tra, sao hôm nay chị hay xuất thần thế? Có phải mệt mỏi quá hay không?”!

Kiều Na tỉnh táo lại, xoa nhẹ ấn đường đáp: “Không sao”!

Thư ký đi rồi, Kiều Na tựa lưng vào ghế sa lon, ngẩng đầu nhìn trần nhà, thầm nghĩ: Mình làm sao vậy?!

Buổi tối khi về nhà, không ngờ Phương Thiệu Hoa vẫn còn nằm ở đó. Kiều Na cảm thấy chán nản, hắn muốn gì đây? Kiều Na cau mày, nói: “Phương thiếu, xin hỏi rốt cuộc ngài muốn làm cái gì vậy?” Trong giọng nói lại mang theo oán giận mà chính cô cũng không phát hiện ra.!

Lông mi Phương Thiệu Hoa run rẩy mấy cái, cũng chưa từng mở mắt.!

Kiều Na nhận thấy có chút khác thường liền cúi người sờ lên trán hắn. Rất nóng! Phương Thiệu Hoa cau chặt hai hàng chân mày, bộ dạng rất là khó chịu. Một bộ âu phục nhăn nhúm lại âm ẩm do chậu nước lúc sáng của Kiều Na.!

Kiều Na cảm thấy thật buồn cười. Tên này bị điên sao? Muốn chết mà còn ráng lết đến đây để chết à? Muốn chết cũng đừng làm bẩn nhà của cô chứ!!

Vốn không muốn quản hắn, nhưng lúc sắp đóng cửa lại nhìn thấy hai hàng chân mày cau chặt của hắn, cùng với khóe miệng phát ra tiếng rên rĩ nho nhỏ.!

Lúc Kiều Na kéo Phương Thiệu Hoa vào trong nhà, chính cô cũng cảm thấy đầu óc mình có vấn đề rồi. Chẳng lẽ sống cùng với thánh mẫu Tô Mộc Vũ quá lâu nên bị đồng hoá sao?!

Phương Thiệu Hoa phát sốt, cho dù bị Kiều Na kéo vào nhà, ném vào bồn tắm lớn chứa nước nóng cũng không có tỉnh lại, chỉ là phải uống mấy ngụm nước mà thôi.!

Kiều Na cảm thấy thật có kẻ thù truyền kiếp tồn tại, mà Phương Thiệu Hoa đúng lúc lại chính là kẻ thù truyền kiếp của cô.!

Lột một thân quần áo ướt đẫm lạnh lẽo của hắn ra, dùng nước nóng xối lên người hắn. Phương Thiệu Hoa cau mày, mở to mắt, nhìn thấy Kiều Na trước mặt mình liền một tay ôm lấy cô kéo vào trong bồn tắm, ôm chặt lấy.!

Kiều Na không tránh, Phương Thiệu Hoa ôm thật chặt cô, giống như một kẻ sắp xuống địa ngục cố gắng ôm lấy tia sáng cuối cùng.!

Cả người Kiều Na cũng ướt đẫm, chiếc áo sơmi trắng dán chặt lên người làm nổi bật thân thể có lồi có lõm. Phương Thiệu Hoa nâng mặt cô, hôn thật mạnh, đồng thời cũng vuốt ve thân thể xinh đẹp kia.!

Người hắn nóng lên.!

Mỗi một nơi đều nóng hừng hực kèm theo run rẫy. Kiều Na không hề tránh né, cuối cùng chỉ có thể để hắn tùy ý hôn môi mình.!

Hai người trưởng thành rúc vào một bồn tắm nho nhỏ, nước ào ào tràn ra ngoài, âm thanh mút môi ái muội vang lên. Phương Thiệu Hoa đói khát hôn lấy đôi môi mềm của cô, ngón tay đẩy ra hai bên vạt áo mò mẫm đi vào, vội vàng vuốt ve làn da mêm mại. Kiều Na ưỡn chiếc cổ thon dài lên, đôi mắt mê ly, khóe miệng khẽ phun ra một tiếng rên rĩ ẩn nhẫn, hai tay vòng lấy tấm lưng rộng lớn của hắn.

Lúc hắn luồn tay vào áo cô, đôi môi hôn lấy xương quai xanh của cô, trong miệng Phương Thiệu Hoa nhẹ nhàng nỉ non ra một cái tên: “Nhu Y…”!

Hai chữ này giống như một chậu nước lạnh tạt tỉnh Kiều Na. Cô đẩy mạnh Phương Thiệu Hoa ra, đi khỏi nhà tắm, cười lạnh.!

Kiều Na cô mặc dù không cao quý cũng không thể đi làm thế thân cho người khác.!

Vắt quần áo ướt nhẹp trên mặt đất lên xà phơi đồ, trong khoảnh khắc xoay người đó, Kiều Na đột nhiên nhớ mang máng đến một vết sẹo phía sau lưng Phương Thiệu Hoa.!

Tim cô nhảy lên một nhịp, bước chân không tự chủ quay trở về, kéo bờ vai hắn.!

Đầu ngón tay tái nhợt của cô chậm rãi vươn đến chỗ vết sẹo kia. Vạn phần không thể tin, ngón tay cô đè xuống vết sẹo, phác hoạ mỗi một millimet. Đó là một hình chữ thập.!

Trong tích tắc đấy, cả người cô đều run rẫy. Đúng, chính là run rẫy, giống như cả linh hồn đều bị hút đi, cả người đều là huyết nhục mơ hồ.!

Vết thương này cô biết, có lẽ cả đời này cô cũng không thể quên. Mười tám tuổi năm ấy, cô bị lừa đến quán bar, bị đưa vào một căn phòng tối đen. Trong bóng đêm, thân thể người đàn ông đó đè xuống, xé rách đi tôn nghiêm của cô, hủy diệt đi phần thân thể sạch sẽ còn sót lại của cô.!

Hắn còn nói gì? Hắn nói: “Câm miệng! Nếu đã bán cho tôi thì cũng đừng giả bộ thanh cao!”!

Câu nói kia, cả đời này cô đều không thể quên.!

Trong khoảnh khắc hắn đâm xuyên vào thân thể cô một cách tàn nhẫn, đầu ngón tay của cô đâm sâu vào tấm lưng trần của hắn, vô tình chạm phải một vết sẹo, rất sâu, hình chữ thập.!

Đêm hôm đó, cô không nhớ rõ từng chi tiết, chỉ nhớ có nỗi đau khôn cùng cùng vết sẹo này.!

Kiều Na từng nghĩ, nếu để cho cô gặp lại tên đàn ông đoạt đi lần đầu tiên kiêu hãnh của mình, cô sẽ làm sao? Làm sao bây giờ? Không có làm sao bây giờ cả, cô chỉ cười, nhợt nhạt cười, cười không chút âm thanh, cười đến sắc mặt tái nhợt, cười đến nước mắt tràn đầy trong mắt.!

Nhìn xem, cười thật đẹp. Quanh đi quẩn lại một vòng lớn, lại trở về con đường cũ.!

Phương Thiệu Hoa, bi kịch bắt đầu từ hắn, lại cuối cùng trở thành cha của con cô…!

Kiều Na cười, tiếp tục cười, cả người ngồi chồm hổm trên mặt đất, nước mắt ướt đẫm cả thảm trãi sàn. Một lúc lâu sau, cô che mặt đứng dậy, đỡ Phương Thiệu Hoa ra khỏi bồn tắm, đặt hắn lên giường, đắp chăn.!

Làm xong tất cả những chuyện này, cước bộ của Kiều Na cũng có chút lảo đảo. Cô đi vào phòng tắm, dọn rửa sạch sẽ bồn tắm, thay một bộ quần áo sạch sẽ cho chính mình, sau đó đi ra ban công, đốt một điếu thuốc.!

Ánh lửa điếu thuốc lòe lòe trong bóng đêm, rọi lên gương mặt xinh đẹp của cô, cùng với khóe môi chứa nụ cười tái nhợt.!

Mới vừa nằm ngủ, Tô Mộc Vũ nhận được điện thoại của Kiều Na liền kinh ngạc một chút. Sau khi nghe cô nói chuyện, cô ấy lại tiếp tục kinh hãi, cả người nhanh chóng tỉnh táo lại “Em đừng đi đâu cả, chị sẽ tới ngay!”!

Phong Kính giữ bải vai cô ấy, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”!

Tô Mộc Vũ do dự một chút, chỉ nói: “Kiều Na có chút việc, em ra ngoài một chút, anh trông chừng bọn nhỏ nhé!”!

Lúc Tô Mộc Vũ vội vội vàng vàng chạy tới, Kiều Na đang ngồi trong quán rượu, ánh đèn mờ nhạt trên đỉnh đầu đèn chiếu sáng vào khuôn mặt cô. Nhìn cô lúc này kiều mị xinh đẹp, ly rượu trong tay nhẹ nhàng lay động. Khi nhìn thấy Tô Mộc Vũ, Kiều Na liền mỉm cười, phất phất tay.!

Cô nói: “Mộc Vũ, cho em mượn tạm bả vai chị một chút đi”!

Có một loại người sẽ không bao giờ nói đau khổ, bởi vì đã quen với việc mỉm cười. Cho nên những lúc đau khổ, biểu tình như thế này sẽ được thay thế cho những lời than thở.!

Bốn tiếng sau, Kiều Na mang hành lý lên máy bay.!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play