Tình trạng của Vệ Nhu Y có thể nói là
khó gắng gượng nổi. Toàn bộ các chức năng cơ thể của cô ấy đều suy kiệt, cho dù là bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng quốc tế cũng sẽ lắc đầu. Nếu như
phẫu thuật đổi hết các cơ quan trong cơ thể cũng chỉ là vô ích.
Bởi vì mỗi một lần phẫu thuật đều tiêu hao rất nhiều sức khỏe của bệnh nhân. 95% Vệ Nhu Y sẽ chết trên bàn phẫu thuật.
Lúc Phương Thiệu Hoa nghe được tin tức
này, không còn điên cuồng như trước nữa, chỉ một mình mở cửa phòng bệnh, nhốt bản thân cùng Vệ Nhu Y đang mê man bên trong, một bước cũng không
đi ra ngoài.
Ba ngày sau, hắn tuyên bố, hắn muốn kết hôn cùng Vệ Nhu Y.
Mỗi người đều có chấp niệm riêng, mà Vệ
Nhu Y chính là chấp niệm mười mấy năm của hắn. Đoạn thời gian kia dường
như đã chiếm lĩnh một nửa sinh mệnh của hắn, giống như một miếng thịt
trên người hắn, nếu ngươi cắt bỏ nó ra thì chẳng khác nào khoét đi trái
tim của thân chủ.
Đối với lần này, ai nấy kều kinh hoảng.
Tiền Phong ngây ngốc mở to hai mắt nhìn, nói: “Thiệu Thiệu, cậu không có nói đùa chứ?” Không nói chuyện Vệ Nhu Y sống nay chết mai, chỉ cần nói
hiện tại cô ấy đang sống đời thực vật, một chút ý thức cũng không có.
Đây thật không phải là đang nói đùa sao?
Phương Thiệu Hoa quát um lên: “Cô ấy sẽ chết! Các người có biết hay không? Cô ấy sẽ chết!”
Sau khi cô ấy chết, đây chính là tiếc
nuối cả đời Phương Thiệu Hoa hắn. Đến chết, hắn cũng không thể nhắm mắt. Hắn muốn lưu lại, cho dù chỉ là một chút kí ức, hắn cũng đều muốn giữ
lấy.
Lần này, Phong Kính từ chối cho ý kiến, chỉ xoay người đi vào phòng bệnh nhìn Vệ Nhu Y.
Tô Mộc Vũ xoa trán, nhẹ giọng nói: “Anh có nghĩ đến chuyện, Kiều Na sẽ ra sao không?”
Trong đôi mắt tràn ngập tơ máu của
Phương Thiệu Hoa khi nghe đến tên Kiều Na, thần trí như có một chút do
dự. Thế nhưng cuối cùng hắn lại nắm chặt tay, cắn chặt răng.
Lúc Kiều Na nhận được tin này cũng không có chấn động, chỉ cười nói: “Vậy sao? Vậy giúp em nói câu chúc mừng với Phương thiếu nhé!” Sau đó, cô chỉ bình tĩnh tiếp tục làm việc, ăn cơm,
tồn tại, giống như những chuyện đó cũng không liên quan đến mình.
Vài ngày sau, Phương Thiệu Hoa đẩy cửa
biệt thự ra, nhận thấy Kiều Na không có ở đây. Người giúp việc vội báo:
“Cô Kiều đã dọn đi cách đây năm ngày rồi, lúc đó cô ấy có nói cậu chủ
đang bận nên bảo tôi không cần quấy rầy cậu”
Phương Thiệu Hoa gật gật đầu. Hắn đi vào toilet, ngâm cả người mệt mỏi vào trong bồn nước nóng.
Phương Thiệu Hoa quyết tâm tổ chức hôn
lễ cùng Vệ Nhu Y, chắc là Kiều Na cũng không biết. Ngày đó, trong giáo
đường vắng vẻ chỉ có vài người, Phong Kính, Tô Mộc Vũ, Tiền Phong, cùng
mấy đứa nhỏ.
Chu Hiểu Đồng cũng không đến. Cô ấy là
người bộc trực, không quan tâm đến một đoạn quan hệ của Phương Thiệu Hoa cùng Vệ Nhu Y như thế nào, cô ấy chỉ bất bình giúp chị em tốt của mình.
Ngày đó Phương Thiệu Hoa mặc một chiếc
áo bành tô màu đen, đỡ Vệ Nhu Y vẫn chưa từng tỉnh lại trước chúa Jesus. Hôn lễ này, không cần khách quý chứng kiến, cũng không cần cha sứ chủ
trì, từ đầu tới đuôi chỉ có một mình Phương Thiệu Hoa thay áo cưới bằng
lụa trắng cho Vệ Nhu Y.
Âm nhạc du dương trong giáo đường to như vậy, lại như có như không, mỗi một âm tiết lại như đánh vào lòng người.
Đứng trước mặt chúa Jesus, Phương Thiệu
Hoa chậm rãi quỳ một gối xuống trước mặt Vệ Nhu Y, nhìn cô ấy như một cô búp bê trầm tĩnh, sau đó đặt một nụ hôn xuống trán cô ấy.
Tô Mộc Vũ không ngăn được nước mắt liền
quay mặt đi, không đành lòng nhìn nữa. Buổi hôn lễ này chính là bi kịch
dành cho ba người.
Phương Thiệu Hoa tựa như tín đồ trung
thành, kiên trì thực hiện toàn bộ nghi thức. Hắn lấy ra một cặp nhẫn
cưới, cầm bàn tay không chút sinh lực của Vệ Nhu Y lên, chậm rãi đeo vào ngón tay cô ấy.
Ngay khoảnh khắc chiếc nhẫn sắp đưa vào
ngón áp út của Vệ Nhu Y, tay cô ấy bỗng nhiên run lên, sau đó rơi ra
khỏi lòng bàn tay của hắn, buông thõng xuống.
“Nhu Y!” Phong Kính là người đầu tiên cảm nhận được chuyện không tốt, lập tức đi đến dò xét hơi thở của cô ấy.
Trong tích tắc đấy, Vệ Nhu Y đã ngưng thở.
Cả người Phương Thiệu Hoa đều run rẫy,
chiếc nhẫn trong tay trợt xuống, lăn dài trên thảm đỏ. Phương Thiệu Hoa
bất chấp, cúi người đi tìm. Hắn tìm, nhất định phải tìm được, chỉ một
chút, chỉ một chút nữa thôi là hôn lễ của hắn và Vệ Nhu Y đã hoàn thành
rồi.
Thế nhưng tìm không thấy, một tầng nước mắt che lấp đôi mắt hắn, như ngăn cách giữa hai bờ thế giới.
Phương Thiệu Hoa quỳ trên mặt đất, một
quyền hung hăng đánh lên sàn nhà. Sau đó hắn xoay người ôm lấy Vệ Nhu Y
đã ngưng thở vào trong ngực. Hắn cứ quỳ gối như thế trong giáo đường,
ngửa mặt lên trời rống to, nước mắt tí tách rơi vào thảm đỏ bên dưới.
Một màn kia, những người có mặt ở đây, vĩnh viễn cũng không thể quên.
Phương Thiệu Hoa như tên điên ôm thật
chặt Vệ Nhu Y, cứ quỳ trên thảm đỏ như thế. Sau lưng hai người họ là đức chúa Jesus đang cúi đầu thương xót, mà trước mặt bọn họ là chiếc thảm
đỏ kéo thật dài ra đến cánh cổng lớn, nối thẳng ra ánh mặt trời bên
ngoài.
Thế gian lớn như vậy, thời gian dài như vậy, lại luyến tiếc dừng lại ngay tại thời khắc này.
Tô Mộc Vũ ôm lấy Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu
đang kinh hãi, trong mắt cô cũng đầy nước mắt, cô đã nghĩ: Có lẽ Vệ Nhu Y cũng không phải là không có ý thức, cô ấy chỉ là đang ngủ, lại lẳng
lặng lắng nghe mọi chuyện trôi qua. Cho đến một khắc cuối cùng, cô ấy
dùng tính mạng của mình để ngăn cản Phương Thiệu Hoa.
Sau khi đưa tang Vệ Nhu Y, Phương Thiệu Hoa như biến mất khỏi thế gian.
Mặc cho bọn họ có tìm hắn khắp mọi nơi
cũng không một chút tin tức. Di động cũng không mở, xe cũng không dùng,
chỉ có con người là biến mất. Điều này làm cho bọn họ sợ hắn nghĩ quẩn
trong lòng, muốn cùng đi với Vệ Nhu Y.
Tiền Phong gấp đến độ vô cùng lo lắng,
Phong Kính đành khuyên can: “Đừng tìm nữa, để cho cậu ấy bình tĩnh vài
ngày đi, thế nào rồi cũng nghĩ thông suốt thôi”
Ngoại trừ chờ đợi cũng không còn cách
nào khác. Một con người đang sống sờ sờ như vậy, nếu đã muốn trốn thì có tìm cũng không dễ dàng.
Đối với chuyện Phương Thiệu Hoa mất
tích, Kiều Na cũng không biết. Dường như tất cả mọi người đều cố ý gạt
cô, không cho cô biết một chút tin tức gì để tránh kích động đến cô.
Một ngày nào đó, lúc cô tỉnh giấc đi mở
cửa liền lập tức cả kinh. Một người đàn ông nằm trước cửa nhà, cả người
đều vươn sương gió.
Người này không phải ai khác, đúng là Phương Thiệu Hoa.
Kiều Na bắt đầu đánh tỉnh chính mình. Cô đâu phải là thánh mẫu, thương tâm vì người phụ nữ khác lại còn đến đây
tìm an ủi nơi cô sao?
Sau khi tự kiểm điểm chính mình, cô đứng dậy đi vào nhà, mang ra một chậu nước giội từ trên xuống người Phương Thiệu Hoa.
Phương Thiệu Hoa mang theo cả người say
sỉn, bị nước lạnh giội cho tỉnh. Khi mở mắt liền nhìn thấy Kiều Na đang
kiêu ngạo đứng đó, phong thái như một nữ vương “Phương thiếu, bên trong
hay bên ngoài đều là nhà của tôi, muốn ngủ ở đây phải đưa tiền thuê nhà”
Đừng xem Kiều Na này như một thánh mẫu.
Cô cũng không có nghĩa vụ vì người khác mà đi dọn dẹp cục diện rối rắm,
lại càng không phải cô giáo trông trẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT