Mấy ngày nay Chu Hiểu Đồng cực kỳ cực nhọc.
Bởi vì đêm trước Tiền Phong đến quấy rối chọc giận những nhà khách hàng, ông chủ thậm chí còn bảo cô tự nghỉ việc, không cần lại đến làm nữa.
Nhưng thất nghiệp nghĩa là cô không còn đường sống, cho nên dù có bị sỉ nhục cũng phải kiên trì giữ lấy phần công việc này.
“Chu Hiểu Đồng à, tôi tin tưởng cô nên mới giao cơ hội này cho cô, ai ngờ cô lại báo đáp tôi như vậy, cô làm tốt lắm! Ỷ vào bạn trai là đại thiếu gia Tiền gia nên hung hăng càn quấy có phải hay không? Hợp đồng này trị giá hơn hai trăm vạn, cô lấy gì đền cho tôi đây?”
Ông chủ vừa thấy cô liền nổi trận lôi đình.
Chu Hiểu Đồng hít sâu một hơi, ngẩng đầu đáp: “Thật xin lỗi, là lỗi của tôi…”
Cô mới vừa nói xong, một xấp giấy liền bay đến nện trên mặt mình. Chu Hiểu Đồng không né tránh, cam tâm tình nguyện. Xấp giấy tờ kia nện trên trán, thật rất đau.
Ông chủ thấy cô không tránh, trong lòng cũng hả giận. Ông ta nhấp ngụm trà rồi nói: “Hiểu Đồng, tôi cũng không phải cố ý khó dễ gì cô, bản hợp đồng này đối với phòng triễn lãm của chúng ta rất quan trọng, cũng không phải là cô không biết. Như vậy đi, chỉ cần cô khiến cho bọn họ kí hợp đồng, tôi chẳng những trách cứ cô mà còn chia cho cô vài phần trăm lợi tức, cô thấy sao? Dù sao bạn trai cô là người có gia thế như vậy, một bản hợp đồng nhỏ nhoi cũng không làm khó được anh ta”
Chu Hiểu Đồng cắn chặt răng, nắm chặt tay khiến móng tay đâm sâu vào da thịt.
Đi ra từ văn phòng, đồng nghiệp đều bu lại lo lắng hỏi: “Thế nào, thế nào? Ông chủ nói cái gì? Không đuổi việc cậu đúng không?”
Chu Hiểu Đồng đáp: “Ông chủ ình một tuần để kéo lại bản hợp đồng kia… nếu không sẽ mất việc”
Đồng nghiệp vỗ vỗ bả vai cô, nói: “Được rồi, không có việc gì là tốt rồi. Chỉ cần cậu tìm bạn trai cậu giúp đỡ, hẳn sẽ không thành vấn đề”
“Đúng vậy nha, bạn trai cậu lợi hại như vậy. Nếu mình cũng có một anh chàng bạn trai vừa đẹp trai lại vừa có tiền đồ như vậy, mình sẽ mặc kệ hết thảy” Một đồng nghiệp nữ hâm mộ, nói.
Chu Hiểu Đồng chỉ có thể ngồi một chỗ cười khổ. Cô còn có thể nói cái gì đây? Thật xin lỗi, để mọi người thất vọng rồi, mình cùng anh chàng bạn trai “Đẹp trai lại có tiền đồ” kia đã chia tay rồi. Không, có lẽ giữa bọn họ vốn dĩ chưa phải là bạn trai bạn gái, chẳng qua chỉ cùng nhau chơi một trò chơi mà thôi.
Cả ngày này, cô không ngừng gọi điện thoại cho những vị khách hàng kia, nhưng ai cũng nổi nóng. Có thể là nhìn thấy hai chữ “Tiền gia” nên không dám trực tiếp cự tuyệt, nhưng thư ký mỗi người đều nói: Thật xin lỗi, quản lí chúng tôi đang họp.
Gọi cả đống điện thoại cũng không được cái nào, Chu Hiểu Đồng hoàn toàn cảm thấy, ông trời đang chỉnh cô.
Đồng nghiệp đều về hết, Chu Hiểu Đồng mới buông tha cho cái điện thoại, ủ rũ đi ra ngoài, tắt đèn, tan tầm.
Thật không nghĩ đến, chuyện không hay ho trong ngày nay còn chưa kết thúc. Vừa mới ra khỏi công ty, bụng đói đến không chịu nổi, cô nhìn thấy một cửa hàng cà phê còn đang buôn bán, bánh ngọt cũng bày trên kệ. Chu Hiểu Đồng xoa xoa cái bụng đói meo, đẩy cửa bước vào.
Chu Hiểu Đồng nói với nhân viên bán hàng: “Phiền anh lấy cho tôi một ly cà phê với bánh…”
Còn chưa để cô nói xong, bỗng nhiên một bàn tay bên cạnh đưa qua “Gói hết toàn bộ bánh ngọt có trong cửa hàng các người cho tôi”
Nhân viên giật mình, miệng há thật to, nửa ngày mới ấp úng đáp “Được… được ạ. Xin anh chờ một chút” Sau đó lập tức gọi toàn bộ nhân viên đến gói bánh.
Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn Tiền Phong như nhìn kẻ thù. Khóe miệng hắn lóe một nét cười lạnh, tà tà nhìn cô.
Đông Phương Uyển Nhi bên cạnh không hiểu rõ, lay lay tay áo Tiền Phong, hỏi: “Anh Phong, anh mua nhiều bánh ngọt như vậy để làm gì?”
Tiền Phong liếc Chu Hiểu Đồng một cái, đôi mắt hoa đào chợt lóe, cúi người nhéo nhẹ mũi Đông Phương Uyển Nhi, trả lời: “Bánh ngọt ở đây không tệ, mua toàn bộ cho em ăn thử, không ăn hết thì đem ra ngoài ấy con mèo ăn”
Hai má Đông Phương Uyển Nhi đỏ lên, e lệ rụt rè cúi đầu.
Tiền Phong đắc ý hất càm lên, lại liếc đến Chu Hiểu Đồng.
Chu Hiểu Đồng chỉ cảm thấy buồn cười, sau đó cầm ly cà phê của mình, đi ra ngoài. Không nghĩ tới cô vừa đi ra, Tiền Phong liền kéo Đông Phương Uyển Nhi đi theo.
Đông Phương Uyển Nhi nhìn hai người như đang phân thắng bại. Cô ta tuy còn trẻ nhưng cũng không phải người ngu, khẽ cắn môi dưới.
Chu Hiểu Đồng chịu không nổi, dừng bước, hít một hơi, nói: “Tiền thiếu, xin hỏi anh đang muốn gì ở tôi?”
Tiền Phong chớp chớp đôi mắt hoa đào, vô tội nói: “Chu tiểu thư, em nói sao tôi không hiểu, em quên rằng chúng ta đã chia tay rồi sao? Tôi đi đâu cũng không cần em cho phép. Đây là bạn gái mới của tôi, Uyển Nhi, em nghĩ là em có thể so sánh với cô ấy sao? Cô ấy trẻ hơn em, xinh đẹp hơn em, dịu dàng hơn em gấp trăm lần, em còn không tự nhìn lại mình đi”
Nghe thế, Đông Phương Uyển Nhi kinh hỉ ngẩng đầu, trên mặt không thể che hết kích động cùng vui vẻ.
Chu Hiểu Đồng nhìn hắn, thật cảm thấy hắn lúc này thật trẻ con. Cô nhếch khóe miệng, đúng lúc xe buýt cũng đến, một giây cũng không chờ liền nhảy lên xe.
Tiền Phong nhìn thấy bóng lưng bình tĩnh của Chu Hiểu Đồng nhảy lên xe buýt, vẻ mặt đắc ý lúc nãy trong nháy mắt biến mất không còn thấy tăm hơi.
Đông Phương Uyển Nhi còn đắm chìm trong câu “đây là bạn gái mới của tôi, Uyển Nhi” của hắn, hai má vẫn đỏ bừng, nói: “Anh Phong, chúng ta bây giờ đi đâu?”
Tiền Phong cúi đầu liếc mắt nhìn cô ta một cái, nở nụ cười, ném một đống bánh ngọt cho cô ta rồi đuổi cô ta về nhà. Hắn còn nói: “Uyển Nhi, đây toàn bộ đều là tâm ý của anh nha, lần sau có gặp thì nói cho anh biết, bánh có ngon không”
Đông Phương Uyển Nhi đắm chìm trong đôi mắt hoa đào của hắn, liên tục gật đầu.
Chu Hiểu Đồng đứng trên xe buýt, một tay nắm tay vịn, mắt nhắm lại cảm thấy mình thật mệt mỏi. Rõ ràng đã chia tay, hắn còn tới trước mắt cô lắc qua lắc lại làm cái gì? Là do ý đặc biệt đưa bạn gái mới đến để khoe khoang với cô, kích thích cô, thuận tiện nhục nhã cô một chút rằng cô vốn dĩ không bằng cái cô gái tên gọi Uyển Nhi kia hay sao?
Được rồi, cô thừa nhận là hắn thắng, thắng, thắng một cách quang minh chính đại!
Chu Hiểu Đồng gắt gao cắn chặt răng, sau đó đi xuống khỏi xe buýt.
Từ trong túi xách, cô lấy ra một cuốn sổ, bên trong từng tờ một đều là bản thiết kế nháp, mà tất cả đều cùng một chủ đề, chính là Tiền Phong hắn! Vốn dĩ cô đặc biệt chuẩn bị cho hắn một món quà trước sinh nhật, sáng tác ra một bức tượng có dáng dấp của hắn, bây giờ nhìn lại thật đúng là ngu xuẩn vô cùng.
Người ta đã muốn cắt đứt hoàn toàn, cô còn giữ nó làm gì?
Chu Hiểu Đồng nắm chặt cuốn sổ, từng tờ từng tờ xé ra, xé thành những mảnh nhỏ.
Một đống bản nháp toàn bộ ném vào trong thùng rác, cô ngẩng đầu, lau sạch nước mắt, sau đó cao ngạo đi tiếp.
Cô không tin, rời khỏi Tiền Phong, Chu Hiểu Đồng này sẽ sống không nổi!