Tiền Phong là cố ý nói cho Chu Hiểu Đồng nghe thấy, đúng vậy, hắn chính là cố ý!

Chân trước nói chia tay với hắn, chân sau liền đến bên thằng đàn ông khác. Còn lau nước mắt cho nhau sao? Lau nước mắt cái con mẹ nó! Nói cái gì mà bạn bè bình thường, vẫn cho hắn là thằng ngu sao?

Không phải em tìm gã đàn ông mới sao? Được! Thật đúng là nghĩ rằng Tiền Phong này thiếu cô là không sống nổi sao!

Tiền Phong đắc ý nhìn bóng người hơi hơi cương cứng của Chu Hiểu Đồng.

“Hiểu Đồng này…” Liễu Huệ Thành kinh ngạc “Có muốn anh giải thích với bạn trai em một chút hay không?”

Chu Hiểu Đồng cười. Giải thích? Còn cần giải thích sao?

Cô lay lay ống tay áo Liễu Huệ Thành, nói: “Anh Liễu, chúng ta đi thôi”

Nên như thế nào thì như thế ấy đi, cô không muốn tiếp tục làm khổ lẫn nhau. Cô cũng không phải là siêu nhân, dày vò lẫn nhau đương nhiên vẫn đau.

Cô cười cười, đầu cũng không có quay lại, lôi kéo Liễu Huệ Thành rời đi.

Tiền thiếu, chúng ta nên đến đây thôi.

Chu Hiểu Đồng về nhà liền gục đầu vào hõm vai mẹ, bà Chu hoảng sợ.

Đứa con gái này kể từ năm lên mười ba đã không còn than thở trước mặt cha mẹ, chưa từng thấy nó rơi một giọt nước mắt. Làm cha mẹ như bọn họ là bất lực, học phí cũng kiếm không đủ. Hiểu Đồng của họ phải đến quán bar làm thêm, vài tháng đã tụt gần mười ký. Thế nhưng khi mang học phí về, trước mặt bọn họ lại đánh nó, nhưng sau lưng là nước mắt rơi đầy.

Mọi người đều nói nhà họ Chu bọn họ sinh ra một thằng con trai, nhưng thật ra đứa con gái này là niềm tự hào nhất của cả gia đình. Hôm nay Hiểu Đồng rất kỳ lạ, bao nhiêu năm rồi nó chưa lộ ra vẻ mặt như thế.

Bà Chu lo lắng vuốt đầu con gái “Hiểu Đồng, con sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Chu Hiểu Đồng lắc đầu, ngẩng đầu lên cười nói: “Mẹ, làm thịt kho tàu cho con đi”

Bà Chu đáp ứng ngay “Được, mẹ đi nấu liền cho con”

__________________

Lúc Phương Thiệu Hoa nghe được lời chia tay lần thứ chín của bọn họ, biểu tình trên mặt đúng là chết lặng, sau đó đưa ly rượt đến bên môi, bình tĩnh “Ừ” một tiếng.

Tiền Phong nghe thấy liền kéo cổ áo Phương Thiệu Hoa “Cái gì gọi là ‘Ừ’? Cậu giải thích rõ ràng ình, cái gì gọi là ‘Ừ’! Bổn thiếu chia tay, cậu liền ình cái biểu cảm này, cậu là anh em tốt của mình sao?”

Phương Thiệu Hoa phất tay ngăn móng vuốt của Tiền Phong, sửa lại cổ áo của mình một chút, đáp: “Xin cậu người anh em, chia tay lần thứ chín, tốc độ chia tay đã gần đuổi kịp phi thuyền lên cung trăng rồi. Nếu hai người thật sự chia tay, ngày mai mình lập tức mở tiệc ăn mừng”

Nếu không phải lo lắng hình tượng, Phương Thiệu Hoa quả thật muốn huơ tay múa chân.

Tiền Phong nghiến răng nghiến lợi cắn lấy bánh sừng bò trong tay, xem nó như gương mặt Chu Hiểu Đồng.

Phương Thiệu Hoa vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Thần kinh, cậu nên chấp nhận đi. Cô bé Hiểu Đồng này tuy rằng không phải tốt nhất nhưng cũng ở bên cậu lâu như vậy, đừng dày vò nhau nữa. Mình đã nói với cậu, những lời cậu nói quá tổn thương người khác, nếu là mình, một cái tát đã không đủ. Cậu mau đi xin lỗi người ta đi, chuyện này coi như qua”

Tiền Phong trừng mắt, lớn tiếng nói: “Xin lỗi? Bảo mình đi xin lỗi cô ấy? Mơ đi! Cô ấy lôi kéo thằng đàn ông khác trước mắt mình lại còn muốn mình đi xin lỗi à? Mình không phải là đầu heo!”

Phương Thiệu Hoa nhìn cái miệng kia mở ra toàn là mùi rượu, không nói gì, giảng đạo lý với kẻ say rượu là một điều vô ích.

Thật vất vả đưa Tiền Phong về nhà, Phương Thiệu Hoa khóc không ra nước mắt. Hắn thật giống một thằng anh trai đưa em trai thất tình về nha. Đã hơn hai giờ đêm, ngày mai hắn còn rất nhiều việc phải giải quyết!

Tiền Phong say khướt mở cửa, theo bản năng hô lên “Bà xã, anh về…” Nói một nửa liền bật người ngậm miệng. Hắn cúi đầu nhìn, chợt nhận ra trong nhà như thiếu thứ gì đó.

Sắc mặt hắn trong nháy mắt tái nhợt.

Hắn mở đèn, cúi đầu nhìn, phát hiện những đồ vật liên quan đến Chu Hiểu Đồng đều không cánh mà bay, coh dù chỉ là một cái khăn trải bàn hình hoa hướng dương, quần áo giày dép của cô đều không còn bóng dáng.

Sắc mặt hắn càng lúc càng tái nhợt “Mẹ kiếp!”

Chu Hiểu Đồng, em thật ngoan tuyệt!

Tiền Phong ngã người vào giường lớn mềm mại.

Em cứ kiêu ngạo đi, tuần sau, không, ngày mai tôi liền tìm người phụ nữ khác, không được tôi không mang họ Tiền!

Trải qua một đêm, Tiền Phong nghĩ mình là người nắm thế thượng phong, tuy rằng cô bỏ đi nhưng hắn vẫn là đàn ông. Nhìn Phong Kính mà làm gương, cho tới bây giờ đều nói một là một, đương nhiên kể cả Tô Mộc Vũ cũng không thoát khỏi.

Hắn cảm thấy trước kia mình đã làm hư Chu Hiểu Đồng, cưng chiều đến một cả sự lợi hại của hắn cô cũng quên đi. Lần này, hắn nhất định phải làm cho cô biết cái gì gọi là tốt xấu!

Hạ quyết tâm, Tiền Phong đến pháp viện làm việc. Sau khi tan việc, thư ký kinh ngạc nhìn hắn thay một bộ âu phục anh tuấn, còn đặc biệt thắt nơ, khóe miệng gợi lên một chút tiếu ý đi ra ngoài.

Một đôi mắt hoa đào cười rộ lên, cũng không sâu, chỉ nhợt nhạt lại khiến toàn bộ phụ nữ pháp viện phát rồ.

Chu Hiểu Đồng đi xem mắt phải không? Vậy hắn cũng đi!

Chỗ hẹn là một nhà hàng Tây sa hoa. Tiền Phong đi vào liền hấp dẫn vô số ánh mắt nữ giới. Ấn tượng của đàn ông, cái nào là quan trọng nhất?

Anh tuấn, tiền nhiều, tư thế tao nhã.

Ba thứ này hắn đều có, Tiền Phong hắn muốn ở cùng cô, Chu Hiểu Đồng nên cám ơn trời đất rồi bay vào như con thiêu thân đi!

Ý thức được mình lại nghĩ tới người phụ nữ kiêu ngạo kia, Tiền Phong lập tức một cước đạp bay hình ảnh Chu Hiểu Đồng trong đầu, khóe miệng hơi hơi kéo nhẹ vẽ ra một độ cong, tươi cười nhợt nhạt như vậy lại là nụ cười tình cảm nhất của đàn ông.

Quả nhiên, ánh mắt của vị Đông Phương Uyển Nhi kia toàn bộ đều đặt trên người hắn. Trong lòng Tiền Phong sáng lên ngọn đèn nhỏ “Bingo!”

Tiền Phong không vội ngồi xuống mà là tao nhã đến trước mặt tiểu thư Đông Phương, ga lăng vươn tay nắm tay cô ta, một tay để sau lưng, hạ xuống một nụ hôn khẽ trên mu bàn tay mềm mại.

Sau đó chậm rãi ngẩng đầu, cặp mắt hoa đào hàm chứa một đầm nước xinh đẹp chiếu vào trên mặt Đông Phương Uyển Nhi khiến hai má cô ta đỏ rực.

“Uyển Nhi tiểu thư, lần đầu gặp mặt”

Đông Phương Uyển Nhi chỉ mới 21 tuổi, còn đang học lên đại học, làm sao chống lại thế công tới tấp của Tiền Phong. Thần tình thẹn thùng nói: “Tiền… Tiền thiếu, xin chào”

Tiền Phong quay về vị trí, vỗ tay phát ra tiếng gọi phục vụ “Đổi cho vị tiểu thư đây rượu nhẹ hơn một chút”

Phục vụ lập tức mang thức ăn cùng rượu đến, biểu tình của Đông Phương Uyển Nhi giờ phút này chỉ có thể dùng cảm động để hình dung. Đàn ông khiến cho người mê muội đúng là loại này, ngay cả việc nhỏ nhặt cũng dịu dàng săn sóc.

Tiền Phong nâng ly lên, nhẹ nhàng cùng cô ta chạm cốc: “Cheers!”

Một bữa cơm, hai mắt Đông Phương Uyển Nhi đều cố định ở trên người Tiền Phong. Người đàn ông này, đối với một vị tiểu thư còn chưa bước vào xã hội như cô ta mà nói, quả thật có lực sát thương thật lớn.

Ăn hết bữa tối, Tiền Phong đặc biệt mời Đông Phương Uyển Nhi đi hóng gió, cô ta vui vẻ đáp ứng.

Đông Phương Uyển Nhi nhìn bảng hiệu phòng triễn lãm trước mắt, kinh ngạc hỏi: “Chúng ta đến đây làm gì vậy?”

Tiền Phong xuống xe, giúp Đông Phương Uyển Nhi mở cửa, nắm tay cô ta đỡ xuống, đôi mắt hoa đào loan loan mỉm cười phun ra hai chữ: “Hóng gió”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play