Thượng thư thì ngồi, hai vị tuần án thì đứng.

Mắng cho hai thuộc hạ vừa mới gặp mặt một trận tối tăm mặt mũi, Triệu thượng thư mới nghiêm mặt ra lệnh:
- Thẩm tuần án, ngươi cầm thủ lệnh của ta, hẹn công bộ thị lang Triệu Văn Hoa và tuần phủ Chiết Giang Hồ Tôn Hiến , hai ngày sau sau tới nói chuyện.

Lại bảo Vương Dụng:
- Vương tuần án, ngươi cầm lệnh bài của ta, hẹn năm đại hộ có danh vọng, mmười bách tính, trong vòng năm ngày ta muốn gặp những người này.
Nói xong phất tay:
- Đi đi.

Vương Dụng vội nói:
- Đại nhân, hay là di giá tới dịch quán, nơi đó tiện hơn nhiều.

Thẩm Mặc cũng phụ họa:
- Đúng thế đại nhân.

- Không cần.
Triệu Trinh Cát hừ một tiếng:
- Nới đó quan viên nam bắc qua lại, Nam Kinh xảy ra chuyện này, ta không có mặt mũi nào vào ở.

Hai người bị làm bẽ mặt, đành ấm ức lui ra. Rời khách sạn đó, đi xa rồi lắc đầu cười khổ, cảm thấy lão già này không dễ hầu hạ.

Thẩm Mặc kkhẽ nói:
- Lão phu tử lên mặt cao quá, bảo Triệu Văn Hoa tới gặp ông ta, chẳng phải chuốc bực vào thân sao?

- Gặp phải loại đại nhân này cũng có lợi đấy.
Vương Dụng giang tay ra, mỉm cười:
- Tận tâm làm việc là được, không phải lo lắng tới chuyện khác.

Thẩm Mặc lắc đầu liên hồi, chắp tay từ biệt hắn, ai vào việc nấy.

Thẩm Mặc đi tới Lô Viên trước, hỏi ra mới biết Triệu thị lang đã đi ngâm suối nước nóng rồi, lại hỏi khi nào mới về, quản gia nói :
- Điều này chưa biết được, phải xem tình hình sức khỏe của đại nhân đã.
Kỳ thực ai cũng hiểu, không phải xem tình hình sức khỏe của Triệu thị lang, mà xem sự tình tiến triển ra sao.

Xem ra Triệu Văn Hoa dứt khoát muốn né tránh rồi, Thẩm Mặc cũng hết cách, đành đi tìm Hồ Tôn Hiến. Họ Hồ không chơi trò mất tích, cũng không thể làm trái ý khâm sai, nhưng Thẩm Mặc biết, Triệu Trinh Cát sẽ chẳng kiếm được gì từ hắn, y quá hiểu Hồ Tôn Hiến rồi, dù hắn tuổi ít hơn Triệu Trinh Cát, nhưng trình độ giảo hoạt chỉ có hơn chứ không kém.

Quả nhiên kết thúc cuộc gặp gỡ với Hồ Tôn Hiến, Triệu Trinh Cát gọi Thẩm Mặc tới, sắc mặt hết sức khó coi nói:
- Ngươi là Chiết Giang tuần án giám quân đạo, có trách nhiệm giám sát quân chính cả tỉnh, mau nói ý kiến với việc này đi.

Thẩm Mặc vừa muốn lên tiếng, ông ta đã giơ tay nó trước:
- Đừng có nói những lời lảm nhảm vô nghĩa để tắc trách đối phó, bản quan không dễ lừa gạt đâu.

Thẩm Mặc bấy giờ mới rõ, thì ra vừa rồi Hồ trung thừa vừa "lảm nhảm vô nghĩa" "đối phó tắc trách" với ông ta, chẳng trách lão phu tử trông cứ như đánh mắt túi tiền. Điều chính lại suy nghĩ, y đáp:
- Bệ hạ lệnh tra rõ việc này, không gì ngoài muốn biết ba việc. Ai làm, mục đích là gì, cùng với ai phải chịu trách nhiệm.

Triệu Trinh Cát chỉ gật đầu nghe y nói:
- Hiện giờ ở Chiết Giang có đủ mọi lời đồn đoán, có người nói Từ Hải thua trận ở Vương Giang Kinh muốn báo thù; có người nói giặc Oa lạc đường, đâm đầu loạn xạ mà thôi ...
Tới đây y nói nhỏ hơn :
- Còn có một luồng ý kiến rất là không hay, nghe nói "đề biên" gây họa, một số đại hộ bỏ tiền ra thuê tử sĩ, đề chơi hiểm vị kia.

Tài chính TW của Đại Minh rất ít, địa phương có khó khăn đều phải tự thân vận động, mười mấy vạn đại quân kháng Oa tập trung ở Chiết Giang, chỉ riêng người ăn ngựa uống mỗi ngày tốn mất hai nghìn lượng bạc, nếu như còn tính thêm quân lương binh khí áo giáp, hao phí càng không thể đếm được, sớm đã vượt xa thu nhập tài chính bình thường.

Nên chỉ đành tăng thêm thuế bù vào, nhưng người dân Chiết Giang, ngoại trừ điền tô thuế đất, đã phải đóng cả tiền thuế trả lương xuất binh rồi, thêm vào mấy danh mục nữa cùng hải cấm nghiêm khắc trưng thu lao dịch, khiến cho nhà nhà sạch bong, không còn gì để sống nữa. Nếu còn bóc lột, sẽ chặt đứt đường sống của lê dân, ép họ gia nhập đội ngũ giặc Oa.

Nhưng không thể không đánh trận, lương cũng không thể nợ nần, thế nào cũng phải có cách hiệu quả nhanh chóng, đảm bảo quân nhu kháng Oa không bị đứt đoạn. Mà lương của quân đội là nhiệm vụ trọng yếu của Triệu Văn Hoa ngoại trừ đốc chiến, nhưng hiển nhiên hắn không có cách gì để giải quyết chuyện khó này, liền ném củ khoai nóng sang cho Hồ Tôn Hiến.

Không còn cách nào khác, chỉ đành nghĩ ra một cách tăng thuế gọi là "đề biên", dựa theo giàu nghèo của nhân dân, phân chia làm mười cấp khác nhau. Sau đó bắt đầu thu thuế từ cấp giàu nhất, nếu như vẫn không thể thỏa mãn nhu cầu, tiếp tục trưng thu thế cấp dưới, cứ như thế mà loại dần.

Thực sự cầu thị mà nói, các này là hết sức thích hợp, dù sao ai cũng hiểu, chín mươi phần trăm tài phủ của Đại Minh, tập trung trong tay của chưa tới một phần trăm giàu có kia, hiện giờ không có tiền đánh trận, không lấy từ đó ra thì lấy từ đâu?

Nhưng một phần trăm nắm tài phú cực lớn kia không chấp nhận, bọn họ đã quen với việc hơn trăm năm qua không quyên góp không đóng thuế rồi, đột nhiên lấy bọn họ ra để moi tiền, đương nhiên không thể chấp nhận.

Phải nói những kẻ đó đều có quyền thế cả, lại quan hệ chặt chẽ với nhau, không thể chọc vào, không thể chạm vào. Nhưng hiện giờ không phải lúc bình thường, tất cả lấy kháng Oa làm trọng, những từ vốn dùng để lấy cớ công kích quan viên như "chuyên quyền", "ngang ngược", "tự ý giết người", nếu có thể tha thứ, ít nhất tạm thời tha thứ.

Quan phủ địa phương giơ cao cái mũ "tư thông với giặc Oa", xem nhà nào không chịu nghe lời là chụp một phát ngay trúng phóc, đảm bảo ngươi tan nhà nát cửa, chu di tam tộc, không ai cứu nổi. So sánh tương quan, quan viên địa phương đối diện với đại hộ này, chiếm cứ địa vị áp đảo.

Vì thế "đề biên" được chấp hành, các đại hộ chỉ còn cách ngoan ngoãn móc tiền ra, thế là Chiết Giang chỉ nửa đầu năm nay, đã trưng thu hơn bốn mươi vạn lượng bạc ngài hạn ngạch. Nam Trực Đãi càng giàu hơn, con số đạt tới sau mươi vạn lượng bạc. Miễn cưỡng đủ đảm bảo nguồn quân phí, khiến có thể tiếp tục duy trì chiến tranh.

Nhưng trong mắt các đại hộ hai cái tên Triệu Văn Hoa và Hồ Tôn Hiến liền biến thành quỷ lột da, quan hệ hai bên tới mức không thể dung hòa, nên mới sinh ra lời đồn kia.

Thẩm Mặc đã biết chuyện Triệu Trinh Cát thường phục vi hành, cho nên khẳng định đã biết những chuyện này, liền nói thẳng ra, không che giấu cho Triệu Văn Hoa nữa, dù sao chuyện này xôn xao cả lên rồi, có muốn giấu cũng không nổi.

Nghe Thẩm Mặc nói thế, sắc mặt Triệu Trinh Cát mới khá hơn một chút, nói:
- Xem như ngươi thành thực.
Rồi nghiêm giọng hỏi:
- Ngươi cho rằng là khả năng nào?

Thẩm Mặc lắc đầu:
- Những điều đó chỉ là tin đồn, trước khi có đủ chứng cứ, bất kỳ phán đoán nào cũng là vô căn cứ.

Triệu Trinh Cát nhướng máy:
- Nếu ta bắt ngươi phải nói ra một loại.

Thẩm Mặc vẫn cứ bình tĩnh nói:
- Vậy phải xem Triệu bộ đường muốn nhìn thấy kết quả nào?

- Chẳng lẽ ngươi không có chủ kiến của mình hay sao?
Triệu Trinh Cát không vui hừ một tiếng.

- Hạ quan không có, hạ quan rất hỗn độn.

Cuối cùng Triệu Trinh Cát không moi được tin tức nào từ miệng Thẩm Mặc, chỉ đành để y đi.

Đợi cửa đóng lại, Triệu Trinh Cát dường như trào phúng, lẩm bẩm:
- Đây chính là tể tướng tương lai, nhân tài trị nước trong miệng ngươi đấy à?

Rèm gian trong vén lên, một quan viên trung niên dung mạo oai nghiêm chừng ba bốn chục tuổi đi ra, ung dung cười:
- Đại nhân không thấy biểu hiện của y rất đặc sắc sao?

- Thằng nhãi ranh khôn lỏi, đặc sắc cái gì?
Triệu Trinh Cát mắng một tiếng:
- Chưa tới hai mươi tuổi đầu đã trơn tuồn tuộn, giống hệt đám quan liêu già.

Người kia chính là Đàm Luân tri phủ Đài Châu, có quan hệ giây mơ rễ má với Triệu Trinh Cát, do Triệu lão phu tử viết thư gọi tới.

Đàm Luân ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Nói y không nói như thế hạ quan mới thất vọng.

Triệu Trinh Cát cười mắng:
- Ngươi nói đỡ cho ai đấy hả?

Đàm Lân cười khẽ, hạ tấp giọng nói:
- Đài Châu huynh, đệ thấy lần này huynh nên làm chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ biến mất đi.

Nụ cười Triệu Trinh Cát tắt ngấm, cau mày nói:
- Tử Lý, có phải đệ không muốn bị bọn chúng kéo suống bùn?

Đàm Lân nghiêm mặt lại:
- Đại Châu huynh cứ yên tâm, khí tiết của Đàm Tử Lý này không cần phải lo.

- Vậy sao đệ lại nói đỡ cho Nghiêm đảng?
Triệu Trinh Cát gõ bàn hỏi.

- Đệ không nói đỡ Nghiêm đảng, đệ chỉ xuất phát từ đại cục.
Đàm Luân mặt thản nhiên:
- Chiết Giang không thể có bất kỳ sự nội loạn nào nữa, cho nên không đồng ý với các huynh muốn nhân cơ hội làm lớn chuyện, lật đổ Hồ trung thừa. Vì ông ta là lãnh đạo kháng Oa tốt nhất.

- Hoang đường.
Triệu Trinh Cát nổi giận:
- Đệ coi Triệu Mạnh Tĩnh này là ai? Chẳng lẽ ta không biết lấy đại cục làm trọng,suy nghĩ cho sự ổn định à?
Ông ta vỗ mạnh bàn, đau lòng quay đầu đi:
- Đệ đã bao giờ nghĩ, vì sao ta phải chui vào trong cái khách sạn nhỏ này? Vì sao tất cả phải tiến hành điều tra âm thầm chưa?

Đàm Luân vội xin lỗi:
- Tiểu đệ ăn nói không lựa lời, Đại Châu huynh ngàn vạn lần đừng trách.

Triệu Trinh Cát xua tay, y bảo hắn không cần làm thế, nhỏ giọng nói:
- Nếu như Hồ Tôn Hiến làm tốt, ta đương nhiên không gây thêm chuyện, nhưng hắn có làm tốt không? Cái gì chưa nói, thứ đề biên này là vơ vét tiền của người dân, nó thực sự bổ sung cho quân lương sao?
Nói tới đó cười lạnh:
- Đừng quên ta đã từng làm hộ bộ thị lang, dựa theo phí nuôi quan hiện nay, thuế má bình thường của Chiết Giang và Nam Trực Đãi, thêm vào "đề biên" có thể đủ duy trì cho ba mươi vạn đại quân liên tục tác chiến.

- Xin hỏi Đàm đại nhân, vì sao ông còn nói với ta, bộ hạ chỉ được phát nửa lương, lại thương xuyên vất vả vì nó?
Triệu Trinh Cát quắc mắt lên chất vấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play