Từ chối lời mời của Hồ Tôn Hiến, Thẩm Mặc cũng không về biệt thự ở Tây Khê, mà tới dịch quán người ngựa huyên náo.
Lúc này dịch quán đã đầy khách, may mà dịch thừa và y quen biết cũ, lại ngưỡng mộ Giải Nguyên công, liền đem thương nhân ở trong thượng phòng đuổi đi, để lấy chỗ cho y ở. Thường thì khách ở trong dịch trạm chỉ có bảy phần là quan viên, còn lại là các thương lữ hối lộ dịch thừa vào ở, đây là bí mật chỉ để trong lòng.
Ở trong dịch quán ba ngày, Thẩm Mặc vẫn chưa viết báo cáo, chẳng phải văn chương của y đã cạn, mà là qua châm chước kỹ càng, y thấy nên đợi xem biến hóa tiếp theo của triều đình ra sao rồi hẵng nói.
Đúng là y nhận lời trình tấu lên hoàng thượng nói đỡ cho Hồ Tôn Hiến, nhưng Thẩm Mặc hiểu rất rõ chuyện này liên quan trọng đại, cái gọi là "giặc Oa phạm kinh" chỉ là một góc của tảng băng chìm. Đằng sau nó còn ẩn chức rối rắm khó lường. Đối với một tân lang sắp kết hôn mà nói, y tuyệt đối không muốn bị cuốn vào, có thể đặt mình bên ngoài là tốt nhất.
Nhưng làm người ta bất lực là, đôi khi ngươi không tìm phiền toái mà phiền toái lại đi tìm ngươi. Tới ngày thứ tư thành chỉ tới. Lệnh y hiệp trợ khâm sai đại thần triệt để điều tra chân tướng vụ này, thế là y khỏi mong thoát thân nữa.
Đem báo cáo viết một nửa ném vào bồn than, Thẩm Mặc thở dài, bảo với Thẩm An: - Ngươi về Thiệu Hưng báo với trong nhà, hoãn lại hôn lễ đi.
Tới ngày thứ năm, đang đọc sách thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, loáng thoáng còn nghe thấy mấy tiếng "khâm sai", liền bảo Thiết Trụ ra ngoài xem, mới biết tuần án Tô Tùng tới.
Thẩm Mặc đặt sách xuống: - Thay áo, đi bái phỏng đồng nghiệp tương lai nào.
Y vừa mới định thay áo thì nghe thấy có người trình lên bái thiếp: - Đại nhân, Vương đại nhân tuần án Tô Tùng tới bái phỏng.
Thẩm Mặc vội nói: - Mau mau mời vào, à không, để ta ra đón. Liền vội vàng đi ra, thấy trong tiện viện một quan viên tướng mạo nho nhã, tuổi chừng ba mươi, mặt trắng trẻo, râu ngắn.
- Tại hạ tuần án Tô Tùng ra mắt Giải Nguyên lang. Thấy Thẩm Mặc ra đón, quan viên kia mỉm cười chắp tay chào, giọng mềm mỏng mà dứt khoát.
Thẩm Mặc vội đáp lễ: - Cửu ngưỡng đại danh Nhuận Liên huynh đã lâu, hôm nay được gặp, thật mà may mắn.
Vương Dụng tự Nhuận Liên, mỉm cười nói: - Giải Nguyên lang quá khen, tại hạ chỉ là viên tiểu lại, lấy đâu ra đại danh.
Quân tử lễ độ luôn làm người ta thích, Thẩm Mặc cũng không thể ngoại lệ, trong lòng không khỏi sinh ra thân cận, liền mới hắn vào phòng ngồi ghế trên, Vương Dụng dứt khoát không chịu. Hai người liền ngồi đông tây đối diện. Thẩm Mặc sai dâng trà, nói: - Nhuận Liên huynh tới thật sớm, vất vả quá.
Vương Dụng cười ôn hòa: - Giải Nguyên lang không phải còn tới sớm hơn sao?
Thẩm Mặc lắc đầu: - Nhuận Liên huynh gọi tạ hạ là Chuyết Ngôn đi, gần đây cứ nghe hai chữ này là ta lại chóng mặt.
Vương Dụng gật đầu: - Chuyết Ngôn huynh, tại hạ nhận được thánh chí hôm trước, sợ tới sau Triệu bộ đường nên tranh thủ thời gian tới đây. Hắn cười ha hả: - Nghe nói lão tiên sinh tính nóng lắm.
- Hình như là có lời đồn như thế.
Lúc này Thiết Trụ mang trà lên, Vương Dụng nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm hỏi: - Việc này Chuyết Ngôn huynh thấy sao?
- Tại hạ trời đất đưa đẩy nên mới làm chức tuần án Chiết Giang này, nhưng bản thân còn trẻ non nớt. Đã quyết định theo sát bước chân của Triệu bộ đường và Nhuận Liên huynh, các vị làm thế nào, tại hạ làm theo nấy.
Vương Dụng cười khổ: - Chuyết Ngôn huynh quá khiêm nhường rồi, có điều nói thật tình ... Hắn thở dài: - Không giấu gì huynh, tạ hạ đã đi theo truy qut đám giặc Oa này.
Thẩm Mặc nghiêm mặt, hỏi ngay: - Có kẻ sống không?
- Có bắt được. Vương Dụng hạ thấp giọng: - Đó là người Hán mặc trang phục người Oa, để tóc Oa, bị thương ngất xỉu. Tới khi các binh sĩ chặt thủ cấp, mới phát hiện ra hắn chưa chết.
- Người đang ở đâu? Thẩm Mặc đứng dậy hỏi.
- Đã bị tuần phủ đưa đi rồi. Vương Dụng đáp nhanh: - Nhưng khi ấy ta có kiểm tra toàn thân hắn.
- Thế nào?
- Gan bàn tay có vết chai, lòng bàn tay hẹp, ngón chân chụm, hơn nữa mặt trên mặt không có dấu vết người đi biển. Vương Dụng nói rất khẽ: - Vì thế đoán kẻ này là cao thủ trên lục địa, mà không phải kiếm sống trên biển.
- Ừm, Hồ trung thừa cũng nói có người trên bờ câu kết với chúng. Thẩm Mặc gật đầu: - Những tên còn lại thì sao?
- Còn bắt được hai tên người Oa, có điều thương thế rất nặng, chỉ e không cứu được. Vương Dung có ấn tượng rất sâu về chúng: - Đó là một đám vong mạng, trừ khi bị trọng thương hôn mê, nếu không sẽ tiếp tục tác chiến, tới cuối cùng cũng không có kẻ nào đầu hàng.
- Theo Nhuận Liên huynh thấy thì lai lịch đám giặc Oa này ra sao?
- Du tổng nhung nói, đám giặc Oa này toàn bộ tay cầm Oa đao, bản thân đây là một chuyện rất khó tin rồi. Sợ Thẩm Mặc không hiểu, Vương Dựng vội giải thích: - Oa đao mặc dù chất lượng rất tốt, thanh nào cũng là bảo đao, nhưng chế tạo cực kỳ phức tạp, giá cao. Cho dù ở Nhật Bản cũng chỉ có một loại người sử dụng, đó là võ sĩ của các chư hầu. Những kẻ này luyện võ từ nhỏ, chuyên học cách cách giết người, cực kỳ lợi hại.
Thẩm Mặc khẽ gật đầu, không cắt lời hắn, Vương Dụng nói tiếp: - Nhưng Du tổng nhung nói, loại người này ở Nhật Bản cũng rất hiếm, nghe nó chư hầu lớn nhất Nhật Bản trên Tín Trưởng gì đó cũng có chưa tới một nghìn. Vậy mà có tới hai trăm tên võ sĩ như thế tới Đại Minh nạp mạng, đúng là không sao hiểu được.
Thẩm Mặc thì biết những kẻ đó không phải là võ sĩ, vì ở Nhật Bản, võ sĩ có tổ chức, có ruộng dất, quyết không thể bỏ nhà bỏ đất tập trung lại tới Đại Minh. Những kẻ đó chỉ có thể từng là võ sĩ, chư hậu bọn họ dựa vào bại trận, mất đất, chỉ thành vác đao võ sĩ lưu lang khắp nơi, có một cái tên rất phong cách Lãng Nhân.
Có điều lãng nhân cũng vẫn là hàng hiếm, một lúc tụ tập được hai trăm tên , chỉ e Vương Trực Vương lão bản có thể làm nổi. Nhưng, lão ta khẳng định không nỡ.
"Rốt cuộc là kẻ nào?" Thẩm Mặc cũng không sao nghĩ ra được, nhưng y có thể khẳng định là, kẻ đứng đằng sau chắc chắn không phải là đám thủ lĩnh cướp biển, nguyên nhân như trên.
Hai người nói chuyện hồi lâu không ra manh mối, chỉ đành tạm để đó, đợi Triệu bộ đường tới rồi hẵng hay. Nhưng hai ngày nữa trôi qua, vẫn không thấy nghi trượng của khâm sai đại nhân. Hai người đang sốt ruột, viết thư hỏi Nam Kinh thì một ông già áo vải tới dịch trạm tìm bọn họ, đưa lên một tấm danh thiếp.
Vừa nhìn cái tên trên đó, hai người vội vàng thay quan phục, theo ông già đó rời dịch trạm, tới một khách sạn rất bình thường, gặp được Triệu thượng thư cũng rất bình thường.
Triệu Trinh Cát, tự Mạnh Tĩnh, hiệu Đạo Châu, tiến sĩ năm Gia Tĩnh thứ mười bốn, tu soạn sử ở hàn lâm, dạy học mấy năm ở Quốc tử giám, rồi làm giám sát ngự sử. Về sau đắc tội với Nghiêm đảng, bị Nghiêm Tung cách chức.mấy năm trước được sư phụ là Từ Giai tiến cử, được phục chức, nhưng Nghiêm Tung cản trở, bị đưa tới Nam Kinh làm lễ bộ thượng thư, ngồi mát uống trà.
Cho tới khi Trương Kinh mất chức, ông ta đảm nhận chức binh bộ thượng thư Nam Kinh, chưởng quản phòng ngự một dải Nam Kinh và Ứng Thiên Phủ. Triệu sư phụ là người ngoài nghề, nhưng vẫn tăng cường quân kỷ, khiến binh sĩ ăn hại đóng ở Nam Kinh có được chút sức chiến đấu, đồng thời luôn giữ cảnh giác cao độ. Cho nên khi giặc Oa ép dưới chân thành, kịp thời đóng cửa, không bị đánh vào thành. Nhưng tạo thành đại sỉ nhục chưa từng có trên đời.
Trơ mắt nhìn giặc Oa bỏ đi, làm Triệu sư phụ bản tính hiếu thắng thiếu chút nữa tức tới ngất xỉu. Từ ngày hôm đó trở đi, Triệu Trinh Cát cả ngày chửi bới, chửi từ Triệu Văn Hoa, Dương Nghi, chửi tới Hồ Tôn Hiến , Tào Bang Phụ, đều bị ông ta lôi cả cha ra chửi.
Khi được lệnh làm khâm sai đại thần tra rõ vụ án này, Triệu sư phụ liền kích động, sáng nhận được chỉ, chiều vứt ngay công việc đó, đem mỗi một lão bộc một hộ vệ. Ba người ngồi một cỗ xe ngựa, nóng lòng chạy tới Hàng Châu.
Ông ta âm thầm tới Hàng Châu, đi quanh đường phố ngõ hẻm hai ngày, nghe ngóng được kha khá tình hình rồi mới gọi hai vị trợ thủ tới. Chào hảo qua loa, Triệu Trinh Cát trầm giọng nói: - Để hai vị chờ lâu rồi.
Hai người vội vàng khiêm nhường vài câu.
- Mấy ngày qua có thu hoạch gì không? Triệu Trinh Cát không cao, tướng mạo cũng rất bình thường, nhưng có tôn nghiêm không giận mà tự có uy, làm người ta không dám thở mạnh. Vương Dụng khẽ nói: - Mấy ngày qua hạ quan và Thẩm tuần án phân tích qua tình hình, nhưng đại nhân chưa tới, bọn hạ quan không dám làm bừa, sợ làm loạn bố trí của đại nhân.
- Ngụy biện. Triệu Trinh Cát hừ lạnh: - Cho dù ta chưa tới, nhưng các ngươi phải ra ngoài nghe ngóng, tìm hiểu dân tình, để nắm được việc chứ?
Hai người trong lòng cười khổ :" Trong ngoài dịch quan không ít hơn mười kẻ theo dõi thường xuyên, người ta không muốn chúng tôi biết, chắc chắn là không tìm hiểu được, đi quanh thì có tác dụng gì." Nhưng lời này chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi, bề ngoại vâng dạ nhận phê bình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT