Bóng đêm sâu thẳm, Mộc Hàn Hạ và Tôn Chí ngồi trong một quán cà phê ở tiểu khu.
Mộc Hàn Hạ quan sát Tôn Chí, anh ta không hề già đi, thoạt nhìn không khác gì mấy năm trước, nhưng ngũ quan vẫn đôn hậu, ý cười nơi khóe miệng vẫn cởi mở như trước.
Mộc Hàn Hạ không nhịn được cười:“Đã lâu không gặp, Tôn tổng.”
Tôn Chí “Ai da” một tiếng nói:“Hàn Hạ, em đang chế nhạo anh à. Bọn anh chỉ là tôm tép, đi theo Chủ tịch Lâm, một người đắc đạo, cả họ được nhờ, vận khí tốt thôi.”
Mộc Hàn Hạ cười không nói gì.
Tôn Chí hỏi:“Mấy năm nay ở nước ngoài thế nào?”
Vân đề này phải trả lời như thế nào nhỉ? Cô nhấp một ngụm cà phê nói:“Rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi.” Tôn Chí giống như một người anh lớn, vui mừng gật đầu. Sau đó trách cứ nhìn cô:“Mấy năm nay, em không chịu thăm hỏi, liên lạc gì với mọi người cả. Mấy người già chúng tôi cũng rất nhớ em.”
Mộc Hàn Hạ nhấc cốc cà phê:“Lấy cà phê thay rượu tạ lỗi. Lần sau em sẽ mời mọi người ăn cơm.”
Tôn Chí cười ha ha gật đầu:“Em vẫn là người sảng khoái như vậy, rất tốt.”
Mộc Hàn Hạ không biết tại sao anh ta không ngừng cảm thán “rất tốt” như vậy, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều. Hai người tán gẫu về cuộc sống của cô khi ở nước ngoài, sau đó Tôn Chí chuyển chủ đề:“Hiện tại em ở Phương Nghi, có phải muốn có tác động lớn vào kinh doanh bất động sản không?”
Mộc Hàn Hạ khẽ nhấp cà phê, ngước mắt nhìn anh ta, cười mà không nói.
Tôn Chí:“Em đừng đề phòng anh, yên tâm đi, bên anh không đánh đâu.”
Tôn Chí lại giống như vừa nói một chuyện hết sức bình thường, không hề ngừng lại, tiếp tục tán gẫu về bố cục phát triển của Phong Thần trong cả nước mấy năm nay.
Ngón tay Mộc Hàn Hạ vẫn nắm chặt chiếc cốc, một lát sau, cười xen vào:“Vì thế hiện tại cả nhà anh đều chuyển đến Bắc Kinh?”
“Đúng vậy.” Tôn Chí cười đáp, “Nói như thế nào Bắc Kinh cũng là thủ đô, hiện tại quả thật không cần bận tâm đến vấn đề tiền nong, để cho con cái học tập ở Bắc Kinh, chị dâu em ở nhà trồng hoa, chăm sóc con cái, coi như là để cho bọn họ sống thoải mái.”
Mộc Hàn Hạ nói:“Tốt quá.”
Tôn Chí gật đầu, lại hơi cảm thán nói:“Thật ra lúc mới bắt đầu vẫn rất vất vả. Năm em đi ấy, khi đó Phong Thần cũng không tốt. Tuy đã nhận được vốn đầu tư của Bert, nhưng dù sao bên trong vẫn rối loạn. Mỗi một phần tiền đều là hoa trên lưỡi dao, làm không tốt, nhỡ gặp phải thời điểm quan trọng, không chừng lại phải bồi thường. Tuy vậy không hiểu lúc ấy Lâm tổng nghĩ gì, em đi được mấy ngày, việc đầu tiên anh ấy làm là thông báo ngừng tất cả hợp tác với bên Vĩnh Chính của Trình Vi Vi. Toàn bộ hợp tác đấy, Vĩnh Chính cũng phải có hơn một trăm cửa hàng trong cả nước, trong cùng một ngày hàng hóa của Phong Thần vi phạm hợp đồng, thu lại tất cả, không để lại bất cứ bộ nào. Bên Vĩnh Chính ầm ĩ thế nào, Lâm tổng cũng không thèm bàn bạc với bọn họ. Từ nay về sau Phong Thần không chỉ thiếu một khoản thu nhập ổn định, còn phải bồi thường rất nhiều tiền. Lúc ấy bọn anh đều sợ hãi, sợ Phong Thần lại bị tổn hại nghiêm trọng.”
Xung quanh yên tĩnh, hương cà phê tràn ngập trong không khí, chỉ có giọng nói không nhanh không chậm của Tôn Chí. Mộc Hàn Hạ bưng cốc cà phê lên định uống, lại phát hiện cốc đã trống rỗng từ lúc nào. Cô không nhìn Tôn Chí, nhấc tay gọi nhân viên phục vụ, mang thêm một cốc nữa. Tôn Chí nhìn sắc mặt cô, trong lòng hơi than thở.
“Nhưng không sao, em cũng biết Phong Thần chúng ta không bao giờ chịu thiệt vô ích. Bồi thường tiền cho Vĩnh Chính, rồi sau đó cũng kiếm được lợi nhuận.” Ánh mắt Tôn Chí xa xăm nói,“Nhưng em không biết đâu, Lâm tổng của chúng ta cũng rất hài hước, không có nhiều người biết chuyện này, nói với em cũng không sao. Lúc ấy rõ ràng là chúng ta bồi thường tiền, anh ấy lại chuyển lời với bên Vĩnh Chính nói sau này ở trên thương trường tốt nhất chết già không gặp, gặp lại Phong Thần tuyệt đối sẽ không buông tha.”
Mộc Hàn Hạ nuốt xuống một ngụm cà phê, nhìn anh ta hỏi:“Sau đó thì sao?”
“Sau đó ư?” Tôn Chí cười,“Thì gặp lại. Qua hai năm Phong Thần bắt đầu tiến vào lĩnh vực kinh doanh bất động sản, chỉ là giao dịch đất đai thôi, sau đó bổ sung thêm chuỗi siêu thị. Lâm tổng chọn khai trương siêu thị đầu tiên ở thành phố Giang. Lúc ấy Trình Vi Vi đã là người đứng đầu Vĩnh Chính, kết quả tất nhiên là bị đánh cho thất bại thảm hại, em xem đấy hiện tại trong hai mươi chuỗi siêu thị hàng đầu cả nước làm gì còn tên Vĩnh Chính?”
“À.” Không hiểu sao, Mộc Hàn Hạ cũng hơi muốn cười. Nụ cười vừa bất đắc dĩ lại có chút sung sướng.
“Sau đó Trình Vi Vi thấy thị trường chứng khoán tốt, muốn âm thầm chuyển mô hình tiến vào lĩnh vực đầu tư tài chính. Vậy không phải chính mình tiến vào nòng súng sao?” Tôn Chí nói,“Phong Thần đã là một trong những lão đại trong lĩnh vực này, sắp xếp một chút trừng tị bọn họ, Vĩnh Chính càng thua lỗ thảm hại. Hiện tại Trình Vi Vi cũng chỉ còn mở được một siêu thị nhỏ ở nông thôn.”
Mộc Hàn Hạ im lặng một lát, khẽ nói:“Anh ấy luôn là người có thù tất báo.”
“Đúng vậy.” Tôn Chí thở dài,“Rốt cuộc Trình Vi Vi đã kết bao nhiêu thù với anh ta vậy?”
Mộc Hàn Hạ cúi đầu nhấp cà phê, im lặng.
Không phải Lâm Mạc Thần báo thù cho anh, mà anh đang thay cô báo thù.
Đêm đã khuya, Mộc Hàn Hạ tiễn Tôn Chí.
Tôn Chí khởi động xe, cười nói:“Hàn Hạ, rảnh thì đến nhà anh ăn cơm, gặp chị dâu em. Em mới về nước, cũng không có bạn bè gì ở Bắc Kinh, chúng ta nên thường xuyên qua lại.”
Mộc Hàn Hạ nói:“Vâng.”
Sau khi về nhà, cô nằm trên giường, vừa ngẩng đầu lại trông thấy tòa nhà Phong Thần ở đối diện. Dưới bầu trời tối đên, trong tòa nhà kia, chỉ có một ngọn đèn trong cửa sổ tầng cao nhất, không biết là ai còn ở lại tăng ca.
Không biết Tôn Chí vô tình hay là cố ý, nhưng cô biết không phải là Lâm Mạc Thần mớm lời. Tính cách anh kiêu ngạo như vậy, có lẽ là không muốn đề cập với cô thôi.
Nhưng cảm giác của cô, giống như là vết thương vốn đã chôn dấu rất sâu, thậm chí đã khép miệng lại bị người mở ra. Cô không thoải mái, vô cùng khó chịu. Trong lòng tựa như trong nháy mắt gió ào ào lọt vào. Cô rất thận trọng, thậm chí đã ép chính mình không nghĩ đến dáng vẻ của Lâm Mạc Thần mấy năm kia, nhưng dù cô không muốn nghĩ, những lời Tôn Chí nói, bộ dáng khi đó của anh dường như tồn tại vô cùng rõ ràng trong đầu cô. Anh tức giận, anh đoạn tuyệt, anh thủ đoạn độc ác, anh vì cô...
Mộc Hàn Hạ kéo gối che mặt mình, từ từ thở mạnh. Cô cảm giác mình đã bình tĩnh trở lại, nhắm mắt lại, làm cho chính mình ngủ.
Đã là quá khứ, cô nói với chính mình, đều đã là chuyện rất lâu trong quá khứ rồi.
Cách biển cả nghìn trùng, sáu năm đông hạ, từ khi buông tay đã khỏi bệnh rồi, không cần lại mở ra nữa.
Lời tác giả:
Tôi cảm thấy có thể hiểu được tâm trạng của nữ chính, mọi người nghĩ xem, đặt mình vào vị trí của nữ chính một chút, lúc trước phải đau đớn chia tay bạn trai, hơn nữa bạn trai còn làm chuyện có lỗi với mình. Dù là yêu, nhưng đã xa cách sáu năm, chưa bao giờ gặp mặt. Trái tim cũng dần dần phai nhạt. Hiện tại gặp lại, bạn trai cũ đột nhiên cưỡng hôn, xin quay lại, bạn sẽ lập tức đồng ý sao? Chắc chắn là không, loại cảm giác xa lạ và xa cách thật sự rất mạnh, nhưng nữ chính vẫn không thể khống chế được cảm xúc của chính mình. Thực sự muốn quay lại với người yêu cũ, đối với bất cứ ai mà nói, đều cần dũng khí rất lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT