Lúc này trên màn hình xuất hiện chữ “WIN” lớn, cô nghe được tiếng “Oh yeah” của Lục Chương, sau đó anh ta tháo tay nghe xuống, cầm lấy chai nước bên cạnh uống một ngụm.

Mộc Hàn Hạ gõ cửa.

Anh ta quay đầu liếc cô một cái, khuôn mặt trong ánh sáng mơ hồ:“Có việc à?”

“Không có.” Mộc Hàn Hạ đi vào, nghĩ lại thực ra cô cũng là người vô vị, sau khi tan làm không có chuyện gì để làm. Cô dứt khoát ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta hỏi:“Đây là trò gì?”

“Cô không biết à?” Lục Chương nói:“Trò này cũ lắm rồi ấy, bắn súng.”

Không biết có phải là do Mộc Hàn Hạ bị ảo giác hay không, bộ dạng lúc này anh ta chơi trò chơi có chút mạnh mẽ hơn so với bình thường thờ ơ lạnh lùng.

“Tôi không biết.” Mộc Hàn Hạ lắc đầu,“Sao cậu lại chơi trò chơi một mình ở đây?”

Lục Chương ngồi xếp bằng, lại đeo tai nghe, khóe miệng hiện lên ý cười đáp:“Làm sư phụ mà cô cần phải dạy nhiều như vậy sao? Tôi chơi trò chơi, thả lỏng đầu óc, thì mới học tốt được.”

Mộc Hàn Hạ không nhịn được cười, ôm đầu gối ngồi bên cạnh anh ta, nhìn anh ta lại chơi xong một màn. Khi chiến đấu trong trò chơi, khuôn mặt anh ta có vẻ vô cùng trầm tĩnh, ánh mắt cũng hiện lên sự kiên quyết, hoàn toàn thay đổi so với bình thường. Mộc Hàn Hạ không khỏi suy nghĩ, cho dù đàn ông tuổi tác khác biệt, vẫn có chút giống nhau ở phần tính cách nào đó. Ví dụ như thích đấu tranh, thích chém giết, thích theo đuổi cảm giác thắng lợi. Mạnh Cương, Lâm Mạc Thần, Lục Chương...đều là như thế.

Lúc này Lục Chương nghiêng đầu nhìn cô:“Này, cô có muốn thử không?”

“Có chứ.”

Thấy cô đáp sáng khoái như vậy, Lục Chương cũng liếc cô thêm một cái, nghĩ thầm chẳng lẽ ngoài là nữ cường nhân trên thương trường, cô còn là cao thủ trò chơi ư? Vậy thì đúng là thần.

Kết quả chờ cô đeo tai nghe, tay vừa chạm vào bộ điều khiển, Lục Chương trợn tròn hai mắt, nhìn thấy mình bị quân địch trong trò chơi chém mất 80% máu.

“Shit!” Anh ta nhấc tay che trán:“Cô có biết chơi không đấy?”

“Không biết.” Ánh mắt Mộc Hàn Hạ nhìn chằm chằm màn hình đáp.

Trên thực tế không chỉ là không biết. Năm đó sau khi tốt nghiệp trung học cô đã phải lăn lộn kiếm sống, sau đó còn một mình ra nước ngoài du học, nên cô hoàn toàn không biết trò chơi là cái gì.

Cô thoải mái đáp, nhìn mình trong trò chơi bị chém “gào khóc” không ngừng kêu, cảm thấy rất mới mẻ, nhưng Lục Chương quả thực muốn phun máu. Vừa rồi lúc anh ta giao bộ điều khiển cho cô, còn chưa thoát khỏi tài khoản, cũng chính là lúc trên bản ghi chép vẫn còn ghi lại thành tích n ngày bất bại của anh ta. Vừa rồi anh ta đúng là bị rút não, tại sao trong tiềm thức lại cảm thấy ngự tỷ này có thể thương chiến, thì cũng có thể chơi được trò chơi? Hiện tại quả thực hối hận muốn chết.

Mắt thấy vẻ mặt Mộc Hàn Hạ vẫn còn bình tĩnh khi bị người ta chém, cũng đã sắp chết. Lục Chương đầu đắc hắc tuyến vươn hai tai, cầm bộ điều khiển từ sau lưng Mộc Hàn Hạ, bắt đầu hướng dẫn cô thao tác.

“Tránh sang trái, đổi súng! Bắn xong rồi chạy, hiện tại cô chỉ còn chút máu thôi...”

Ngón tay hai người chạm vào nhau.

Mộc Hàn Hạ hơi sửng sốt.

Lưng cô tựa vào ngực anh ta, hai tay anh ta cũng vòng qua người cô. Mấy năm nay, Mộc Hàn Hạ hiếm khi tiếp xúc với đàn ông, ấn tượng sâu nhất vẫn là vòng ôm của Lâm Mạc Thần, lành lạnh, dịu dàng, cánh tay có lực, thỉnh thoảng có mùi nước hoa. Sau đó còn có Trương Tử, mấy lần Mộc Hàn Hạ và y tá dìu anh ta, Trương Tử vô cùng gầy, trên người luôn có mùi thuốc đông y, còn có mùi giấy cả ngày anh ta lật xem.

Còn anh chàng này hoàn toàn khác biệt với bọn họ, trong ngực anh ta rất nóng, còn có mùi mồ hôi. Khuôn mặt nghiêng của anh ta dán cạnh má cô, vừa nóng vừa mềm mại, cả người anh ta như một thỏi sắt nóng.

Mộc Hàn Hạ đẩy cánh tay anh ta ra, thoát khỏi ngực anh ta, ngồi sang một bên.

Ánh mắt Lục Chương vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, giống như không hề phát hiện ra, ngón tay nhanh chóng chuyển động. Qua mấy phút, anh ta rốt cuộc chuyển bại thành thắng, lần thắng hiểm này phải dùng hết sức, thở phào một hơi nói:“Này, tôi lợi hại không?”

Mộc Hàn Hạ gật đầu:“Rất lợi hại.”

Lục Chương liếc cô:“Vừa rồi đột nhiên cô trốn làm gì, thiếu chút nữa hại chết tôi. Này tôi sẽ không nhân cơ hội sờ mó gì cô đâu? Chị gái, chị nghĩ nhiều quá rồi! Tôi thật sự không có hứng thú với xử nữ già.”

Lời vừa ra khỏi miệng, anh ta nghĩ thầm, chết rồi sao lại nói toạc ra thế này. Quả nhiên thấy vẻ mặt Mộc Hàn Hạ vô cùng lạnh lùng.

Mộc Hàn Hạ vừa tức giận vừa buồn cười, theo bản năng cãi lại:“Cậu mới là xử nam...”

Lục Chương thấy cô không thật sự tức giận, vừa dọn dẹp thiết bị trò chơi vừa nói:“À...hóa ra không phải, hiếm có...Chúc mừng sư phụ, không vì cấm dục mà bước vào con đường biến thái.”

Mộc Hàn Hạ nhấc tay vỗ trán, nhưng không biết nói gì để đối lại. Cô nghĩ hiện tại chuyện gì xảy ra với anh chàng phú nhị đại này vậy, sao lại có thể vừa ngây thơ vừa xảo quyệt thế này? Năm đó khi cô dốc sức đi theo Lâm Mạc Thần cũng tiếp xúc với mấy phú nhị đại 8x, đều là người lịch sự, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Tuy Lục Chương chỉ kém cô bốn tuổi, nhưng đúng là cảm nhận được sự khác nhau.

Dọn dẹp xong, Lục Chương cúi đầu nhìn đồng hồ:“Đã trễ thế rồi à. Này, tôi đi ăn tối, cô đi không, tôi lái xe đưa cô đi.”

Dù sao Mộc Hàn Hạ cũng không có chỗ để đi, gật đầu:“Ừ.”

Lần này Lâm Mạc Thần đến Bắc Kinh, Chu Tri Tố vốn cho người sắp xếp cho anh khách sạn tốt nhất. Chủ tịch này luôn soi nói chuyện ăn, mặc, ở, đi lại.

Ai ngờ Lâm Mạc Thần lại thông báo với bọn họ: Không ở khách sạn, ở trong tổng bộ của Phong Thần.

Tất cả gian phòng ở tổng bộ Phong Thần đều là văn phòng, nhưng ở mấy căn phòng xép ở tầng cao cũng có chút phong cảnh, trang trí tuyệt vời, vốn cung cấp cho nội bộ sử dụng, Hiện tại Lâm Mạc Thần vào ở, Chu Tri Tố đương nhiên phải xua những phòng khác đi, không để cho anh chịu bất cứ sự quấy rầy nào.

Đêm dài yên tĩnh, trăng sáng treo cao, Lâm Mạc Thần khoác áo tắm, bưng một cốc trà xanh, đi đến trước cửa sổ. Gió đêm thổi qua, tâm tình dần ổn định.

Căn hộ Mộc Hàn Hạ ở ngay đối diện, thực ra cũng không cách quá gần, từ chỗ anh quan sát, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cưa rsoor nho nhỏ phòng cô.

Lúc này, cửa sổ vẫn tối om, cô còn chưa trở về, cô tránh không gặp, nói mình phải tăng ca.

Không sao hết.

Mỗi ngày từ nay về sau, khoảng cách của anh và cô so với số năm xa cách sẽ ngày càng gần hơn.

Lục Chương mở mui xe thể thao màu đen, đưa Mộc Hàn Hạ về dưới lầu.

“Cám ơn.” Mộc Hàn Hạ đi theo anh ta ăn bữa tối rất ngon miệng, phất tay với anh ta nói:“Ngày mai đừng có đi làm muộn đấy.”

Lục Chương không nói gì, phóng xe thể thao đi.

Mộc Hàn Hạ lấy thẻ, đang muốn quẹt thẻ mở cửa, lại nghe thấy có người gọi phía sau:“Mộc Hàn Hạ.”

Cô ngẩn ra, quay đầu lại, thấy Tôn Chí đã nhiều năm không gặp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play