Editor: Linh

Beta: Đậu Đậu

Bạc Cửu tầm mắt hướng lên trên: “Báo cảnh sát.”

Những người kia tự xưng là fan Hắc Đào nhìn thiếu niên cười lạnh một tiếng: “Chúng tôi thật không nghĩ tới cậu liền đối với chúng tôi như vậy. Chúng tôi đã làm gì sai để cậu báo cảnh sát!”

Bạc Cửu đi đến: “Cô học lớp mấy tiểu học?”

Rõ ràng cô đã lên đại học, sửng sốt một chút: “Cậu có ý gì?”

“Muốn hỏi một chút, xem ra đã trưởng thành.” Bạc Cửu giọng nói rất nhạt: “Kia vừa khéo, tự xông vào nhà dân, đủ giữ các người mười lăm ngày.

Ngón tay cô gái kia đều nắm chặt, còn chảy nước mắt: “Chúng tôi yêu thích cậu như vậy!”

“Hai chữ “yêu thích” này cũng sắp bị các người làm nhục mà khóc.” Ánh mắt Bạc Cửu sắc bén: “Các người ở hội trường nháo tôi, tôi mặc kệ các người. Nhưng các người ầm ĩ trong nhà của tôi, làm tổn thương người nhà tôi. Bị người lợi dụng một lần có thể hiểu thành hiểu nhầm. Bị người khác một mực lợi dụng gây tổn thương lớn, đây không phải là người đáng thương, mà là không phân biệt được đúng sai. Các người đối phó tôi như thế nào, đối phó người nhà tôi. Các ngươi cảm thấy dựa vào cái gì mà tôi dễ dàng tha thứ các người, bằng các người loại này thích chết đền mạng?.”

“Chúng ta nhất định biến thành anti fan!”

Cảnh sát tới.

Những người kia vẫn còn ở đó.

Bạc Cửu vẫn còn đang ôm công chúa: “Nhanh đi, bị các người yêu thích như vậy tôi cũng rất vô tội.”

Trần Hiểu Đông nghe câu nói kia thật có chút buồn cười, bởi vì thật sự là ở bên trong nghe ra bất đắc dĩ.

Chỉ là câu tiếp theo thiếu gia nói, làm cho cậu không hiểu.

“Cậu cũng đi theo đến sở cảnh sát, ở bên ngoài cục cảnh sát. Tí nữa sẽ có người đến bảo lãnh bọn họ, nhìn xem người bảo lãnh bọn họ là ai.”

Ngón tayBạc Cửu vuốt ve mèo trắng như tuyết, mặt mày bên trong tản ra thờ ơ.

Trần Hiểu Đông không hiểu: “Thiếu gia, cậu làm sao biết sẽ có người bảo lãnh bọn họ, không có khả năng nhanh như vậy chứ. Tôi thấy tuổi tác bọn họ cũng không lớn, thông báo về gia đình cũng cần thời gian a.”

“Người lợi dụng bọn họ, không cần thông báo.” Nói xong câu đó, Bạc Cửu đè lên đuôi mèo: “Còn không đi nhanh?”

Trần Hiểu Đông a một tiếng, lúc này mới phản ứng được.

Thì ra thiếu gia nhà bọn họ cũng không muốn là giam những người đó mấy ngày.

Mà là làm một màn như vậy, người sau lưng kia sẽ hành động.

Không biết như thế nào, Trần Hiểu Đông vẫn cảm thấy thiếu gia đều để lại một đường sống cho những người từng thích mình.

Nếu như theo lời nói đến đường sống cũng để lại.

Thiếu gia nhất định sẽ mang theo luật sư tự mình đi, cho dù là có người tới bảo lãnh.

Cậu cũng sẽ không để cho ai bảo lãnh những người này đi ra ngoài.

Nhưng mà, thiếu gia đối với người xúi giục thực sự là ác.

Trực tiếp bắt như vậy, là muốn làm cái gì đây?

Trải qua đại hội cổ đông lần trước.

Trần Hiểu Đông nhìn thấy thiếu gia cùng một vị luật sư nói chuyện.

Người luật sư kia ở Giang Thành rất có tiếng.

Nghe nói, cho tới bây giờ hắn chưa thua vụ nào.

Nhưng mà, người này nhận vụ án còn xem người.

Không phải là có tiền, là có thể dùng đến hắn.

Rốt cuộc thiếu gia làm sao lại quen biết người kia, lại còn làm việc cho thiếu gia.

Đến bây giờ Trần Hiểu Đông vẫn không hiểu.

Trên thực tế, làm Hacker, sao có thể không có một luật sư giỏi.

Bạc Cửu làm cho người đó làm việc với cô, rất đơn giản.

Đồng ý giúp hắn tìm tin tức về vợ trước.

Lại nói bọn họ chính là bạn bè hợp tác.

Nhưng mà rốt cuộc là dạng mỹ nhân gì, bỏ soái ca như này cao chạy xa bay.

“Có lẽ là bởi vì lớn lên không đẹp trai như đại thần.”

Bạc Cửu ôm mèo lầm bầm lầu bầu, thân hình bởi vì đau bụng lâm râm mà dừng một cái.

Công chúa còn đang giơ móng vuốt, thề không làm ấm tay lần nữa.

Không nghĩ tới hôm nay thiếu niên đặc biệt không giống bình thường.

Không coi nó là ấm tay, coi nó trở thành ấm áp bụng, tình huống gì đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play