*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Đậu
❤️ Đậu
“Hoan nghênh quý khách.”
Tiếng nói của nhân viên cửa hàng lại vang lên lần nữa.
Không thể không nói, sau khi bò trần nhà, nghe thấy tiếng cười hòa nhã thì cũng cảm thấy tâm tình tốt hơn.
Phó Cửu nâng mắt, nhìn về phía nhân viên cửa hàng mỉm cười. Sau đó di chuyển đến vị trí ban đầu.
Ánh mắt nhìn lướt qua mặt bàn, đồ vật của cô không có người động vào.
Rất tốt.
“Cô gái.” Ngay lúc này nhân viên cửa hàng mỉm cười và nói: “Cho cô. “
Một bát Oden*, vẫn còn nóng hổi.
* Oden là một trong những món ăn gia đình của người Nhật và rất được ưa chuộng vào mùa đông. Hình thức khá giống món lẩu nhưng cách chế biến tương tự món hầm.
Phó Cửu cười nhạt nhướng mày: “Cô vẫn còn nhớ sao, vừa rồi tôi mới đi lên phía trước một chút, cô đã nấu Oden cho tôi.”
“Không, không phải bát này.” Nhân viên cửa hàng vội vàng giải thích: “Đây là bằng hữu của cô gọi cho cô.”
Bằng hữu?
Phó Cửu nghe được hai chữ kia, phía sau lưng bất chợt giật mình, trong lòng xuất hiện ra hai chữ.
Không đúng!
“Bằng hữu của cô đợi cô đã được một thời gian rồi.” Nhân viên cửa hàng tiếp tục nói, vẻ mặt có chút không hiểu: “Anh ấy nói cô vừa mới bò trần nhà xong, chắc hẳn đã đói bụng.”
Phó Cửu nghe vậy, hai mắt đột nhiên nhíu lại.
Ngay lúc này.
Sau lưng cô vang lên một giọng nói.
Từ tính trầm thấp, nghe rồi nổ mạnh, làm da đầu người khác tê dại.
“Tại sao lại không ăn? Hay là tôi đoán sai rồi, cô cũng không thích ăn Oden.” Trên tay Tần Mạc còn cầm ly cà phê kia, chẳng qua vừa rồi cố tình đứng ở sau quầy đồ ăn vặt. Hiện tại đi ra, đôi mắt nhìn bóng dáng cô gái trước mặt, giọng nói chậm rãi: “Bác chủ đại nhân.”
Không cần quay đầu lại.
Phó Cửu cũng biết người đó là ai.
Không có gì ngạc nhiên khi cảnh sát biết cô trốn thoát bằng lỗ thông hơi.
Nếu tất cả đều là đại thần chỉ huy, vậy thì cô không còn gì để nói.
Phó Cửu nghe tiếng bước chân càng ngày càng gấp phía sau, cuối cùng quyết định đánh đòn phủ đầu: “Anh Mạc, là em.”
Bước chân Tần Mạc bỗng nhiên dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và đôi mắt quá quen thuộc kia, mảnh vụn như là rơi xuống trong ánh mắt đối phương, đẹp không gì sánh được.
Là cậu ấy.
Cư nhiên sẽ cậu ấy.
Kỳ thực, cũng không phải Tần Mạc không có nghĩ đến Phó Cửu.
Nhưng nghĩ càng nhiều, anh càng cho rằng vụ này có liên quan đến Z.
Chẳng lẽ chỉ là bắt chước thôi sao?
Mi tâm Tần Mạc nhíu lại một chút.
“Anh Mạc.” Phó Cửu lại tiến lên một bước, tay trái nắm cổ tay Tần Mạc: “Emsẽ giải thích cho anh chuyện này, anh đem em giao cho cảnh sát cũng không sao. Nhưng anh nhớ chi tiền bảo lãnh em ra nha. “
Ai bị một thiếu nữ xinh đẹp nắm lấy như vậy, đều sẽ không đành lòng.
Tần Mạc từ trước đến nay đều cảm thấy chính mình cũng không sẽ không đành lòng.
Nhưng từ trước đến giờ đối với chuyện này, đương nhiên anh sẽ đem tiền để bảo lãnh tiểu gia hỏa.
Tần Mạc bắt đầu có tâm tư.
Ngón tay anh căng thẳng, nhìn Phó Cửu từ đầu đến chân.
Ánh mắt thâm thúy nhìn xuống môi mỏng gần trong gang tấc.
Thiếu nữ.
Anh chỉ tưởng tượng đến hai chữ này.
Có vẻ như có cái gì đó vượt qua tầm kiểm soát của anh.
Máu chảy ra một loại nhiệt độ kì lạ.
Hơn nữa, cái người đứng trước mắt anh kia lại còn mở cặp mắt trong như nước nhìn anh, mái tóc dài đen nhánh, áo sơmi trắng, sườn mặt da thịt tựa như loại ngọc tốt nhất. Bởi vì vừa mới bò trần nhà xong, nên mặt còn phiếm hồng, càng nhìn càng thấy giống yêu tinh……
Ngay lúc này, chuông cửa lại vang lên một lần nữa.
Thành viên Đế Minh còn chưa tiến vào, đã nghe thấy thanh âm của Lâm Phong: “Đội trưởng thật sự ở đây, chờ một chút! Cô gái bên cạnh anh ấy là ai?”