Rời khỏi địa lao, hắn vẫn ôm lấy nàng không có ý buông ra, đi thẳng đến Tầm Mộng Cư.
Bên ngoài là ánh trăng, ba ngày trong phủ cũng không náo nhiệt,
trời vừa tối thì càng yên tĩnh, trừ hộ vệ đang dò xét thì
bọn nô tài không dám đi lại tùy tiện, đây chính là quy củ, từ
trước đến giờ hắn yêu thích yên tĩnh, cho nên hạ nhân trong phủ
không dám huyên náo, cũng chỉ từ khi nàng đến phủ thì hắn mới tức giận.
Mượn ánh trăng, hắn nhìn thấy mặt nàng đỏ ửng, ngượng ngùng như đóa hoa hồng đang chọc người.
Hắn nhếch lên một nụ cười có ý vị sâu xa: “Không phải mới hăng say sao?”
“Ngươi còn nói, sao lại che mắt ta lại, hại ta không thấy rõ.” Nàng
có chút không vui, mụ ta hại nàng thảm như vậy, nàng phải tận
mắt nhìn thấy hình dáng phóng đãng của mụ ta.
Đi được một
đoạn đường thì nàng phát hiện không có âm thanh, nhờ ánh trăng
nhìn được hắn, trong phút chốc khiến nàng lạc phương hướng,
khuôn mặt góc cạnh càng thêm mê người dưới ánh trăng, ngũ quan
xinh xắn không có điểm thiếu sót, mày rậm bờ môi rõ ràng, một nhúm tóc rũ xuống trước ngực, bởi vì gió thổi bay bay, cả
người hắn nhờ có ánh trăng mà tỏa ra hơi thở như thần tiên.
Giơ tay lên vuốt vuốt tóc hắn, trong nháy mắt có hàng vạn suy nghĩ.
“Tại sao không nói chuyện?” Hắn thấy nàng chau mày như có tâm sự.
Nàng ngước mắt nhìn thấy ánh mắt hắn, khẽ cắn môi dưới, cuối
cùng mở miệng nói: “Ngày hôm qua… là bởi vì không muốn ta
chết, hay là bởi thích ta?” Trong giọng nói có chút sầu bi.
Nếu hắn nói bởi vì không thể thấy chết không cứu nên mới cùng
nàng…, nàng nên thấy may mắn mình không cần sa chân vào bùn,
nếu vì thích… nàng không biết nên lựa chọn như thế nào.
Nàng không nói dạ, chỉ chuyển ánh mắt sang chỗ khác lạnh nhạt
nói: “Ta không thuộc về chỗ này, cho nên chúng ta không thể
nào.”
Có lẽ mình đã xem phim truyền hình nhiều, nàng từng
xem qua phim Nhân Long, người muốn kết hợp với Long kết quả bị
chết, hai người vốn có một người không thuộc về một thời không thì không có kết quả, cho nên không muốn đắm chìm, nếu như yêu
đau khổ như vậy, nàng thà không yêu.
Hắn không dễ dàng động
chân tình, nhưng một khi đã động, hắn sẽ bất chấp tất cả để
yêu, cho nên hắn không buông tay.
Nhưng hắn không giỏi biểu đạt
trước mặt người mình yêu, đặc biệt là một cô nương không yêu
mình, hắn không biết lấy cái gì biểu đạt tình cảm của mình,
điều duy nhất có thể làm là khiến nàng ở bên mình bằng bất
cứ giá nào.
Cúi người xuống ôm lấy nàng, lần này chỗ hắn đi không phải nơi khác mà là chỗ triền miên một đêm với nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT