Nếu như nàng cũng đã không nhớ thì tại sao phải nhắc lại chứ, không bằng cứ thuận theo tự nhiên như hiện tại. Đợi đến khi thánh chỉ được hạ xuống, thì nàng sẽ là vương phi của chàng, như vậy cho dù nàng có đúng là hoàng tử phi của Hô Diên Phong thì đã làm sao chứ? Chẳng lẽ lại muốn cướp vương phi của chàng sao?
Thấy Hàn Hạo Thần mất hồn, Lạc Tử Mộng liền vươn tay quơ quơ ở trước mặt chàng, nói: "Vương gia! Huynh đang nghĩ gì mà lại nghĩ tới mất hồn như thế?"
"À, không có gì."
"Chắc không phải là huynh đang nghĩ tới chuyện nạp mỹ nam vào hậu cung của huynh đấy chứ? Không đúng, nơi này không phải là hoàng cung, phải nói là hậu phủ mới đúng!"
Quả thật là Hàn Hạo Thần không biết phải làm sao gây khó dễ cho nàng. Chàng cắn chặt răng liếc về phía Lạc Tử Mộng hỏi "Là ai nói cho nàng biết bổn vương thích nam sắc?"
Chàng đột nhiên phát hiện, trước đây chàng vốn dĩ không hề để ý bên ngoài lưu truyền chàng là người như thế nào, nhưng bây giờ bị nàng nói như vậy thì lại có chút nộ hỏa công tâm. Nói như vậy thật giống như nói chàng bất lực, chàng thật hận không thể trực tiếp nói cho nàng biết, nếu không phải tối hôm qua chàng thỏa mãn nàng cả đêm, thì nàng đã sớm mất mạng rồi.
"Á. . . . . . Không phải! Ta nói sai rồi, cái đó. . . . . . Hay là chúng ta mau đi giải quyết chính sự đi. Không phải nói là cái lão bà yêu tinh đó vẫn còn ở địa lao à, không bằng bây giờ chúng ta tới trừng phạt bà ta đi?" Trong lòng Lạc Tử Mộng âm thầm kêu khổ, đều là do chính mình mở miệng chuốc họa mà.
"Trước tiên nàng phải nói rõ cho bổn vương rồi mới được đi." Lần này Hàn Hạo Thần nhất quyết không buông tha cho nàng.
Lạc Tử Mộng cũng không cho chàng cơ hội này. Trong lòng nàng vốn cũng không để ý nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, nàng trực tiếp lôi kéo chàng chạy ra ngoài, trong miệng còn nói năng hùng hồn: "Nói cái gì chứ, đây là chuyện nhỏ, xử lý đại sự quan trọng hơn. Nếu như không mau giải quyết lão bà yêu tinh kia, thì không biết còn có bao nhiêu người bị hại giống như ta đâu, mau đi thôi!"
Thiệu Tần thấy Lạc Tử Mộng lôi kéo Hàn Hạo Thần chạy vội một mạch ra ngoài, hướng đi đương nhiên là địa lao, vì vậy cũng lập tức đi theo bước chân của bọn họ.
Bước vào trong địa lao, Lạc Tử Mộng túm chặt cánh tay của Hàn Hạo Thần nhất quyết không buông, cả thân thể cũng dán vào trên người chàng. Nhìn thấy cảnh tượng âm u trong địa lao, nàng cảm thấy toàn thân nổi hết cả da gà, rụt đầu rụt cổ hết nhìn đông lại nhìn tây, hoàn toàn giống hệt dáng vẻ của kẻ trộm.
"Nơi này âm u đáng sợ như vậy, tại sao không để một ít đuốc để chiếu sáng chứ? Hơn nữa những vách tường này dường như cũng mốc meo lên rồi, huynh thật là hẹp hòi, tại sao không sửa sang lại một chút chứ?" Lạc Tử Mộng vừa quét mắt nhìn bốn phía vừa quở trách Hàn Hạo Thần hẹp hòi.
Hàn Hạo Thần cũng phải cảm thấy buồn cười. Nhìn dáng vẻ lấm la lấm lét này của nàng, trong lúc vô tình chàng đã giữ tay nàng lại, rồi lại hết sức tự nhiên vừa đi vừa nói chuyện: "Nàng cho rằng chỗ này là biệt viện sao? Địa lao chính là địa lao, nếu trang trí giống như biệt viện, thì không phải dân chúng đều muốn phạm án, sau đó ước gì được vào địa lao của bổn vương sao?"
"Á. . . . . . Nói cũng phải." Sau khi nàng trải qua chuyện bị Cẩm Nương ám toán, thì cũng quên mất vốn dĩ là nàng đang tức giận Hàn Hạo Thần, hiện tại được Hàn Hạo Thần nắm tay như vậy cũng cảm thấy rất tự nhiên.
Thiệu Tần đi theo phía sau nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ giống như là vợ chồng mới cưới, cực kì ngọt ngào.
Đi tới bên ngoài phòng giam giữ Cẩm Nương, Lạc Tử Mộng chỉ nghe thấy từng tiếng kêu rên. Trên thực tế địa lao của Hàn Hạo Thần cũng không nhốt bao nhiêu người, chàng cũng không thích trông nom những chuyện vụn vặt kia, cho nên có chuyện thì đều giao cho huyện lệnh của nha môn. Nhưng mà bởi vì lần này Cẩm Nương phạm án có liên quan tới Lạc Tử Mộng, cho nên Hàn Hạo Thần mới tự mình bắt bà ta nhốt vào địa lao trong phủ.
Mới vừa bước tới bên ngoài cửa tù, Lạc Tử Mộng đã thấy được tiếng gào thét thảm thiết giống như trong truyền thuyết, duỗi tay không ngừng kêu la oan uổng.
"Lão bà yêu tinh kia, mụ oan uổng cái rắm! Á!" Lạc Tử Mộng đi tới trước mặt Cẩm Nương nhấc chân đạp mạnh lên cánh tay của bà ta, nhưng bởi vì biên độ nhấc chân quá lớn nên khiến cho hạ thân bị đau nhức.
"Cẩn thận một chút! Bị thương chỗ nào rồi?" Hàn Hạo Thần kịp thời đỡ nàng, ôm vào trong ngực.
Lạc Tử Mộng đứng vững lại sau đó quay về phía Hàn Hạo Thần xua tay nói: "Không có việc gì, không có việc gì!" Nàng hồn nhiên đấm đấm chân, nhỏ giọng nói thầm: "Cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại cảm thấy toàn thân rất không thoải mái?"
"Khụ khụ khụ!" Hàn Hạo Thần chống tay lên miệng ho nhẹ mấy tiếng, còn Thiệu Tần thì đã sớm quay lưng đi chỉ sợ mình luống cuống bật cười thành tiếng.
Cẩm Nương nhìn thấy Lạc Tử Mộng và Hàn Hạo Thần đến, tiếng khóc rống lại càng lớn hơn nữa: "Cô nương, vương gia, thả ta ra ngoài đi, sau này ta cũng không dám nữa đâu!"
"Không dám? Mụ còn có chuyện gì không dám nữa chứ?" Lạc Tử Mộng đang muốn đạp thêm mấy cái nữa, nhưng nghĩ tới mới vừa rồi nhấc chân một cái đã khiến cho chỗ đó đau nhức, thì theo bản năng rụt chân lại.
"Cô nương, dù gì thì ta cũng đã giúp cô nương mà, cô nương hãy cầu xin vương gia thả ta ra ngoài đi!" Cẩm Nương không ngừng khóc sướt mướt, nói với Lạc Tử Mộng xong lại quay đầu nhìn về phía Hàn Hạo Thần: "Vương gia, nhìn ngài và Lạc cô nương đều không có việc gì, hơn nữa nhìn dáng vẻ giống như chuyện tốt đã thành, ngài hãy bỏ qua cho ta đi, cầu xin vương gia!"
Lạc Tử Mộng thật sự nhịn không được lại tiến lên dạy dỗ lần nữa: "Mụ đang nói hươu nói vượn gì đó? Ta bị mụ làm hại cả người đều bị thương, mụ còn nói là giúp ta, mụ cho là ta ngu sao? Chuyện tốt ! Tốt cái rắm!"
Mặc dù Lạc Tử Mộng không biết chuyện, nhưng trong lòng Hàn Hạo Thần lại biết rất rõ. Nghe thấy Lạc Tử Mộng nói như vậy, chàng lúng túng chuẩn bị xoay người, lại thấy Thiệu Tần ở bên cạnh đang vụng trộm cười vui vẻ, nghĩ lại liền thấy cũng không thể để cho bọn họ tiếp tục càn quấy như vậy, nếu không thật sự đúng là mọi người đều biết. Vì vậy chàng ra hiệu bảo Thiệu Tần tạm thời dẫn thủ vệ trong địa lao rút lui, sau đó kéo Lạc Tử Mộng đang cực kỳ tức giận qua một bên.
"Mộng Nhi định xử trí Cẩm Nương này như thế nào?" Hàn Hạo Thần hỏi.
"Có phải là ta muốn xử trí như thế nào cũng được hay không?" Nàng hỏi ngược lại một câu. Thấy Hàn Hạo Thần gật đầu đồng ý, Lạc Tử Mộng bảo Thiệu Tần mở cửa phòng giam rồi đi vào, sau đó híp mắt nhìn chằm chằm Cẩm Nương rồi cả giận nói: "Dám ép ta uống thuốc mê!"
"Bốp!" Một cái bạt tai rơi xuống trên khuôn mặt của Cẩm Nương, đau đến nỗi bà ta vừa gào khóc vừa kêu la.
"Dám làm cho ta hôn mê rồi còn cho người đánh ta!"
Lại thêm một tiếng "Bốp!" vang lên, một cái bạt tai nữa lại rơi xuống trên khuôn mặt của Cẩm Nương, bà ta đau đến nỗi quỳ xuống đất liên tục cầu xin tha thứ.
"Cô nương xử oan cho ta rồi, ta cũng không hề chuốc thuốc mê cho cô nương, rồi. . . . . . làm cho cô hôn mê để người ta đánh cô nương một trận. . . . . . Lời này lại nói ra từ đâu chứ?" Cẩm Nương bị đánh đến sưng mặt chỉ cảm thấy oan uổng.
"Mụ không cho người đánh ta? Vậy tại sao ta vừa tỉnh lại thì toàn thân đều xanh tím. . . . . . Ưmh. . . . . ." Lạc Tử Mộng còn chưa nói hết, thì Hàn Hạo Thần đã vội vàng bụm miệng nàng lại.
Nhưng mà đã trễ, Cẩm Nương đã sớm nghe lọt toàn bộ lời của Lạc Tử Mộng vào trong tai. Vừa nghe thấy nàng nói như thế, Cẩm Nương vội vàng tiến lên thành thật nhận tội với Lạc Tử Mộng chỉ cầu có thể giữ được một mạng: "Cô nương thật sự đã xử oan cho ta rồi! Hôm đó, thứ ta cho cô nương uống là ‘ hợp hoan tán ’, mà toàn thân cô nương đều bị bầm tím đau nhức chắc là do sau khi hoan ái gây ra, không hề liên quan tới ta. . . . . ."
Lạc Tử Mộng nghe vậy thì dùng cùi chỏ thúc vào bụng của Hàn Hạo Thần một phát khiến cho chàng phải buông tay ra. Sau đó nàng tiến lên một bước hỏi "‘ Hợp hoan tán ’ là gì? Cái gì gọi là do sau khi hoan ái gây ra? Những lời mụ nói là cái gì với cái gì hả?"
Hàn Hạo Thần vội vàng tiến lên giữ chặt Lạc Tử Mộng rồi nói: "Bà ta chỉ đang nói sảng thôi, nàng trở về đi, người này cứ để bổn vương xử trí."
"Không được! Huynh đã nói là để cho ta xử trí rồi!" Lạc Tử Mộng đẩy Hàn Hạo Thần ra sau đó quay đầu nhìn về phía Cẩm Nương, hỏi: "Bà mau nói rõ ràng cho ta, những lời bà mới nói có ý gì?"
Cẩm Nương chỉ cầu mạng sống nên chỉ đành phải nói rõ từng chuyện: "Hợp hoan tán chính là loại thuốc tốt nhất trong các loại xuân dược, nếu như dùng một viên. . . . . . thì có thể duy trì cả một đêm."
"Cái gì duy trì cả một đêm?" Lạc Tử Mộng không nghe rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT