Nhưng mà, chàng không muốn làm như vậy, chàng muốn để cho nàng cam tâm tình nguyện giao mình cho chàng.

Sáng sớm, khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuống thì Hàn Hạo Thần đã tỉnh lại từ trong giấc mộng. Chàng phát hiện chỉ cần ngủ cùng với nàng, thì buổi sáng khi tỉnh lại cả người đều thấy thoải mái, cảm giác giống như là chàng đã trúng cổ độc của nàng, hãm sâu vào trong đó, khó có thể tự kiềm chế. Mà lúc tỉnh lại lần đầu tiên nhìn thấy nàng ngọt ngào ngủ vùi ở trong lồng ngực mình thì đường cong của khóe miệng cũng bắt đầu lơ đãng nhếch lên.

"Vương gia, nên vào triều sớm rồi."

Ngoài cửa, Tiểu Đông nhỏ giọng gọi Hàn Hạo Thần. Bởi vì đang ở Tầm Mộng Cư, cho nên hắn cũng không dám tùy tiện đi vào, một là bởi vì Tầm Mộng Cư không phải là nơi bất kỳ kẻ nào cũng có thể tùy tiện đi vào, hai là bởi vì hắn biết rõ Lạc Tử Mộng cũng đang ở bên trong, ngộ nhỡ đụng phải tình huống bọn họ đang làm gì. . . . . .

"Ừm!" Chàng đè thấp giọng nói đáp một tiếng.

"Có cần để cho nô tài đi vào hầu hạ hay không?"

"Không cần."

Hàn Hạo Thần quay đầu nhìn ngắm Lạc Tử Mông vẫn còn đang say trong giấc mộng, rồi nhẹ nhàng rút cánh tay đang bị nàng gối lên ra. Vốn dĩ không muốn kinh động đến nàng, muốn để cho nàng ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, nhưng không nghĩ tới vẫn đánh thức nàng.

Chỉ thấy lạc Tử Mộng lười biếng giãn gân cốt một chút, sau đó hít một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm ra.

"Aiz. . . . . ." Nàng thở dài một hơi rồi ngồi dậy từ trên giường. Nàng vốn dĩ có thói quen nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tới khi nàng nhìn thấy Hàn Hạo Thần đang vừa mặc y phục vừa nhìn nàng, thì lập tức cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối.

"Huynh... huynh, tại sao huynh lại ở đây?" Nhìn động tác của hắn ta, khiến cho nàng không nhịn được liên tưởng đến tối hôm qua nàng và hắn ta đã xảy ra chuyện gì.

Theo bản năng lập tức nhìn lại trên người mình, ngoại trừ quần áo bên ngoài đã bị cởi xuống, thì chiếc áo đơn ở bên trong vẫn còn mặc chỉnh tề. Nhưng nghĩ tới việc hắn ta thế nhưng dám bò lên giường của nàng, thì trong lòng nàng lại bốc lửa. Tối hôm qua nàng còn cảm thấy hắn ta thật ra cũng không tệ, cũng coi như là một chính nhân quân tử, bây giờ nghĩ lại nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

"Tối hôm qua huynh đã làm gì với ta rồi?" Nàng giận dữ hỏi.

Hàn Hạo Thần thấy vẻ mặt nàng không vui, thì sắc mặt cũng lập tức âm u thâm trầm. Chàng đường đường là một vương gia, đồng ý cùng giường cùng gối với nàng chính là phúc khí mà nàng tu luyện được từ kiếp trước, không phải sao? Nhưng mà phản ứng của nàng cho thấy nàng rất chán ghét chàng, cảm giác như thế khiến cho chàng rất không thoải mái.

Chàng mặc quần áo đến một nửa đột nhiên ngồi vào mép giường, toàn bộ dịu dàng trong ánh mắt nhìn nàng trước đó đều lui sạch, chỉ thấy chàng vươn tay, đột nhiên nắm chặt cằm của nàng cảnh cáo: "Đừng dùng ánh mắt như thế để nhìn bổn vương. Bổn vương xuất hiện ở đây thì sao? Ngủ ở trên chiếc giường này thì sao? Nàng đừng quên, đây vốn là phủ đệ của bổn vương, bổn vương muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đấy."

Thấy Lạc Tử Mộng liều mạng muốn tránh thoát, sắc mặt chàng đen lại, lực đạo trên tay cũng mạnh hơn, còn nói ra lời nói hung dữ hơn: "Đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của bổn vương. Nàng là nữ nhân của Hàn Hạo Thần ta, thị tẩm cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, cho dù bây giờ bổn vương muốn nàng... Nàng cũng không được nhíu mày với ta dù chỉ một chút."

Lạc Tử Mộng cảm thấy cằm của mình sắp bị nắm vỡ rồi, chịu đựng cơn đau nhức, mạnh mẽ nuốt nước mắt cố hết sức đáp lễ: "Ta. . . . . . Không muốn làm. . . . . . . Nữ nhân của huynh."

Nàng muốn tình cảm lưỡng tình tương duyệt, chứ không phải là qua loa buộc chặt hai người ở chung một chỗ như thế này. Nàng không phải là nữ nhân ở nơi này, tại sao phải để vận mệnh của mình mặc cho người khác định đoạt? Nàng không hiểu hắn ta tại sao lại muốn cưới nàng, rốt cuộc là vì dục vọng chinh đoạt của nam nhân hay chỉ là muốn có cảm giác mới mẻ? Nhưng mà trong lòng nàng rất rõ ràng, bất luận là nguyên nhân nào thì nàng cũng sẽ không gả cho một nam nhân tương lai sẽ có tam thê tứ thiếp.

Sau khi Hàn Hạo Thần nghe thấy lời nói của nàng, quả thật lồng ngực giống như bị đâm một đao. Cảm giác hạnh phúc tối hôm qua giống như là một cảnh tượng huyền ảo. Chàng càng ngày càng không hiểu rõ nàng, chàng cho là trải qua chuyện tối hôm qua, nàng đã có thể tiếp nhận chàng, lại không nghĩ tới tất cả đều là chàng tự mình đa tình. Chàng nghĩ mãi cũng không hiểu rốt cuộc nàng vì cái gì mà kháng cự chàng như vậy, là chàng không đủ ưu tú? Hay là vì chàng làm cái gì cũng khiến cho nàng mất hứng?

Chàng cắn chặt răng nhìn nàng chằm chằm. Nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên một cái tên thoáng xuất hiện trong đầu chàng: A Phong. . . . . .

Nàng đã có người trong lòng, cho nên mới lạnh nhạt với chàng như vậy?

Một cơn ghen tuông bỗng dâng trào trong lòng chàng. Chàng từ từ buông bàn tay đang nắm chặt cằm của nàng ra, rồi lại đột nhiên ôm nàng vào trong ngực, khiến cho thân thể của nàng dán chặt vào lồng ngực của mình.

"Bổn vương nói cho nàng biết, đời này nàng nhất định phải làm nữ nhân của bổn vương, trong đầu nàng hãy quên người không nên nhớ đi cho ta. Hãy đàng hoàng sống ở đây đợi tiếp nhận thánh chỉ tứ hôn."

Lạc Tử Mộng cố gắng ngửa thân thể ra sau, hai tay cũng chống lên lồng ngực của hắn ta, muốn cố gắng giữ một khoảng cách với hắn ta. Còn đối với hảo cảm của hắn ta thì cũng bởi vì giọng nói bá đạo này của hắn ta mà giảm đi từng chút một không còn dư lại chút gì. Nàng cũng trợn to đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào hắn, không chịu yếu thế đáp lễ, nói: "Ta mới không cần!"

Nhìn thấy trong con ngươi của Hàn Hạo Thần tóe ra tia lửa tức giận rất mãnh liệt, giống như muốn xé nát nàng, Lạc Tử Mộng cảm thấy sống lưng lạnh toát, toàn thân cũng lạnh run, tuy nhiên nàng vẫn quật cường không chịu để mặc cho người ta định đoạt.

Nàng hít một hơi lấy dũng khí tiến lên nhìn thẳng vào đôi mắt làm người khác nổi da gà kia lạnh lùng nói: "Thần vương gia lại không thiếu nữ nhân chủ động đưa tới cửa, cần gì nhất định phải tới trêu chọc ta? Hơn nữa trong đầu ta nghĩ tới ai thì có quan hệ gì tới Thần vương gia chứ? Ta thích nghĩ tới ai thì nghĩ tới người đó, chẳng lẽ huynh còn muốn lấy đi tình cảm trong trí nhớ của ta sao?"

"Nàng. . . . . ." Chàng cắn chặt răng, bị nàng làm cho tức giận đến nỗi muốn giết người. "Nữ nhân không biết điều!"

"Đúng! Ta không biết điều, cho nên cũng xin vương gia hãy giơ cao đánh khẽ."

Chàng chợt híp cặp mắt lại rồi tiến tới gần nàng một lần nữa: "Nàng muốn bổn vương buông tha cho nàng? Ồ!" Chàng cười lạnh một tiếng, "Tốt! Bổn vương thả tự do cho nàng, xem thử dựa vào bản lĩnh tồi tệ như vậy nàng sinh tồn ở bên ngoài như thế nào."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play