Hàn Hạo Thần lâm vào trầm mặc, không phải do hắn không biết trả lời ra sao, mà bởi vì câu hỏi của nàng khiến hắn không khỏi cảm động.
Từ trước đến giờ chưa có một ai dám hỏi hắn vấn đề này, và từ trước đến giờ cũng chưa một ai để ý xem hắn nghĩ gì, ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu khi còn sống cũng không thân cận với hắn lắm vì tính tình hắn luôn lạnh lùng, chớ nói đến việc sẽ hỏi ý kiến của hắn.
Mà người khác, lại càng không có lá gan lớn tới vậy đi hỏi hắn.
Cho nên, nàng là người đầu tiên cũng là người duy nhất hỏi hắn câu này.
"Thôi. . . . . . Ta biết rõ ngươi sẽ chọn nàng ấy. . . . . . Các ngươi là thanh mai trúc mã của nhau mà! Ta cái gì cũng đều không phải. . . . . ." Nàng nhẹ nhàng nỉ non, cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ liền tựa đầu vào vai hắn ngủ lúc nào không hay.
"Nếu như ta lựa chọn cứu nàng thì sao?" Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt cưng chiều cười một tiếng. Xem ra nàng thật sự mệt mỏi, vừa mới nói chuyện giờ đã ngủ rồi. Hình như nàng không có phòng bị với hắn, đang nằm ở trên người hắn vẫn ngủ ngon lành.
Khi nhìn thấy Hàn Hạo Thần cõng Lạc Tử Mộng xuất hiện tại cửa, hộ vệ gác cổng có vẻ ngạc nhiên, cho đến nay bọn họ chưa từng thấy Vương Gia cõng người khác trên lưng, hơn nữa còn là một nữ nhân.
"Vương Gia. . . . . . Chuyện này. . . . . ." Hai hộ vệ muốn tiến lên giúp một tay, lại nhìn thấy bộ dạng Hàn Hạo Thần dường như không muốn đem Lạc Tử Mộng giao cho bọn họ liền thôi.
Thấy Hàn Hạo Thần ra ngoài đã lâu chưa trở về, Tần quản gia không dám đi ngủ trước, hắn và Thiệu Tần, Liên Vân cùng nhau chờ đợi. Khi bọn hắn nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền cả kinh, không tin vào những gì mình nhìn thấy trước mắt.
"Vương Gia, để thuộc hạ giúp ngài." Thiệu Tần muốn tiến lên đỡ lấy Lạc Tử Mông, lại không ngờ Hàn Hạo Thần đưa mắt nhìn hắn hỏi: "Ngươi thật muốn giúp ta sao?"
Thiệu Tần ngẩn người. Mặc dù võ nghệ của hắn cao cường, nhưng ở phương diện tình cảm cùng mưu lược lại không phải là người xuất sắc, cho nên ngày thường hắn chỉ cần nghe theo lệnh của Hàn Hạo Thần là được, mà mới vừa rồi Hàn Hạo Thần hỏi hắn một câu như vậy, khiến hắn không biết phải làm thế nào.
Cuối cùng vẫn là Tần quản gia nhìn thấu ý của Hàn Hạo Thần, lập tức đưa tay nhẹ nhàng kéo Thiệu Tần lại: "Thiệu Tần, hoàng thượng đã ban hôn cho vương gia và Lạc cô nương rồi, sao ngươi có thể tùy tiện như vậy được? Thật không hiểu chuyện chút nào."
Nghe những lời nhắc nhở của Tần quản gia, Thiệu Tần mới bừng tỉnh hiểu ra.
"Dạ dạ, thuộc hạ ngu muội." Thiệu Tần lập tức khom người nhận lỗi với Hàn Hạo Thần.
Hàn Hạo Thần không nói gì, chỉ là khi nghe được lời nói sau của Tần quản gia không tự chủ được mỉm cười.
Liên Vân vội vàng cầm đèn lồng chiếu sáng đường cho Hàn Hạo Thần, Lạc Tử Mộng thoải mái tựa vào vai hắn ngủ ngon lành.
Có điều Liên Vân không ngờ đến, Hàn Hạo Thần không đi đến phòng khách, mà lại đi về phía Tầm Mộng Cư. Đứng tại cửa ra vào, Hàn Hạo Thần như đang suy nghĩ điều gì, hắn nhìn về phía tấm biển đề trên cửa, khóe miệng khẽ cười.
Hiện tại hắn thật tin tưởng vào chữ "Duyên", nơi này vốn dành cho vương phi tương lai của hắn, khi đó mỗi một vương phủ đều cần có một chỗ cho vương phi ở, hắn lại không có ý định muốn nạp phi, cho nên mới lấy một cái tên như vậy. Mà giờ đây với sự xuất hiện của Lạc Tử Mộng, "Tầm Mộng cư" giống như là vì nàng mà chuẩn bị.
Liên Vân bước vào phòng bằng cửa sau, ngay sau đó cả căn phòng được thắp sáng, đây là lần thứ hai nàng bước vào căn phòng này, cả hai lần đều nhờ Lạc Tử Mộng mới có may mắn tới đây, đối với toàn bộ vương phủ từ trên xuống dưới mà nói, có thể tới đây phục vụ quả thực là một niềm vinh dự không nhỏ.
Hàn Hạo Thần đi đến bên giường, hắn nhẹ nhàng đặt Lạc Tử Mộng lên giường, động tác cẩn thận đến nỗi ngay cả Liên Vân cũng không dám tin vào những gì mình nhìn thấy. Nhưng khi hắn vừa đặt nàng trên giường, nàng bắt đầu lẩm bẩm .
"Phong. . . . . . Phong. . . . . ."
"Phong?" Hàn Hạo Thần nghe không hiểu, hắn nghĩ rằng do cửa sổ đang mở khiến nàng cảm thấy lạnh, cho nên quay đầu lại nói với Liên Vân: "Ngươi đi đóng cửa sổ."
"Vâng" Liên Vân vội vàng đi tới bên cửa sổ đem mấy cánh cửa sổ đóng lại. Nàng đóng cửa sổ lại thật chặt, xoay người nhìn về phía Hàn Hạo Thần vốn muốn hỏi hắn còn điều gì phân phó, lại nhìn thấy hắn đang hết sức chăm chú nhìn lạc Tử Mộng, nhất thời không biết nên làm sao.
Hàn Hạo Thần nhìn nàng đang ngủ ngon lành, khóe miệng lại một lần nữa giương lên. Nàng luôn mang đến cho hắn cảm giác không giống nhau, ở bên cạnh nàng khiến hắn thật thoải mái. Hàn Hạo Thần mỉm cười đứng dậy, mặc dù có chút không nỡ, nhưng hắn cũng không muốn nàng mới vừa nguyện ý cùng hắn thân cận lại vì sợ hãi mà rời xa.
Nhưng ai ngờ khi hắn mới vừa xoay người chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy tiếng nỉ non của Lạc Tử Mộng, trong nháy mắt sắc mặt Hàn Hạo Thần trầm xuống.
"A Phong. . . . . . Rất nhớ ngươi. . . . . ."
Nàng thật sự rất nhớ hắn, qua nhiều năm như vậy hắn đều ở bên cạnh nàng, cho tới giờ nàng chưa bao giờ biết bản thân lại tồn tại cảm giác nhớ nhung đối với hắn. Nhưng hiện tại hai người bị chia cắt bởi không gian và thời gian, nàng chỉ có thể đặt hắn ở trong lòng, mới cảm thấy mình không còn cô đơn.
Nàng rất muốn quay về, trở lại thế giới thuộc về mình, trở lại bên cạnh hắn, lúc hắn nói muốn nàng làm bạn gái của hắn, nàng chỉ cười nói giữa anh em không thể có tình yêu. Nhưng trong giấc mơ nàng đang nhớ hắn, tựa hồ như vậy mới có cảm giác an toàn.
Hàn Hạo Thần nhíu chặt lông mày lại, trong lúc ngủ mơ cư nhiên Lạc Tử Mộng lại khóc. Phát hiện ra điều này khiến hắn không thoải mái. Cho dù trước đây hắn chưa bao giờ có tình yêu nam nữ, nhưng hắn cũng biết rằng hiện tại nàng đang suy nghĩ đến một nam nhân khác, hơn nữa nhất định là người nàng yêu.
Hắn cũng biết, hình như hắn thật sự yêu nàng rồi. Nếu hắn không yêu thì bây giờ tâm sẽ không có cảm giác âm ỷ đau đớn, sẽ không tức giận đến mức muốn tìm ra nam nhân trong lòng nàng là ai, sau đó dùng một kiếm đâm chết.
Liên Vân đứng ở cửa, xoay người nhìn về phía Hàn Hạo Thần, không hiểu vì sao lúc trước hắn đang định rời đi hiện tại chỉ đứng trước giường nhìn Lạc Tử Mộng. Mới vừa rồi nàng không có để ý, cho nên Lạc Tử Mộng nói gì nàng không có nghe thấy, chỉ đành ngây ngốc đứng chờ ở cửa chờ Hàn Hạo Thần rời đi.
"Đi ra ngoài!" Hàn Hạo Thần đột nhiên trầm giọng ra lệnh.
Liên Vân hết nhìn cửa lại quay sang nhìn Hàn Hạo Thần, trong lúc nhất thời nàng hoàn toàn không có phản ứng kịp, rốt cuộc Hàn Hạo Thần muốn người nào đi ra ngoài.
Không nghe thấy tiếng bước chân, Hàn Hạo Thần cũng không quay đầu lại khẽ kéo cao giọng nói: "Bổn vương lệnh cho ngươi đi ra ngoài."
Lần này Liên Vân nghe được cực kỳ rõ ràng, nơi này ngoài ba người bọn họ ra không còn người khác, Lạc Tử Mộng đang ngủ, người cần đi ra ngoài trừ nàng ra còn có thể là ai? Liên Vân sau khi phản ứng kịp, lập tức cuống quít lui ra: "Dạ, nô tỳ sẽ nhanh chóng ra ngoài, xin Vương Gia thứ tội."
Liên Vân đi ra ngoài đóng cửa lại, nàng có chút không rõ. Vừa đi vừa nghĩ ngợi, không cẩn thận đụng vào người Tiểu Đông.
"Ôi!"
"Không sao chứ Liên Vân, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Tiểu Đông đỡ Liên Vân dậy.
Liên Vân thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Tầm Mộng Cư, sau đó quay sang nhìn Tiểu Đông nói: "Ngươi có biết hay không, tối nay Vương Gia muốn ở lại Tầm Mộng cư, chứng tỏ Vương Gia muốn Lạc cô nương thị tẩm?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT