"Ta cũng đi!" Hoa Thiên Nhụy lập tức kéo cánh tay Hàn Hạo Thần lại.
Mặc dù trong lòng Lạc Tử Mộng không muốn gả cho tên Vương Gia "Đoạn Tụ" này, nhưng khi nàng nhìn thấy Hoa Thiên Nhụy cứ mặt dày mày dạn bám lấy Hàn Hạo Thần sống chết không buông, nàng có chút căm tức. Trên trán truyền tới đau đớn, càng thêm nhắc nhở nàng mới vừa rồi Hoa Thiên Nhụy đã đối xử với nàng ra sao.
"Này! Hai mắt của ngươi như sắp tóe lửa đến nơi rồi kìa?" Lạc Tử Mộng tức giận kéo Hoa Thiên Nhụy lại, khiến nàng ta đối diện với mình: "Ngươi thật không có lễ nghĩa gì cả, có biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào không? Hoàng thượng đã ban hôn cho chúng ta rồi, vậy mà ngươi lại vô liêm sỉ bám lấy nam nhân của người khác."
"Ngươi tránh ra cho ta, cái con hồ ly tinh này!" Hoa Thiên Nhụy tức giận dậm chân tại chỗ.
Lạc Tử Mộng hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi không có từ nào khác để dùng sao? Hiện tại ta thấy từ này dường như rất thích hợp với ngươi a! Tránh ra, chó ngoan không nên chắn đường." Nàng đắc chí kéo tay Hàn Hạo Thần rời khỏi Hàn cung điện.
Cho đến khi ngồi trên xe ngựa, Tiểu Đông vẫn không nhịn được cười nói: "Lạc cô nương thật là lợi hại a, vị Tam Tiểu Thư kia không ai dám chọc vào, rất nhiều cung nữ đã khóc lóc vì bị nàng ức hiếp."
Thiệu Tần gật gù tán thành: "Đúng vậy, nàng ỷ vào việc có hoàng thượng cưng chiều, ngay cả đám phi tần cũng không để ở trong mắt. Thật ra có rất nhiều lời bàn tán, nàng ta không vào cung làm phi thì cũng được gả cho vương gia làm vương phi."
"Đúng là trời sinh tốt số nha, khó trách người ta nói đầu thai cũng cần phải có kỹ thuật." Lạc Tử Mộng ngồi trong xe ngựa không khỏi thở dài.
Dọc đường đi Hàn Hạo Thần trầm mặc không nói câu gì, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, như có như không cười.
Hắn cười khẽ lắc đầu: "Ngươi sắp trở thành vương phi rồi, chẳng phải cũng là do số mệnh ngươi tốt sao?"
Lạc Tử Mộng cả kinh: "Ai muốn làm vương phi của ngươi, ăn no không có việc gì làm à? Mới vừa rồi là ta giúp ngươi giải vây thôi, dù gì hiện tại ta đang ở trong vương phủ của ngươi. Nếu như ngươi cảm thấy vui khi nghe những lời nói của Hoa Thiên Nhụy, lần sau ta sẽ không nhiều chuyện nữa!"
Nghe nàng nói vậy vẻ mặt Hàn Hạo Thần trầm xuống.
"Không muốn làm vương phi? Không muốn nhiều chuyện?" Hai mắt hắn nhíu lại, sâu không thấy đáy, Hàn Hạo Thần nhìn nàng chằm chằm.
Mỗi một lần nàng bị hắn nhìn bằng ánh mắt này, đáy lòng nàng luôn cảm thấy sợ hãi, cả người không khỏi rét run.
"Này! Ngươi...ngươi muốn làm cái gì?" Nàng lùi lại về phía sau, nhưng mà nàng đang ở trên xe ngựa, muốn tránh cũng không tránh được.
"Tối hôm qua ngươi và ta cùng ngủ chung một giường rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn phụ trách sao?" Giọng nói của hắn mập mờ, khiến cả người nàng khẽ run rẩy.
"Có lầm hay không, giữa chúng ta không xảy ra chuyện gì, muốn ta phụ trách cái gì chứ? Hơn nữa, ngươi cũng không bị tổn hại gì, người nên nói yêu cầu phụ trách không phải nên là con gái sao?" Nàng có chút xấu hổ, đây là lần đầu tiên nghe một nam nhân muốn nữ nhân phải phụ trách, giống như nàng và hắn đã làm chuyện xấu hổ gì rồi.
"Được, Bổn vương sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, ta sẽ xin hoàng thượng mau chóng chọn ngày hoàng đạo để cử hành hôn lễ."
"À?" Nàng há miệng thở dốc, thật lâu sau mới nói được một câu: "Ta không cần ngươi phải chịu trách nhiệm. . . . . . Hàn. . . . . ."
"Không cho phép ngươi gọi thẳng tục danh của Bổn vương." Hắn lạnh lùng quát.
Nàng bĩu môi nói: "Không gọi thì không gọi, Vương Gia. . . . . ."
Lạc Tử Mộng thật muốn xem hắn như bao cát có thể đánh đấm tùy ý, nam nhân này này trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn. Hơn nữa cứ nghĩ tới việc sắp cùng hắn thành thân, quả thật cảm giác giống như bị giải ra pháp trường hành quyết vậy.
Cẩn thận ngẫm lại, có lẽ trước khi thánh chỉ được ban ra, nàng nên vơ vét chút đồ đạc có giá trị trong vương phủ, kiếm chút tiền đi ngao du khắp nơi. Cả ngày bị nhốt trong vương phủ, nhất định nàng sẽ phát điên mất.
"Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề." Lạc Tử Mộng nhìn thấy vẻ mặt cảnh cáo của hắn, liền vội vàng chữa lại lời nói: "Ta muốn hỏi Vương Gia một vấn đề, không biết Vương Gia có thể giải đáp hay không?"
"Nói!" Hắn rất có khí thế ngồi ngay ngắn ở bên trong xe ngựa, cùng với khí thế ban nãy tựa như hai người khác nhau.
"Vương Gia! Tại sao không để ta ra ngoài vương phủ? Ngươi xem ta vô thân vô cố, coi như có đi ra ngoài cũng chỉ có thể trở lại vương phủ. Hơn nữa ta chỉ biết mỗi việc Vương Gia không ham nữ sắc thôi, mà cái này mọi người ai cũng biết a. Kỳ thật ta cái gì cũng không biết, Vương Gia rốt cuộc lo lắng chuyện gì?"
Mỗi lần nghe Lạc Tử Mộng nói đến việc hắn không ham nữ sắc, trong lòng Hàn Hạo Thần đều không thoải mái.
Hắn đột nhiên đưa tay ra ôm ngang eo Lạc Tử Mộng, chỉ là nhẹ nhàng một cái, nàng đã ngồi trên đùi của hắn.
"Ngươi làm gì đấy? Giở trò lưu manh sao?" Nàng tức giận muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện sức lực của mình đối với hắn mà nói, giống như là đánh vào cục bông, không có chút cảm giác nào.
Hàn Hạo Thần nhếch môi nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy trêu tức: "Chẳng phải ngươi nói ta không ham nữ sắc sắc sao? Ngươi khẩn trương cái gì."
"Ngươi!" Lạc Tử Mộng cắn răng không biết phải phản bác lại lời nói của hắn. Xem như nàng gặp phải khắc tinh, ngày thường hắn luôn giữ yên lặng, nhưng chỉ cần hắn mở miệng, nhất định sẽ khiến người khác tức chết.
Trong cơn tức giận, nàng xoay người muốn cách xa hắn, ai ngờ hắn lại ôm nàng càng chặt hơn, hình như cố ý muốn cùng nàng đối nghịch.
"Biến thái! Buông ra!" Tiếp theo là một tiếng thét chói tai. Hắn xem nàng là vật thí nghiệm sao? Nàng bị hắn lợi dụng cũng quá triệt để đi. Đầu tiên là nửa đêm trèo lên trên giường của nàng, đêm đó hắn chưa có thành công. Hiện tại lại dùng cái phương pháp này để thử nghiệm!
"Lạc cô nương, ngươi không sao chứ?" Thiệu Tần nghe thấy tiếng thét chói tai của nàng, hắn đang ở bên ngoài xe ngựa có chút lo lắng, còn tưởng rằng mới vừa rồi xe ngựa lắc lư mới khiến nàng thét chói tai như vậy.
Hàn Hạo Thần thấy bộ dạng đang hỏang hồn chưa tỉnh của nàng, khóe miệng khẽ nâng lên, yên lặng nhìn nàng, mở miệng trầm giọng nói: "Không có việc gì."
"Vâng" Thiệu Tần thúc ngựa đi về phía trước.
Lạc Tử Mộng phiền muộn muốn chết, vừa rồi nàng hét lên một tiếng, hắn lại nói là không có việc gì. Giống như hai người ở trong xe ngựa làm chuyện không đứng đắn vậy. Ghê tởm hơn chính là, nàng muốn tránh xa hắn, hắn lại càng ôm chặt hơn. Nàng cũng không dám dùng sức giãy giụa quá mức, sợ xe ngựa lắc lư mãnh liệt sẽ khiến người ngoài hiểu lầm.
"Không ngờ Lạc cô nương . . . . . Còn chưa có thành thân đã ham muốn bổn vương như vậy?" Hắn nhíu mày nhìn vẻ mặt xấu hổ của nàng, lại càng muốn trêu chọc nàng, đã lâu rồi hắn chưa được vui vẻ mà cười như lúc này? Ngay cả hắn cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi.
"Chẳng lẽ Lạc cô nương không biết đêm qua lúc ngươi ngủ đã có chuyện gì xảy ra sao? Ngươi. . . . . ." Hắn muốn nói nhưng lại thôi, nở nụ cười ám muội nhìn nàng.
Nghe thấy vậy mặt Lạc Tử Mộng đỏ tới tận mang tai, không phải đâu? Chẳng lẽ trong lúc ngủ nàng đã chạm vào thứ không nên chạm ư? Mặc dù có lúc nàng thật tò mò, nhưng cũng không đến nỗi chẳng biết xấu hổ mà tùy tiện sờ loạn a.
"Khi ngủ sờ soạn sẽ phải chịu trách nhiệm, hẳn là Mộng nhi sẽ chịu trách nhiệm với ta chứ?" Vẻ mặt của hắn thoáng qua một tia vô tội, giống như nàng thật sự đã làm gì hắn. . . . . . Sau đó lại bội tình bạc nghĩa.
"Này! Ngươi mau nói rõ mọi chuyện! Cái gì mà lúc ngủ ta sờ soạn, là người trèo lên giường của ta, sờ cũng thế. . . . . . Thiếu thận trọng, hơn nữa ai cho ngươi ôm ta? Quỷ hạ lưu!" Nàng tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn, không ngờ hắn lại vô sỉ như vậy.
"Còn có! Không cho phép ngươi nói ta như vậy! Giữa ta với ngươi không có xảy ra chuyện gì nha."
"Còn không? Cùng giường lại chung chăn chung gối nưa, không phải là chuyện lớn sao? Vậy làm sao mới tính đây?" Hắn nở nụ cười nhẹ nhàng, đi tới trước mặt nàng hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT