"Cái gì không biết tự lượng sức chứ? Nói bậy bạ gì đấy? Thích một người không có lỗi, chẳng lẽ thích một người còn phải xem địa vị như thế nào sao? Hơn nữa ngươi hoàn toàn không biết thân phận thật của ta, cũng không phải cố ý làm hại, thì có gì sai lầm chứ?"

"Ngươi không trách ta?" Hắn hưng phấn ngẩng đầu nhìn nàng, hắn nở một nụ cười thật chói sáng như ánh mặt trời, còn kèm theo cả không dám tin nữa.

"Ngươi rõ là. . . . . ." Nàng bị hắn chọc tức chết mất, rõ ràng là nàng lừa hắn trước, làm sao lại biến thành hắn nghĩ là nàng trách hắn chứ? "Ngươi không trách ta thì thôi, còn quay lại cảm ơn ta, thật là đứa ngốc mà."

Hắn khẽ cười ngây ngô, vẫn như trước đây cười với nàng thật rạng rỡ.

"Không dám, Mộng. . . . . . Vương phi đừng nói như vậy." Hắn gãi đầu không biết như thế nào cho phải.

"Ngươi còn gọi như vậy nữa, ta sẽ đi ngay lập tức, để cho ngươi cả đời ở nơi này." Nàng nhíu mày cố ý đe dọa.

Quả nhiên Tử Hiên bị hù sợ, vẻ mặt lập tức trở nên đau khổ nói: "Vương. . . . . . Mộng nhi, ngươi cần phải cứu ta, ta không muốn ở nơi này, nơi này rất hôi thối."

Lạc Tử Mộng nhìn xung quanh, ăn uống vệ sinh tất cả đều ở nơi này, không thối mới là lạ.

Nhưng khi nàng nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Tử Hiên, trái lại muốn đùa hắn một chút: "Ngươi đó, đúng là một người lười đi vệ sinh nhiều quá, mới có hơn nửa ngày cũng không nhịn được, thối là của chính bản thân ngươi thôi."

"À? Ngươi đã gặp qua người nào muốn đi nhà xí còn nhịn được không, ta cũng muốn nhịn lắm chứ, nhưng nhịn không được mà đi cả quần, thì chẳng phải thối hơn sao." Hắn cũng dần buông lỏng nỗi sợ với thân phận Vương phi của nàng, lại bắt đầu không ngừng kể khổ.

Lạc Tử Mộng vừa nghe hắn nói như vậy, lập tức "Hì hì" bật cưới, ai biết cười quá mức, mùi hôi bị sặc cổ họng của nàng, nàng ho đến mức nước mắt sắp rơi xuống.

"Mộng nhi!" Tử Hiên đột nhiên sợ hãi kêu lên, "Trán ngươi làm sao lại thâm tím như vậy?"

Lạc Tử Mộng sờ trán một cái, quả nhiên có một khối u nho nhỏ.

"Có phải vì ta, cho nên Vương Gia đánh ngươi không?" Ở cổ đại trượng phu đánh lão bà cũng là chuyện bình thường, mà người có quyền thế càng tệ hại hơn, cho nên hắn nghĩ như vậy cũng là bình thường.

Nhưng mà Lạc Tử Mông cũng không hề muốn Hàn Hạo Thần bị oan, hơn nữa hắn ở trong phòng ngủ bị nói xấu sau đó hắt hơi tỉnh thì làm thế nào? Mặc dù suy nghĩ này có chút ngây thơ, nhưng cũng không phải không có khả năng này không phải sao?

Nàng vuốt vết thâm đó cười lắc đầu: "Không phải đâu, hắn sẽ không bao giờ đánh ta, là do ta đi bộ không cẩn thận ngã đụng vào trên ghế."

"Thật?" Hắn cảm thấy không tin lắm, bởi vì ngày hôm đó bọn họ nắm tay xuất hiện trước mặt Hàn Hạo Thần, hắn tại sao lại không đem tức giận trút lên người nàng chứ, ngay cả hắn cũng bị đánh mấy quyền, hôm nay đứng vẫn phải cong lưng, nhưng hắn không muốn làm cho nàng lo lắng, cho nên cố giả bộ không có chuyện gì mà thôi.

Lạc Tử Mộng cười một tiếng: "Đương nhiên là thật, Vương Gia đối với ta rất tốt, hắn sẽ không đánh ta đâu."

"Vậy thì tốt." Hắn nhẹ nhàng thở ra, đêm đã khuya, nhưng khi nhìn đến thấy nàng đến lại không muốn ngủ nữa, rất muốn cùng nàng trò chuyện tán gẫu, "Đúng rồi, làm sao lại đến thư viện để học? Nếu muốn học, Vương Gia chắc chắn sẽ mời tiên sinh đến vương phủ dạy học, chẳng lẽ Vương Gia cũng cho là ' Nữ nhân vô tài mới là đức ' sao?"

"Không phải." Nàng vừa cười vừa lắc đầu, "Vương Gia sẽ không mời tiên sinh, nhưng hắn sẽ tự mình dạy."

Tình huống này ngược lại khiến Tử Hiên bất ngờ, hắn không nghĩ đến Hàn Hạo Thần lại tốt với nàng đến mức như vậy.

"Chỉ là. . . . . ." Nàng cười cắn cắn môi.

"Chỉ là cái gì?" Hắn đột nhiên rất muốn hiểu rõ, cuối cùng là vì nguyên nhân gì mà lại khiến cho một người có thân phận địa vị cao như nàng lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp để đến thư viện cầu học.

Nàng ngượng ngùng đá đá mấy hòn đá nhỏ trên mặt đất, rối rắm nửa ngày mới lên tiếng: "Thật ra thì hắn rất bận, cho nên ta không muốn làm chậm trễ chính sự của hắn, hơn nữa. . . . . . Ta muốn cho hắn một bất ngờ."

Tử Hiên có chút không hiểu nhìn nàng, Lạc Tử Mộng dứt khoát nói thẳng: "Vương phi của các Vương phủ khác đều tinh thông cầm kỳ thư họa , thiếp thất trong Tam vương gia cũng có thể xuất khẩu thành thơ, đánh vần thành thơ, nhưng ta lại một chữ cũng không biết, thậm chí ngay chữ cũng không biết được mấy từ, ta không muốn làm cho hắn mất thể diện, cũng không muốn nghe người khác nói đường đường Thần Vương Gia thế nhưng lại lấy một nữ nhân cái gì cũng không biết."

"Ngươi là vì hắn?" Cho dù làm nam tử Tử Hiên sau khi nghe nàng nói như vậy trái tim cũng dần ấm áp lên, huống chi là một bóng dáng cao lớn nãy giờ vẫn len lén đứng ở một bên.

Lúc trước, Hàn Hạo Thần biết Lạc Tử Mộng đi cũng không ngăn cản, bởi vì hắn hiểu rõ có cản cũng không cách nào cản được nàng, cũng biết nàng sẽ đến nơi này, chỉ là hắn lo lắng cho nàng, nên lặng lẽ đi theo, lại không nghĩ sẽ nghe được tiếng lòng của nàng, cho đến bây giờ nàng chưa bao giờ nói rõ lòng mình với hắn.

Mộng nhi. . . . . . Ta nên yêu nàng như thế nào đây? Nàng đã rất tốt rồi, căn bản không cần vì ta mà thay đổi gì. . . . . .

Người ta đều nói nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng một vương gia từ nhỏ đã thiếu hụt tình cảm như Hàn Hạo Thần trong nháy mắt tròng mắt đen đã bị che phủ bởi một lớp sương mù, hắn đã cảm nhận được ấm áp từ trên người Lạc Tử Mộng. Hắn biết lòng tự ái của nàng rất mạnh, lại là người hết sức kiêu ngạo, nhưng nàng lại vì hắn mà thay đổi, thật sự khiến hắn không thể tưởng tượng được.

Nhưng mà, hắn không cần nàng thay đổi gì, hắn yêu nàng, sẽ yêu tất cả mọi thứ của nàng.

Tử Hiên cảm khái nói: "Thần Vương Gia cưới Mộng nhi thật là có phúc."

Lạc Tử Mộng lại lắc đầu nói: "Không, ta có thể gả cho chàng chính là may mắn mà ta đã tu luyện được trong mấy đời." Thấy thần sắc Tử Hiên có chút cô đơn, nàng cười nhạt nói: " Ngươi rất tốt, thật sự rất tốt, sau này sẽ có một cô nương khác xứng với người, chẳng qua cuộc đời này của ta chỉ yêu một mình Hàn Hạo Thần mà thôi, cho dù có người tốt hơn nữa, ta cũng sẽ lựa chọn cùng hắn sống với nhau cả đời."

Tử Hiên hít một hơi thật dài cười nói: "Còn nói Thần Vương Gia cưới ngươi không phải có phúc khí, ta thấy, thần Vương Gia lấy được Mộng nhi thật sự đã nhận được phúc khí lớn, nếu tương lai ta có thể tìm thấy một cô nương giống như Mông nhi, thì ta chết cũng đáng giá."

"Cái gì chết hay không chết, nếu người khác vì muốn ta thích mà chết, ta tình nguyện không thích hắn để hắn được sống thật tốt"

"Ta nói đùa với ngươi mà thôi, nhìn bộ dáng lo lắng của ngươi kìa." Tử Hiên cũng không nhịn được dùng ngón tay chọc chọc vào đầu nàng, sau đó hai người cùng vui vẻ mà cười lên. Sau đó hai người nói nhăng nói cuội trong chốc lát, cũng cảm thấy vô cùng thú vị.

"Chuyện gì mà vui mừng như vậy? Nói cho Bổn vương nghe một chút." Hàn Hạo Thần hai tay chắp ở sau lưng trên người cũng không mặc áo khoác, chỉ khoác thêm một chiếc áo choàng rất đơn giản, nhưng cũng không che được sự uy nghiêm mạnh mẽ và hàn khí lạnh thấu xương của hắn.

"Hạo Thần?" Lạc Tử Mộng đôi mắt mở lớn nhìn hắn, lúc đi ra rõ ràng nhìn thấy hắn đã ngủ sâu, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ là hắn căn bản không ngủ? hay là nửa đêm tỉnh giấc?

Tử Hiên vốn dĩ đang đứng đối mặt với Lạc Tử Mộng, giữa hai người chỉ cách mấy thanh sắt, nhưng nhìn thấy Hàn Hạo Thần bước đến, Tử Hiên lập tức chủ động lui về phía sau môt bước, mặc dù Lạc Tử Mộng đã nói hắn đối xử với nàng rất tốt, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ đánh nàng, nhưng hắn cũng muốn phòng ngừa ngộ nhỡ.

"Thảo dân tham kiến Vương Gia." Hắn hành đại lễ với Hàn Hạo Thần.

"Đứng lên đi." Hàn Hạo Thần từ tốn nói mà một câu, nhưng vẻ mặt cũng không có biến hóa gì quá lớn, đây là vẻ mặt của hắn đối với người ngoài từ trước cho đến nay, hỉ nộ không lộ. Lạc Tử Mộng vẫn luôn bội phục hắn ở điểm này, không biết hắn làm sao làm được.

"Nửa đêm không ngủ được, nàng lại đến nơi này?" Hắn đem áo choàng trên người cởi ra khoác lên trên người của nàng. Chỉ một cử động đơn giản như vậy, Tử Hiên đã tin lời nói của Lạc Tử Mộng lúc trước, nếu không phải thương yêu, làm sao lại cau mày khi nhìn thấy nàng mặc quần áo đơn bạc, lại cởi áo choàng chống lạnh của mình khoác lên người nàng chứ? Mà chính hắn hiện tại cũng ăn mặc mỏng manh, lại chỉ suy nghĩ đến nàng

Lạc Tử Mộng đã quen với sự chăm sóc của hắn như vậy rồi, cho nên cũng không cự tuyệt, chỉ là trên mặt có chút không vui nói: "Nếu ta không đến, ta làm sao biết ngươi đem Tử Hiên nhốt ở một địa phương tồi tàn hôi thối như thế này chứ? Nơi đâu phải chỗ dành cho người ở? Ngay cả chuột cũng không muốn ở."

Giọng nói của nàng giống hệt một đứa bé đang oán giận, cũng không có chút kính sợ nào đối với một vương gia, lại khiến Tử Hiên không dám tin hơn nữa, chính là Hàn Hạo Thần cũng không tức giận, mà lại cười nói: "Như vậy mới có thể làm cho nàng nhớ lâu, ta cũng không thể cung cấp rượu tốt và thức ăn ngon cho người mà ta bắt về, lại còn giường ấm gối êm nữa chứ?"

"Chàng nhường ta thắng một lần không được sao, đâu có người nào như vậy, lúc nào cũng thắng ta." Cũng không biết một Vương Gia ít lời như hắn lại có thể học được công phu miệng lưỡi như vậy từ đâu.

"Được, không nói, khuya lắm rồi đi về trước đi." Hắn ôm lấy Lạc Tử Mộng chuẩn bị rời đi, ai ngờ Lạc Tử Mộng cũng không thỏa hiệp, "Thả Tử Hiên ta sẽ trở về."

"Không được."

"Vậy ta không đi."

Tử Hiên vốn muốn khuyên Lạc Tử Mộng không nên tranh cãi với Vương Gia, nhưng hắn nhìn hoàn cảnh chung quanh, hắn cũng không muốn ở trong chỗ này nữa, hơn nữa nhìn bộ dạng Hàn Hạo Thần, đâu có chút tức giận nào, hai người căn bản là giống như hai vợ chồng mới cưới, như keo như sơn, dáng vẻ ân ái vô cùng, cho nên hắn liền đem lời nói ép xuống, nhìn bọn họ ngươi một câu ta một câu, hắn ở phòng giam không ngừng hâm mộ, nhưng đáng tiếc, người trong lòng của mình cứ như vậy bay đi.

Cuối cùng vẫn là Hàn Hạo Thần thỏa hiệp trước Lạc Tử Mộng, nếu không với lòng quật cường của nàng, thì cho dù hắn bắt nàng trở về nàng cũng không thể yên tĩnh.

"Được, nghe lời nàng, nhưng đợi ngày mai đã, tối nay đi về trước."

"Ngày mai. . . . . ." Nàng suy nghĩ một chút, hiện tại nửa đêm canh ba đi ở bên ngoài cũng không an toàn, vì vậy nhìn Tử Hiên một chút, thấy hắn vui mừng gật đầu, nàng cũng thả lỏng người, "Được rồi, nhưng không cho phép chàng gạt ta, nếu không. . . . . ."

"Nếu không như thế nào?" Hàn Hạo Thần vừa ôm nàng đi về phía trước vừa nhíu mày nhìn nàng.

Nàng ngẩng đầu lên trả lời: "Nếu không chàng sẽ biết tay đấy!"

"Không tệ, lại dám to gan lớn mật uy hiếp Vương Gia nữa đấy!" Tuy nói như vậy nhưng trên mặt hắn lại tràn đầy vui sướng không có gì sánh kịp.

"Gan lớn còn dám ra lệnh Vương Gia nữa đấy, Thần Vương Gia, bổn vương phi ra lệnh cho chàng, ngồi xổm xuống, cõng ta trở về. !" Nàng cũng nhíu mày lại tay chỉ chỉ xuống dưới.

Hàn Hạo Thần bất đắc dĩ lắc đầu, rồi lại không thể không theo: "Được, tuân lệnh."

Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả cai ngục, Hàn Hạo Thần ngồi xổm người xuống cõng Lạc Tử Mộng đi ra ngoài, mà những cai ngục đó rất lâu mới hoàn hồn lại.

Một người trong đó lấy cùi chỏ đụng đụng một người khác hỏi "Người vừa rồi đúng là Thần thần Vương Gia của chúng ta sao?"

Một người khác giơ tay nâng cằm lên vì quá kinh ngạc mà không khép lại được: "Ta nghĩ ta muốn đi ngủ bù, nhất định là vẫn chưa tỉnh ngủ."

Vừa nói xong, hắn còn mang theo vẻ mặt không dám tin nằm sấp lại ngủ.

Mà ở bên ngoài, Lạc Tử Mộng dùng áo choàng lúc nãy hắn đưa cho nàng bao cả hai người lại, Hàn Hạo Thần cúi đầu nhìn chiếc áo choàng trên người, cũng không nói tiếng nào, chỉ là hai mắt nhìn về phía trước đã ươn ướt.

-* Dạ Ngưng Huyên tuyến phân cách *-

Trong quán trọ, Hô Diên Sơn đi tới trước mặt Hô Diên Phong nói: "Đại ca, đã chuẩn bị thỏa đáng, lần này là cơ hội cuối cùng rồi."

Hô Diên Phong đứng ở bên trong phòng nhìn bức họa trên tường, mỗi lần nhìn mà một lần mất thần, rõ ràng là cùng một gương mặt, hắn thật sự không tin là không phải một người, hắn cũng không muốn làm như vậy, nhưng hắn lại sợ mất đi nàng, từ nhỏ đến lớn chỗ nào có nàng thì sẽ có sự hiện hữu của hắn, bọn hắn từ trước đến nay đều gắn bó không rời.

"Đại ca!" Hô Diên sơn lại kêu một tiếng, nhìn thấy hắn lại nhìn đến mất hồn, hắn thở dài nói, "Đừng xem nữa, sẽ nhanh chóng trở thành người của đại ca mà, đến lúc đó nhìn người thật không phải tốt hơn sao."

"Đúng vậy, nhìn người thật sẽ chân thật hơn." Hắn khổ sở cười một tiếng, nhưng lại giống như mất đi cái gì, giống như có gì đó không giống như cũ nữa.

Hô Diên Sơn cúi đầu nhíu nhíu mày, trong lòng rối rắm một lúc lâu, nhưng hắn không nhịn được muốn xác định lại một điều: "Đại ca chắc chắn không? Thứ cho Tam đệ nói thẳng, ta cảm thấy Lạc Tử Mộng hiện tại và Lạc Tử Mộng cùng với chúng ta lớn lên không cùng một người."

"Nhất định là một người!" Lời nói của Hô Diên Phong vô cùng kiên định, cũng không biết là hắn nói cho Hô Diên Sơn nghe hay là nói cho mình nghe. Cho dù bản thân hắn cũng thấy như vậy, cho dù là chỉ giống khuôn mặt, hắn cũng muốn cướp nàng về, đem tất cả câu đố giải đáp.

"Đại ca, còn có một việc." Thần sắc Hô Diên Sơn chợt lạnh lùng , "Đại ca nên biết, cho dù huynh lấy được nàng, nàng cũng không có khả năng sinh con cho huynh, bởi vì trong lúc trúng độc không thể sinh."

"Ta biết rõ." Hô Diên Phong nhàn nhạt đáp. Hắn đương nhiên biết chuyện này, nhưng hắn vẫn muốn cưới nàng, bởi vì nàng là nàng, nàng là Lạc Tử Mộng không phải là người khác, hắn mặc kệ nàng có thể sinh con hay không, hắn đều yêu.

Hô Diên Sơn vẫn có chút băn khoăn: "Chẳng lẽ đại ca muốn kết hôn Mộng nhi rồi cưới thêm thiếp? Đại ca nên biết, Mộng nhi mặc dù tính tình nhu nhược, nhưng nàng lại kiên quyết không muốn cùng các cô nương khác chung một chồng ."

"Ừ, cho tới bây giờ ta đều không có ý định nạp thêm thiếp thất." Hắn quay đầu nhìn về vẻ mặt kinh ngạc của Hô Diên Sơn, "Ta sẽ từ từ giải trừ cổ độc trên người nàng, hi vọng nàng có thể khôi phục trí nhớ, đến lúc đó ta cùng với nàng sẽ sinh thật nhiều con. . . . . ." Trước mắt của hắn chợt hiện lên hình ảnh, ấm áp, ngọt ngào, hạnh phúc chỉ thuộc về bọn hắn.

"Nếu không phải là một người, thì làm sao có thể khôi phục trí nhớ?" Hô Diên Sơn thẳng thắn nói nhưng lại nhận lấy một ánh mắt nghiêm khắc của Hô Diên Phong.

"Ta nói phải thì phải." Hắn hét lớn một tiếng, ánh mắt dịu dàng lúc nãy tan biến không còn một chút nào.

"Được được được, đại ca huynh chuẩn bị một chút, cơ hội chỉ có lần này thôi, trong nháy mắt nàng mất trí nhớ người đâu tiên gặp được phải là huynh, nếu không phí hết công sức. Lần trước vốn dĩ cơ hội rất tốt, lại không nghĩ bị tên Thư sinh tên là ' Tử Hiên ' gì đó làm đảo lộn, lần này nhất định phải nắm chặt mới được."

"Ừ, ta biết rồi."

Sau khi Hô Diên Sơn đi, Hô Diên Phong cảm thấy khí lực trên người dường như mất hết, nhưng hắn vẫn kiên trì với suy nghĩ trong lòng, hắn nhất định phải tin tưởng mình, chắc chắn không nhận lầm người.

Mấy ngày nay, thái y trong Thần Vương Phủ ngày đêm nghiên cứu phương pháp giải cổ độc, mà Hàn Hạo Thần cũng tự mình dẫn người điều tra nguyên nhân, nhưng qua mấy ngày đều không có thu hoạch.

Buổi tối, Lạc Tử Mộng nằm trên giường có chút lo sợ, mấy ngày gần đây nàng rất ít khi ra ngoài, bởi vì bây giờ trong một ngày nàng có thể mất trí nhớ rất nhiều lần, mà mỗi lần Liên Vân và Tiểu Đông sẽ tận tình giúp nàng nhớ lại mọi chuyện trước đây, thậm chí có một số chuyện còn nói rất nhiều lần.

Hàn Hạo Thần ngoại trừ lúc lên triều, dường như mỗi lúc hắn đều nắm lấy tay nàng, muốn nàng xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của hắn, mà mỗi lần nàng cảm thấy mình sắp quên đi thì hắn lại xuất hiện trước mặt nàng, bởi vì thái y đã từng nói, nếu như nàng mất trí nhớ, người nào xuất hiện đầu tiên trước mặt nàng, nàng sẽ tin tưởng người đó, những người khác đối với nàng đều thành người dưng.

Qua mấy lần, những lời nói lúc trước của thái y đã được kiểm chứng, vào lúc nàng mất trí nhớ đó chỉ nhận thức một mình hắn.

Thấy tình trạng mất trí nhớ của nàng càng ngày càng thường xuyên, Hàn Hạo Thần ra lệnh cho thái y nhất định phải gia tăng tốc độ nghiên cứu chế tạo, hắn không dám nghĩ đến thời điểm nàng ngay cả hắn cũng không nhận ra. Mỗi một lần nàng mất trí nhớ khiến hắn rất sợ hãi, giống như tất cả dây thần kinh vì nàng mà bị kéo căng lên.

Qua ngày hôm sau, Hàn Hạo Thần mang Lạc Tử Mộng đi dạo trong đình viện, cũng không biết hắn tại sao còn mời họa sĩ trong cung đến. Bên trong viện được bố trí rất đẹp, giữa sân còn đặt một chiếc ghế, chắc chắn là để nàng ngồi vẽ chân dung rồi, nhưng tranh Hàn Hạo Thần vẽ chắc chắn không thua họa sĩ trong cung, không biết tại sao hắn lại tới nơi này.

"Ngồi nơi này." Hàn Hạo Thần kéo tay Lạc Tử Mộng ngồi trên ghế, hai người cùng nhau ngồi xuống, vẻ mặt của nàng mê mang, chẳng lẽ vẽ bức họa hai người?

"Bắt đầu đi." Hắn nói với họa sĩ, họa sĩ lập tức khom hành lễ sau đó bắt đầu vẽ.

"Tại sao lại muốn vẽ một bức họa chung của hai chúng ta?" Nàng ngửa đầu hỏi.

Khóe miệng Hàn Hạo Thần cong lên hỏi: "Không thích sao?"

Nàng bĩu môi, có thể không thích được sao? Hơn nữa trong ngày thường hắn vẫn luôn nhường nàng, khó có việc hắn muốn làm, nàng tất nhiên là cố hết sức phối hợp rồi.

Hơn nữa Hàn Hạo Thần chưa bao giờ giải thích, hắn luôn nói "Nhiều lời vô ích, làm mới thực tế nhất ". Dĩ nhiên lúc hắn nói những lời này đều là buổi tối, mục đích rõ ràng, nhưng nếu là lúc bình thường, hắn nhất định sẽ làm được, không cần nhiều lời, hắn đã chuẩn bị tốt mọi chuyện cho nàng, không rõ chi tiết nhưng tất cả đều an bài thỏa đáng.

Nhưng nàng nhìn tư thế của hai người, nói thật có chút giống những cụ ông cụ bà năm sáu chục tuổi chụp hình đám cưới, có hơi ngốc ngốc.

"Đừng lộn xộn, họa sĩ sẽ vẽ không đẹp." Đầu hắn không cử động nhưng lại nhẹ giọng nhắc nhở nàng, cho dù không nhìn nàng, hắn cũng có thể biết từng cử động từng ánh mắt của nàng.

Nàng cảm giác hôm nay hắn có chút gì đó không giống ngày thường, nàng nhớ hắn không thích người khác vẽ hắn, lật tung cả phủ cũng không tìm thấy bức chân dung nào của hắn, nhưng mà hôm nay. . . . . .

Nàng ngước mắt lên nhìn vẻ mặt chăm chú của hắn, nàng bỗng nhiên hiểu ra cái gì đó, đột nhiên trong lòng bắt đầu chua xót, nhưng chỉ trong nháy mắt, trái tim nàng giống như bị vật gì đó đâm vào khiến nó nhói đau.

Hàn Hạo Thần! chàng tại sao lại đối xử với ta tốt như vậy? Tại sao lại khiến ta luyến tiếc chàng như vậy? Nếu có một ngày trong sinh mệnh ta không có chàng... chàng nói ta phải làm sao đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play