"Vương gia?" Mấy học tử khác cũng cả kinh trợn mắt há miệng, cuối cùng vẫn là tiên sinh dạy học nhận ra Hàn Hạo Thần, cho nên dẫn đầu quỳ xuống bái kiến Hàn Hạo Thần, lúc này tất cả mọi người đều quỳ xuống: "Tham kiến Thần vương điện hạ."
Hàn Hạo Thần vươn tay ra, lúc Lạc Tử Mộng đặt tay vào lòng bàn tay của hắn, lại rõ ràng cảm thấy trên tay hắn căng thẳng.
"Đứng lên đi." Hắn nhàn nhạt nói một câu với đám người đang quỳ dưới đất, nhưng từ đầu đến cuối vẫn giữ chặt tay của Lạc Tử Mộng trong lòng bàn tay mình, cho đến khi tất cả học tử đều dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn bọn họ, hắn vẫn không hề có ý muốn buông tay. Nhưng Lạc Tử Mộng lại cảm thấy không được tự nhiên khi bị bọn họ nhìn chằm chằm như vậy.
"Mộng Nhi, cô nương là gì của Thần vương gia. . . . . ."
"Tử Hiên. . . . . . Cái đó. . . . . ."
Lạc Tử Mộng úp úp mở mở nhìn về phía Hàn Hạo Thần. Hàn Hạo Thần thế mới biết, mới vừa rồi người ân cần với nàng nhất gọi là Tử Hiên, nhưng mà hắn ta không có họ sao? Hàn Hạo Thần trầm mặt nhìn về phía người học tử tên là Tử Hiên kia, rốt cuộc hắn ta có bao nhiêu ưu tú, mà có thể khiến cho Mông Nhi của hắn gọi hắn là "Vương gia" nhưng lại gọi hắn ta là "Tử Hiên" .
"Nàng là . . . . . . của bổn vương"
"Họ hàng!" Lạc Tử Mộng lập tức tiếp lời Hàn Hạo Thần, chọc cho Hàn Hạo Thần tức giận đứng đó giương mắt nhìn. Nhưng mà hắn đã tới đây rồi, nàng cũng không thể ở lại chỗ này nữa, cúi người sờ sờ đầu của Thư Hương, nói: "Tiểu Thư Hương, tỷ tỷ đi về trước, một mình muội ở lại học cùng các ca ca có được không?"
Lạc Tử Mộng quay đầu tạm biệt tiên sinh dạy học, lúc gần đi thì Tử Hiên bước theo tới trước mặt nàng, hỏi gấp: "Ngay mai Mộng Nhi còn trở lại đi học nữa không?"
Quả thật là Hàn Hạo Thần kích động đến nỗi muốn đánh người rồi, hắn nắm chặt tay thành quyền. Lạc Tử Mộng gần như có thể nghe thấy tiếng khớp xương của hắn ma sát với nhau phát ra tiếng vang "rắc rắc". Nếu như nàng còn ở lại thêm nữa, sợ rằng tính mạng của Tử Hiên cũng khó bảo toàn rồi. Nàng tuyệt đối tin tưởng Hàn Hạo Thần làm được chuyện này.
Ai ngờ nàng chưa kịp trả lời, Hàn Hạo Thần đã tức giận nặn ra mấy chữ rít qua kẽ răng: "Không đến!"
Tử Hiên bị lửa giận trên người Hàn Hạo Thần làm cho chấn động. Thật sự là hắn ta không biết mình có chỗ nào đắc tội với vị Thần vương gia ở trước mặt, hắn ta cũng chỉ muốn ngày mai có thể gặp Lạc Tử Mộng tiếp mà thôi. Huống chi nàng là họ hàng xa của Vương gia, cũng không phải là muội muội ruột thịt, cần gì phải quản chặt như vậy chứ?
Lạc Tử Mộng cũng cảm thấy thật có lỗi với Tử Hiên, bởi vì nàng mà khiến cho hắn ta trở thành túi trút giận của Hàn Hạo Thần, cho nên nàng quay đầu lại cười nói: "Cái đó. . . . . . Ta có thời gian nhất định sẽ tới." Nàng nhìn sắc mặt âm trầm của Hàn Hạo Thần sau đó nhẹ giọng nói: "Tính khí của huynh ấy chính là như vậy, huynh đừng để ý. . . . . . Ui da, a, a!"
Lạc Tử Mộng còn chưa nói xong, Hàn Hạo Thần đã nắm tay nàng kéo ra ngoài. Mới vừa rồi trong một tích tắc đấy, Hàn Hạo Thần rõ ràng nghe thấy tên Tử Hiên kia vẫn còn gọi "Mộng Nhi", tựa như đang lo lắng hắn sẽ làm nàng bị thương vậy, nhưng mà đây là thê tử của hắn, còn cần người khác tới lo lắng sao? Thật là buồn cười!
Dọc theo đường đi, Hàn Hạo Thần vẫn không hề buông nàng ra, cho dù người đi đường xung quanh đều quăng tới một ánh mắt kinh ngạc, thì cũng bị ánh mắt của hắn dọa sợ phải cúi thấp đầu xuống. Thiệu Tần và Tiểu Đông thì lại càng giữ vững một khoảng cách nhất định với bọn họ, giống như sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết vậy.
Lạc Tử Mộng oán thầm: Hai người này thật không có nghĩa khí, tới thời khắc mấu chốt luôn luôn lựa chọn bo bo giữ mình!
Bị hắn liên tục lôi kéo như vậy, Lạc Tử Mộng có chạy chậm thì cũng sắp không theo kịp bước chân của hắn rồi, nàng chỉ đành níu cánh tay của hắn lại rồi nói: "Chậm một chút! Chàng chậm một chút, đừng đi nhanh như vậy mà!"
Hắn đột nhiên dừng bước chân lại, quay đầu nhìn nàng hỏi: "Thế nào, vẫn còn không nỡ đi sao?" Sắc mặt này quả thật là giống hệt lớp bụi dưới đáy nồi, đen muốn chết.
Lạc Tử Mộng bất đắc dĩ bĩu môi: "Bây giờ không phải là thiếp cũng rời khỏi đó rồi sao! Chàng tức cái gì?"
"Nàng còn hỏi ta tức cái gì?" Quả thật là Hàn Hạo Thần bị nàng làm cho tức chết rồi: "Nàng không có việc gì lại chạy tới cái thư viện toàn nam nhân kia để làm gì?"
"Đâu phải toàn bộ đều là nam nhân, Thư Hương không phải nữ hài tử sao?" Nàng biết rõ hắn chỉ cái gì, nhưng vẫn nguỵ biện.
"Nàng. . . . . ." Thật sự là hắn sắp bị nàng làm tức chết rồi: "Vậy ta trở thành họ hàng xa của nàng từ lúc nào vậy hả?"
"Thiếp nói vậy còn không phải là vì muốn gần gũi với dân chúng hơn sao?" Lý do của nàng thật đúng là có cả một giỏ.
"Được, ta không nói chuyện này với nàng. Ta hỏi nàng, tại sao nàng lại xưng hô với cái tiểu tử thối kia thân thiết như vậy?" Nhắc tới chuyện này hắn liền nổi giận.
"Nào có thân thiết như vậy chứ, không phải chỉ kêu tên thôi sao!" Nàng có chút không rõ rốt cuộc là hắn đang giận cái gì, chẳng lẽ bảo nàng gọi ai cũng đều là "Này" sao?
"Gọi thẳng tên, ngay cả một cái họ cũng không có, chẳng lẽ hắn ta không có họ sao? Hay là quan hệ của nàng và hắn ta tốt đến mức không cần dùng họ trực tiếp gọi thẳng tên luôn hả?" Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên hắn vì một cái tên mà rối rắm như vậy tính toán chi li như vậy, ngay cả Thiệu Tần và Tiểu Đông ở cách đó không xa cũng che miệng cười thầm.
Nhưng mà Lạc Tử Mộng lại không cho là đúng: "Như vậy không phải là sẽ thuận tiện hơn sao! Gọi thêm họ sẽ rất phiền toái."
"Vậy tại sao lúc nàng gọi ta lại gọi cả họ lẫn tên?"
"Thiếp nào có." Suy nghĩ một chút, trước kia đúng là nàng gọi hắn như vậy: "Không phải thiếp gọi chàng là 'Vương gia' rồi sao? Không hề gọi tên của chàng."
"Nàng cũng biết nàng gọi ta là 'Vương gia' nhưng lại gọi hắn ta là cái gì Hiên sao?" Đến bây giờ, ngay cả tên hắn cũng không muốn nhắc lại.
Đối với điểm này, Lạc Tử Mộng cảm thấy mình thật sự là sắp bị oan uổng chết mất, hít sâu một hơi giống như là tú tài gặp nhà binh, quả thật là khó có thể khơi thông, ngước mắt bất đắc dĩ giải thích: "Không phải chàng bảo thiếp không được gọi thẳng tục danh của chàng sao? Cho nên cũng chỉ có thể gọi là vương gia thôi, còn có thể gọi bằng tên nào khác sao!"
"Nàng. . . . . ." Hàn Hạo Thần nhất thời cứng họng, ngược lại đành phải đổi chủ đề tìm một nhược điểm khác: "Nhưng tại sao hắn ta lại gọi nàng là 'Mộng Nhi'? Sao nàng lại nói cho hắn ta biết tên của nàng?"
"Thiếp cũng không thể bảo mọi người gọi thiếp là 'này' hoặc 'điện thoại di động' chứ? Đặt tên vốn chính là để cho người khác gọi, hơn nữa người ta muốn gọi thiếp như thế nào, thiếp cũng không ngăn cản được mà." Thấy Hàn Hạo Thần muốn nói gì đó, Lạc Tử Mộng đột nhiên ngẩng đầu nhíu mày: "Hoa Thiên Nhụy còn gọi chàng là 'Thần ca ca' đó, thiếp cũng nổi da gà muốn rụng hết xuống đất nè, chẳng lẽ thiếp cũng trách chàng sao?"
"Cái đó đúng. . . . . . Đó lại không phải là ta bảo nàng ta gọi như vậy."
"Nhưng thiếp cũng không bảo Tử Hiên gọi thiếp như vậy mà, cũng là do hắn ta muốn gọi như vậy không phải sao? Huề nhau!"
Lần đầu tiên Hàn Hạo Thần cảm thấy bản thân thế nhưng trên phương diện biện luận cũng thua trong tay Lạc Tử Mộng, hơn nữa còn là không phản bác được, cuối cùng hắn chỉ có thể tức giận trợn mắt nói: "Nàng thật đúng là già mồm át lẽ phải!"
"Chàng mới là người vừa bá đạo vừa theo chủ nghĩa cá nhân, tự tư tự lợi, chỉ cho quan đốt lửa không cho dân thắp đèn!" Hàn Hạo Thần mới nói mấy chữ, thế nhưng Lạc Tử Mộng lại nói ra cả một giỏ, chọc hắn giận đến nỗi sắc mặt càng ngày càng xanh mét.
Lúc này, một người bán hàng rong gánh hàng đi ngang qua đợi bọn họ một lát, nhìn thấy bọn họ cuối cùng dứt khoát bốn mắt nhìn nhau giương mắt phồng má, thì thật sự là không đợi nổi nữa, sau đó đành phải đến gần nói: "Hai vị à, vợ chồng trẻ muốn cãi nhau thì có thể về nhà rồi ầm ĩ không? Đây là đường lớn, ta còn phải tranh thủ thời gian buôn bán nữa đấy."
"Ai nói với ông ta và hắn là vợ chồng trẻ hả?" Lạc Tử Mộng tức giận xoay người giơ chân lên đạp gánh hàng của ông ta, ông ta mất thăng bằng ngã rầm xuống trên mặt đất, sau đó Lạc Tử Mộng cũng nghênh ngang rời đi.
Hàn Hạo Thần bất đắc dĩ bỏ lại một chút tiền sau đó đi theo sau lưng Lạc Tử Mộng quay về vương phủ.
Tiểu Đông đi ở phía sau kéo áo Thiệu Tần nói nhỏ: "Xem ra tối nay lại có kịch hay để xem rồi."
"Ngươi cẩn thận Vương gia trút giận lên người ngươi đó." Thiệu Tần tốt bụng nhắc nhở.
Nghe vậy toàn thân Tiểu Đông lập tức run lên, lời này cũng không phải là giả. Sau khi Hàn Hạo Thần tức giận lại không nỡ trút giận lên người Lạc Tử Mộng, cho nên ai hầu hạ bên cạnh đương nhiên chính là người xui xẻo rồi. Nghĩ tới đây, hắn bắt đầu cầu nguyện ông trời mau mau để cho vợ chồng trẻ bọn họ hòa thuận với nhau, mới vừa rồi còn muốn xem kịch hay, cuối cùng không xem được mà còn biến thành thảm kịch cho người ta xem.
Buổi tối, sau khi Hàn Hạo Thần xử lý công việc xong thì quay về Tầm Mộng Cư. Vừa vào phòng thì thấy Lạc Tử Mộng đang xoay lưng nằm ngủ, nhưng mà lúc hắn chưa đi tới trước cửa phòng thì đã thấy có một bóng người nhanh chóng lướt qua, nếu như hiện tại nàng đang ngủ, đó mới là lạ!
Lạc Tử Mộng nhắm chặt hai mắt, nghe thấy sau lưng có tiếng động thì hơi run rẩy, tiếp theo lại nặng nề né người sang một bên mép giường. Nàng vẫn không nhúc nhích, hướng mặt vào vách tường phía trong giường, để hắn cho rằng nàng đã ngủ.
Nhưng chẳng được bao lâu, tay của hắn đã vòng qua thắt lưng của nàng, nàng rõ ràng cảm thấy sau lưng nóng rực, còn có chỗ nào đó của hắn đang rục rịch ngóc đầu dậy, chẳng lẽ câu nói "Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa" là chỉ cái này sao? Nàng âm thầm giật giật khóe môi.
Còn nữa, hắn rõ ràng thấy nàng đã ngủ, tại sao vẫn còn cởi y phục của nàng? Cái bàn tay xấu xa kia đang làm gì vậy?
Nàng nhíu nhíu mày hơi dịch người vào phía trong, có xu thế muốn giữ một khoảng cách nhất định với hắn. Ai ngờ nàng vừa động, thì hắn lại đến gần, thậm chí còn kề sát hơn so với trước kia, cảm giác của nàng với chỗ đó cũng càng ngày càng rõ rệt hơn.
Thật đúng là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới!
Nàng cắn răng nghiến lợi mắng thầm. Nhưng mà bây giờ muốn giả bộ ngủ cũng thật sự không giả bộ được nữa rồi, nàng nắm tay hắn lại tức giận hất ra.
"Không giả bộ ngủ nữa sao?" Giọng nói khàn khàn của hắn khiến cho nàng rơi vào một trận tê dại, nếu như ở hiện đại, hắn tuyệt đối là một MC rất tuyệt vời. Nhưng mà, nàng không ngờ hắn lại khôn khéo như vậy, thế nhưng chỉ liếc qua đã nhận ra là nàng đang giả bộ ngủ. Giống như chuyện gì cũng không lừa được hắn vậy, thật là tức chết đi được mà!
Nàng căm giận quay đầu không thèm để ý tới hắn nữa, cũng không quản hiện tại áo đơn đã bị giật ra, khiến cho chiếc yếm màu đỏ bị lộ ra bên ngoài, nàng túm chăn kéo qua trùm kín khắp người, sau đó lại nhắm chặt hai mắt lại.
"Giờ đã là giờ gì rồi, không ngủ thì còn làm gì nữa?" Nàng cũng cau mày, nhưng mà vẫn không hề xoay người lại.
Ai ngờ hắn lại tiến tới bên tai nàng thì thầm: "Còn có thể làm vài việc khác."
Lạc Tử Mộng không nhịn được đen mặt lại, nhu cầu của hắn có phải là quá lớn rồi không? Nếu như tiếp tục như vậy, nàng có mệt chết hay không?
"Ngày mai thiếp sẽ đi tìm cho chàng vài thị thiếp, tối nay chàng hãy nhịn đi." Nàng tức giận nói.
"Nàng rộng lượng như vậy sao?" Hắn trầm giọng khẽ cười. Mặc dù ban ngày hai người xảy ra tranh cãi, nhưng mà trước khi quay về phòng hắn đã hết giận rồi, bây giờ vừa nghe thấy nàng nói như thế, ngược lại còn cảm thấy thật mới mẻ. Theo như hắn biết, nàng cũng không phải là người rộng lượng như vậy, nếu như hắn thật sự có thị thiếp, đoán chừng đã sớm bị nàng chỉnh đến chết, sau đó có khả năng hắn cũng bị nàng phế luôn.
Nàng liếc xéo hắn một cái rồi nói: "Vì thiếp muốn trường mệnh một chút."
Hắn trầm ngâm một lát sau đó tựa đầu lên vai của nàng rồi nói: "Thái y nói, giữa phu thê làm chuyện phòng the nhiều một chút, thê tử chẳng những có thể trường mệnh mà còn có thể khiến cho thê tử luôn tươi cười rạng rỡ mỗi ngày. . . . . ."
"Hàn Hạo Thần!" Nàng cả kinh, đột nhiên xoay người nhìn hắn chằm chằm rồi hét lên: "Chàng thật là không biết xấu hổ, sao ngay cả loại chuyện như vậy mà chàng cũng dám hỏi thái y? Nhìn chàng ngày thường đều là dáng vẻ chính nhân quân tử, không ngờ lại là người. . . . . . hạ lưu như vậy!"
"Chẳng lẽ nàng muốn để cho ta làm Liễu Hạ Huệ sao?" Đang khi nói chuyện, tay của hắn thế nhưng lại di chuyển vào trong yếm của nàng phủ lên chỗ mềm mại của nàng.
Nàng lại kéo tay của hắn ra ngoài, khóe miệng tràn đầy chế giễu: "Nếu như chàng là Liễu Hạ Huệ, thì nam nhân khắp thiên hạ này đều là thái giám."
"Ừm. . . . . . ví dụ này rất hay, nếu như nam nhân khắp thiên hạ đều trở thành thái giám, thì nàng cũng sẽ đàng hoàng hơn." Hắn giống như bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng.
Lạc Tử Mộng bị hắn nói đến nỗi không nói nên lời, nàng có chỗ nào không đàng hoàng chứ? Nói giống như nàng là Phan Kim Liên vậy, nếu vậy thì hắn tuyệt đối chính là Tây Môn Khánh, một tên lưu manh!
Thật là hết cách, nàng lại dịch chuyển vào trong một chút sau đó ném ra một câu: "Hôm nay 'đại di mụ' của thiếp tới."
"Ai là đại di mụ của nàng?" Sắc mặt hắn lộ vẻ nghi hoặc, lâu như vậy hắn cũng không biết là nàng còn có một đại di mụ.
Lạc Tử Mộng thật sự nhịn không được cười thành tiếng "Hì hì". Nhưng sau đó nghĩ lại, nếu như hắn biết đại di mụ là cái gì mới lạ, nhưng mà. . . . . . Nói đi thì phải nói lại, nàng tới nơi này mấy tháng rồi, hình như đại di mụ vẫn chưa từng tới, chẳng lẽ thời không biến đổi dẫn đến đại di mụ của nàng không được bình thường sao? Trước đây Liên Vân cũng từng đề cập qua với nàng, nhưng nàng cũng không hề để ý, nhưng bây giờ nghĩ lại, thời gian hình như là có vẻ quá lâu rồi.
"Nói, ai là đại di mụ của nàng?" Hàn Hạo Thần nhất quyết không tha, hỏi tiếp.
"Ý của thiếp là thiếp gặp nguyệt sự rồi." Nếu như còn không ngủ, ngày mai nàng sẽ lại không đứng dậy nổi mất thôi, đợi hắn vào triều, nàng còn muốn đi thư viện nữa đấy.
Sắc mặt Hàn Hạo Thần cũng đen lại, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghe thấy ai so sánh nguyệt sự là đại di mụ.
Hắn thở dài không thể làm gì khác hơn đành bỏ qua cho nàng: "Vậy thì ngủ đi."
"Được!" Nàng nhất thời hưng phấn quá mức, vừa xoay người đã mỉm cười nhắm mắt lại.
Hàn Hạo Thần lại cảm thấy có cái gì đó không đúng, có ai gặp nguyệt sự mà vui mừng như thế sao? Không phải nói nữ nhân khi gặp nguyệt sự thì đều vừa thấy phiền lòng vừa không thoải mái sao? Sao nàng lại vui mừng như vậy? Hắn nheo mắt nghĩ ngợi, cảm thấy trong đó nhất định là có vấn đề. Nàng mới vừa rồi không cười còn may, một nụ cười kia lập tức khiến cho hắn cảm thấy nàng đang bày kế.
Vì vậy hắn nhếch môi mỉm cười, nhíu mày rồi di chuyển bàn tay tà ác dưới chăn mềm vào trong quần lót của nàng. Lạc Tử Mộng sợ hãi kêu lên: "Chàng làm gì thế!" Đồng thời nàng duỗi chân đạp một cái, hai tay cũng chuẩn bị đẩy hắn ra.
"Xem thử nàng có nói láo hay không? Nhưng mà nhìn động tác của nàng linh hoạt như vậy, hẳn là đã chứng minh sự thật rồi." Nụ cười của hắn ở trước mặt nàng vẫn luôn tà tứ như trước, giống như chỉ cần ở trên giường, thì hắn đều chưa từng học qua một chút phẩm của "Chính nhân quân tử".
"Chàng rõ là. . . . . . Lưu manh! Vô sỉ!" Nàng hận tới nghiến răng nghiến lợi, nào có ai vô sỉ giống như hắn chứ, nàng đã tạo ra cái nghiệt gì vậy!
"Nương tử. . . . . . Nàng hình dung phu quân của mình như vậy, có phải là rất không thích hợp hay không?" Giọng nói của hắn ôn tồn, không có một chút xíu tức giận.
Nhưng hắn càng ung dung bình tĩnh như vậy, thì Lạc Tử Mộng lại càng muốn nổ tung. Nàng cắn chặt hàm răng nhìn hắn chằm chằm cả giận nói: "Bởi vì dùng mấy từ này với chàng là chuẩn xác nhất."
Hắn tựa hồ hơi suy nghĩ một chút, sau đó đáp lại: "Vậy cũng tốt, để không phụ lòng nương tử, vi phu sẽ lưu manh một lần, vô sỉ một lần." Tiếng nói vừa ngừng, tay chân của hắn đã lanh lẹ lột sạch y phục trên người nàng. Trong nháy mắt tiếp theo, nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nâng vật nóng bỏng kia áp sát trên người nàng, còn dùng giọng nói hết sức mập mờ hỏi: "Tối nay muốn bao lâu?"
Sao nàng có thể trả lời vấn đề này của hắn chứ, muốn bao lâu cũng không phải là do nàng quyết định có được hay không. Người này cũng thật quá vô sỉ rồi, nếu để người khác nghe thấy những lời này của hắn, còn tưởng rằng nhu cầu của nàng rất lớn, hình như mỗi lần đều là hắn bá bương ngạnh thượng cung có được hay không! Bao gồm cả lần này cũng thế.
"Không cần có được hay không?" Thật ra thì lúc hắn xoay người đè lên thì nàng cũng đã sớm có phản ứng, nhưng nàng lại không muốn để cho hắn nghĩ rằng ở phương diện này nàng cần hắn biết bao, nếu không còn không biết hắn sẽ đắc chí thành cái dạng gì nữa. Nhưng mà cũng đúng như tưởng tượng của nàng, việc hắn muốn làm ai có thể ngăn cản được hắn.
"Không được!" Hắn quả quyết trả lời, sau đó hạ thắt lưng xuống, vì muốn phục thù nên lại càng gắng sức hơn so với trước kia, khiến cho nàng gần như không có cơ hội thở dốc.
Lẽ ra nàng nên sớm biết "Mặt người dạ thú" xuất phát từ nơi nào, đoán chừng chính là xuất phát từ trên người thằng nhãi này. Nghe nói Thần vương gia của nước Hàn Vũ tuấn tú lịch sự, văn võ song toàn, mặc dù ít nói ít cười không gần nữ sắc, nhưng lại là đầu trộm đuôi cướp, dù là mỹ nhân nằm trong ngực thì cũng có thể ngồi vững mà trong lòng vẫn không loạn, là Liễu Hạ Huệ tái thế.
"Liễu Hạ Huệ tái thế" ? Vậy bây giờ người đang ra sức ở trên người nàng là ai?
Lời đồn quả nhiên chỉ là lời đồn mà thôi!
Nhưng mà nàng nghe nói trước đây lúc hắn ở trên chiến trường, địch quốc vì muốn lấy lòng hắn để cầu hòa, còn cố ý lén tặng một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành cho hắn, thế nhưng lại bị hắn trả lại "Nguyên vẹn". Bây giờ Lạc Tử Mộng suy nghĩ một chút, đoán chừng cái gọi là mỹ nhân của địch quốc đều là dung chi tục phấn, nếu không có người nam nhân nào sẽ trả lại "Nguyên vẹn" không? Nếu như nàng là nam nhân, đoán chừng cũng muốn hưởng thụ xong rồi mới ném lại cho họ.
Nhưng mà ý nghĩ của nàng hình như càng ngày càng tà ác rồi, sao lại nghĩ tới việc Hàn Hạo Thần dùng những nữ nhân kia xong rồi ném đi chứ?
Cũng không biết trải qua bao lâu, Hàn Hạo Thần mới tận tình kết thúc kịch chiến tối nay. Nhưng nàng thì mệt mỏi gần chết rồi, tay chân vô lực đặt trong lồng ngực hắn mặc cho hắn ôm.
Nàng cho rằng tối nay cứ như vậy trôi qua, ai ngờ đợi đến sau nửa đêm, lại có chuyện đau khổ ập tới, nàng gần như bị đau đến tỉnh lại từ trong giấc mộng.
"Đau. . . . . ." Nàng ôm bụng toát mồ hôi lạnh, gần như muốn lăn lộn trên giường.
Hàn Hạo Thần cũng bị nàng đánh thức, nghe thấy nàng kêu đau, hắn lập tức đốt nến ôm nàng vào trong lòng: "Xảy ra chuyện gì vậy? Đau chỗ nào?"
"Bụng. . . . . . Đau quá. . . . . ." Sắc mặt nàng tái nhợt rúc vào trong ngực hắn rên rỉ khổ sở: "Liệu thiếp có chết hay không?" Có phải là chết thì sẽ quay về hiện đại không? Nhưng mà, hiện tại nàng không muốn quay về.
"Đừng nói nhảm, cái gì mà có chết hay không, ta lập tức gọi thái y tới đây khám cho nàng." Hắn đặt nàng lên giường sau đó tự mình mặc áo đơn, đang muốn xuống giường, thì Lạc Tử Mộng đột nhiên gọi hắn lại:"Đợi, đợi chút...!"
"Sao vậy? Còn có chỗ nào khó chịu à?" Hắn vội vàng cúi người dùng tay áo lau mồ hôi cho nàng.
Nhưng mà quả thật lần này nàng đúng là 囧 rồi, bởi vì mới vừa rồi nàng cảm thấy trong bụng có một luồng nhiệt dũng mãnh lao ra, cái loại cảm giác đó đã lâu rồi nàng không còn quen thuộc nữa, thật sự là "Đại di mụ" đến rồi!
"Đừng gấp, thái y sẽ lập tức tới ngay." Hắn vừa mới xoay người thì nàng đã vươn tay kéo lại: "Không, không cần! Cái đó. . . . . . Không cần mời thái y."
"Đã đau tới mức này rồi sao có thể không mời thái y chứ? Nhìn nàng xem, sắc mặt cũng trắng bệch rồi."
"Thiếp đã nói là không cần mà!" Nàng gấp đến độ dậm chân, nếu để cho thái y biết nàng bởi vì "Đại di mụ" tới mà nửa đêm gọi bọn họ dậy, sau này nàng thật sự không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa đâu. Thấy Hàn Hạo Thần nhíu mày khó hiểu nhìn nàng, nàng đành phải nhịn đau nói nhỏ: "Lần này thật sự là gặp nguyệt sự rồi, nên mới đau bụng."
"À?" Đợi Hàn Hạo Thần kịp phản ứng, thì trên mặt cũng hiện lên vẻ lúng túng. Mặc dù giữa hai người đã xảy ra quan hệ phu thê, nhưng loại chuyện như thế này thì vẫn là kinh nghiệm lần đầu tiên, hắn không biết phải làm thế nào mới tốt, tay chân luống cuống. Hắn nhìn nhìn Lạc Tử Mộng, rồi lại nhìn cửa, thật không biết hiện tại có cần gọi Liên Vân đi vào hay không.
"Chàng. . . . . . Có cái đó hay không?" Lạc Tử Mộng cắn môi lúng túng hỏi. Nàng phát hiện sau khi tới nước Hàn Vũ, thật sự là chuyện may mắn gì cũng xảy ra trên người nàng, cũng không biết sau này sẽ còn có chuyện gì nữa. Hơn nữa ở cổ đại không có băng vệ sinh, như vậy rốt cuộc là họ dùng cái gì? Sớm biết vậy lúc trước đã hỏi Liên Vân để chuẩn bị lúc bất thường rồi.
"Cái đó? Cái nào?" Hàn Hạo Thần không hiểu nàng chỉ cái đó là cái gì.
Lạc Tử Mộng thật sự là có chút khóc không ra nước mắt: "Chính là cái. . . . . . là đồ vật nữ nhân dùng khi gặp nguyệt sự đó."
Hàn Hạo Thần không nói gì, để cho nàng tựa vào trên lồng ngực của mình: "Ta cũng không phải là nữ nhân, sao có thể có vật kia." Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng câu trả lời của hắn lại làm cho nàng đỏ mặt.
"Nếu không, ta gọi người tìm Liên Vân tới đây nhé?" Hắn hỏi.
"Giờ đã là nửa đêm rồi, người ta đang ngủ đấy." Nàng luôn luôn cảm thấy nha hoàn cũng không phải là người bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng có thể sai khiến, dù gì người ta cũng có thời gian làm việc và thời gian nghỉ ngơi. Nhưng mà nàng nhớ trước kia hình như Liên Vân từng nói với nàng, nàng ấy đặt cái vật tên là "vải nguyệt sự" gì đó ở trong cùng tủ treo quần áo. "Vải nguyện bố"? Chắc là vật kia phải không?
Vì vậy nàng nói với Hàn Hạo Thần: "Chàng đi mở tủ treo quần áo ra, hình như Liên Vân cất vật kia ở trong cùng tủ treo quần áo, chàng thử tìm một chút xem." Nàng đã không còn sức để nói chuyện nữa, cho nên giọng nói của nàng rất nhẹ, gần như nói không ra hơi. Có lẽ là do mấy tháng không tới, cho nên lần này vừa tới đã hành hạ nàng đau gần chết, hơn nữa quá nửa đêm bị hắn giày vò, cho nên hiện tại quả thật là giống như sắp chết.
Hàn Hạo Thần nghe lời nàng tìm trong tủ quần áo tới nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một túi nhỏ, vội cầm tới bên giường sau đó mở ra cho nàng xem.
"Có phải là cái này hay không?" Hắn lúng túng hỏi.
Lạc Tử Mộng xấu hổ, sao nàng biết được chứ, nàng cũng chưa từng dùng qua vải nguyệt sự của cổ đại có được hay không, nhưng nhìn hình dáng của nó hình như là rất giống, nàng cầm một miếng lên sau đó nói: "Xoay người sang chỗ khác." Nàng cũng không muốn để cho người ta nhìn thấy nàng đổi này đổi nọ.
Nhưng khi Hàn Hạo Thần thật sự xoay người sang chỗ khác thì Lạc Tử Mộng lại hỏi: "Cái này. . . . . . dùng như thế nào?"
Hàn Hạo Thần quả thật dở khóc dở cười: "Ta lại không dùng qua bao giờ, sao mà ta biết được. Chắc không phải là nàng chưa từng dùng qua đấy chứ?"
Làm ơn đi, nàng thật sự chưa từng dùng qua có được hay không. So với cái này, vật nàng dùng là vải bông cao cấp hơn nhiều.
Sau lưng không có động tĩnh gì, Hàn Hạo Thần khẽ nhếch môi nói: "Có cần ta giúp nàng một tay hay không?"
Lạc Tử Mộng vội vàng kéo chăn trùm người lại: "Không cần! Thiếp tự làm được rồi."
Nhưng mè nheo nửa ngày, nàng mới cột được vải nguyệt sự này vào người, nhưng bụng vẫn còn quặn đau muốn chết. Mỗi khi tới lúc đại di mụ đến, nàng luôn lặng lẽ cầu nguyện, kiếp sau nhất định phải làm nam nhân, không bao giờ làm nữ tử nữa.
Cuối cùng thay y phục thay ga giường, nhưng nàng cũng không dám lộn xộn, bởi vì loại vải nguyệt sự này thật sự là rất không an toàn, cũng không biết thấm hút có tốt hay không, hơn nữa bụng lại đang co thắt từng cơn.
"Bây giờ đã tốt hơn chút nào chưa?" Hắn khẽ vuốt ve bụng của nàng rồi hỏi.
"Đều tại chàng hết!" Sắc mặt nàng lộ vẻ trách cứ nhìn Hàn Hạo Thần chằm chằm.
Hàn Hạo Thần vô tội nhìn nàng: "Nàng gặp nguyệt sự cũng trách ta là sao?" Nét mặt hiện tại của hắn giống như là tiểu Đậu Nga, gần như bị oan sắp chết rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT