"Nàng nói. . . . . ." Lúc nói chuyện hắn còn cố ý nhíu mày nhìn nàng một cái, "Nàng nói khi nàng nhìn thấy nữ nhân khác đến gần ta, nàng sẽ cảm thấy ghen ghét, mặc dù nàng biết nếu làm như vậy bản thân mình chẳng khác nào bình dấm chua, nhưng nàng không thể khống chế được trái tim của mình. Nàng còn nói gì nữa nhỉ? Để ta nhớ kĩ lại đã"
Thật sự sau khi nghe những lời nói của hắn, mặt Lạc Tử Mộng không ngừng được mà bắt đầu nóng dần lên.
"Ai nói ta là bình dấm chua !" Nàng bắt đầu phủ nhận.
Bất quá hắn lời hắn nói thật sự là những lời nàng có thể nói ra được, thật sự là quá phù hợp với thực tế. Bất quá những lời nói vừa rồi cũng không đáng gì, điều khiến nàng muốn tìm một lỗ mà chui vào vẫn còn ở phía sau.
Hàn Hạo Thần hắng giọng một cái, sau đó lại nói tiếp: "Nàng còn nói, cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ nàng sẽ yêu ta sâu đậm đến vậy, khiến nàng khó có thể tự kềm chế, từ nay về sau sẽ toàn tâm toàn ý ở lại Thần vương phủ, sau đó nàng sẽ sinh cho ta rất nhiều tiểu bảo bối, nếu buổi tối nàng không mệt thì có thể cùng ta hoạt động một chút"
Nói tới điểm này, chính hắn cũng bắt đầu bội phục trí tưởng tượng của mình, hắn cúi đầu nhìn nàng lại phát hiện ra nàng đang vùi đầu vào trong ngực hắn.
"Ta không nói. . . . . . Ta nhất định không nói. . . . . ." Nàng không ngừng phủ nhận , nhưng trong đầu luôn lo sợ những điều đó chính là do nàng nói ra.
Cái gì mà"Toàn tâm toàn ý ở lại Thần vương phủ" , cái gì mà "Sinh con" , "Buổi tối nếu không mệt" , làm sao nàng có thể nói ra những lời này? Nhưng Hàn Hạo Thần không phải dạng người có thể nói đùa người khác.
Nghĩ tới đây, nàng thật muốn tìm một lỗ để chui vào đó chốn cho xong chuyện.
"Đứng dậy dùng bữa thôi." Thời điểm cũng không còn sớm, hắn cũng không muốn để nàng phải đói bụng, nhưng lại không nghĩ đến sau khi nàng nghe thấy những lời nói đùa của hắn không những vùi đầu vào trong ngực hắn giờ lại kéo chăn trùm lên đầu của mình không muốn dậy.
"Chàng ăn đi, ta không muốn ăn." Hiện tại ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn hắn nàng cũng không có, làm sao còn mặt mũi gì mà ăn cơm.
Hắn thật sự hết cách với nàng, không thể làm gì khác hơn là nói: "Ta đùa nàng thôi, thật ra nàng không nói gì."
Ánh mắt nàng chống lại tầm mắt của hắn."Chàng nói thật sao?"
"Ừ." Hắn gật đầu cười.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn khi nàng không nói ra câu gì đó mất mặt.
Nhưng là, nàng mới vừa thở phào một cái, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, ngay lập tức ngẩng đầu lên giận dữ hỏi: "Mới vừa rồi chàng dám trêu chọc ta?"
"À. . . . . ."
"Còn có! Sao chàng lại đặt tay vào 'chỗ đó'?" Nàng chỉ vào bàn tay đang đặt ở trên mông mình, hình như mỗi buổi tối nàng đều có thể cảm thấy tay của hắn vuốt ve cái mông của nàng, thậm chí trong lúc nàng đang buồn ngủ còn nâng mông của nàng lên xem, nhưng từ lúc nào việc làm này của hắn đã trở thành thói quen.
Hàn Hạo Thần nghe xong câu hỏi của nàng mỉm cười một hồi lâu, khiến nàng tức giận mắng hắn một tiếng: "Lưu manh!"
"Ha ha ha!" Hắn cười nhẹ khẽ vuốt đầu ngực của nàng, sau đó nói: "Bởi vì nơi đó có đồ tốt."
"Đồ tốt?" Nàng quay đầu muốn xem cho rõ ràng, nhưng nàng có vặn gảy cổ cũng không thấy trên đó có cái gì tốt.
"Ở chỗ này." Hắn lại đang trên mông nàng một cái nào đấy điểm dùng ngón tay vòng quanh.
"Nhột! Ha ha. . . . . . Thật là nhột!" Nàng đang nằm trong lòng hắn không nhịn được mà cười lên: "Rốt cuộc là có cái gì tốt vậy?"
"Là một cái bớt nhỏ hình bươm buớm."
"Nhưng. . . . . . Ta không nhìn thấy. . . . . ." Nàng muốn nhìn thử muốn xem, nàng lớn như vậy rồi mà cũng không biết ở mông nàng có cái bớt hình bươm bướm.
Động tác của nàng thật đáng yêu, hắn mỉm cười nói: "Có muốn ta mang gương đồng đến cho nàng xem hay không?"
Nàng vốn muốn nói được, nhưng khi nhìn thấy ý vị sâu xa trên vẻ mặt Hàn Hạo Thần, liền giận dỗi nói: "Gương đồng để soi mặt, chứ không phải để soi màu, chàng lại trêu chọc ta."
Thấy dáng vẻ hắn cười đến mị hoặc chúng sinh, Lạc Tử Mộng lại nghĩ đến một vấn đề: "Làm sao chàng lại biết trên mông ta có một vết bớt hình bươm bướm vậy?" Hắn chỉ cười không nói, đột nhiên nàng nghĩ đến một đáp án, vì vậy dùng một quyền đánh ngực hắn: "Chàng rõ là. . . . . . Lưu manh!"
Nếu không phải là thừa dịp lúc nàng ngủ say nhìn thấy toàn thân của nàng, thì làm sao hắn có thể biết trên mông nàng có vết bớt? Hơn nữa còn thấy rõ ràng như vậy, cái gì mà vết bớt nhỏ hình bươm bướm! Chẳng lẽ buổi tối còn cầm cây nến nhìn sao?
"Chẳng lẽ Mộng nhi muốn để ta trở thành Liễu Hạ Huệ?" Hắn cười hỏi ngược lại. Nếu có một nữ tử Quốc Sắc Thiên Hương như nàng ôm vào trong ngực nàng mà hắn không có hành động gì, vậy hóa ra hắn không phải là một nam tử bình thường sao?
Nhưng thực sự là hắn có thừa dịp nàng ngủ mà len lén nhìn nhìn thân thể của nàng, ai bảo nàng có sức quyến rũ lạ thường đối với hắn.
Lạc Tử Mộng lơ đãng bĩu môi lên, nếu ở trước mặt nàng hắn là Liễu Hạ Huệ, vậy chẳng phải nàng tương đương với làm quả phụ?
Cũng được! Dù sao ở trước mặt hắn nàng vẫn luôn thất bại như vậy, bất quá mỗi lần hai bên cãi nhau đều rất ầm ĩ, chứ đừng nói đến chuyện đánh nhau. Đoán chừng chỉ cần nàng ra tay, nàng tựa như con kiến nhất định sẽ bị hắn bóp chết. Chỉ cần suy nghĩ một chút đã nhận ra điều này, ai bảo hắn lớn lên vừa đẹp trai lại văn võ song toàn, hơn nữa lại sức quyến rũ vô cùng, khó trách Hoa Thiên Nhụy sống chết cũng muốn cùng hăn dây dưa .
"Nàng lại đang nghĩ cái gì?" Hắn nâng mặt nàng lên hỏi.
Lạc Tử Mộng bất mãn nói: "Ta bị chàng xem hết sạch sành sanh rồi, ta chưa từng xem qua trên mông chàng có cái gì, ta cũng muốn xem!"
Vừa nói xong, nàng liền không khách khí chút nào dở chăn ra, tiên lại gần muốn xem trên mông hắn thực sự có cái gì hay không. Đợi đến khi Hàn Hạo Thần phản ứng lại, nàng đã tỉ mỉ tìm kiếm xem mông hắn ở đâu. Không nhĩ nàng lại to gan như vậy, xốc chăn lên nhìn mông của vương gia, chắc cũng chỉ có một mình nàng mới dám làm chuyện này.
Sauk hi xem xong nàng tự lẩm bẩm một mình: "Thế nào lại không có gì cả?" Thật là trừ chuyện bên ngoài trắng trắng mềm mềm thật đúng là không có gì đáng xem .
"Nhìn đủ chưa?" Hắn lật người liếc nhìn nàng nói.
Nàng vội vàng dời tầm mắt của mình ra chỗ khác, hơn nữa còn đắp kín chăn lên người hắn, bởi vì khi hắn xoay người thì vật thể to lớn kia của hắn đang đối diện với tầm mắt của nàng, thật đúng là một tên lưu manh!
Hàn Hạo Thần chứng kiến cảnh nàng thẹn thùng e lệ, tâm tình của hắn thật vui vẻ.
Đảo mắt một cái cũng sắp giao thừa, vốn dĩ Hàn Hạo Hữu và hoàng hậu muốn mời bọn họ vào cung cùng đón giao thừa, nhưng Lạc Tử Mộng lại muốn ở lại trong vương phủ. Bởi vì nàng muốn cùng Hàn Hạo Thần, còn có Liên Vân và mọi người trong vương phủ cùng nhau đón giao thừa, cho nên Hàn Hạo Thần đã từ chối lời mời trên.
Lạc Tử Mộng hắn sẽ làm vậy, hôm đó nhất định Hoa Thiên Nhụy sẽ đến hoàng cung, vì nàng ta cho rằng Hàn Hạo Thần cũng sẽ đến đó. Nhưng nàng ta lại không có nghĩ tới, Hàn Hạo Thần chỉ vì một câu nói của Lạc Tử Mộng mà từ chối việc cùng Hàn Hạo Hữu đón giao thừa, nhiều vương gia khác muốn có cơ hội như vậy mà cũng không được.
Sau khi dùng bữa tối xong, Tiểu Đông vội vã chạy tới mời Lạc Tử Mộng. Liên Vân mỉm cười vì sự nóng tính của hắn, luôn làm mọi việc một cách gấp gáp , giống như có người nào đó ở đuổi theo hắn ở phía sau.
"Vương phi, chúng ta đi thôi, chắc hẳn Vương Gia cũng đang sốt ruột chờ người." Liên Vân đem lược cất vào trong hộp, sau đó xoay người nói.
"Chúng ta đi thôi!" Nàng mỉm cười đứng lên, mới bước tới cửa, nàng liền cảm giác trên đầu có cái gì nặng nề, liền hỏi: "Liên Vân, sao ngươi lại cài cây trâm này lên đầu ta vật? Quá nặng."
Vẻ mặt Liên Vân mờ mịt, rất lâu sau mới lên tiếng: "Vương phi. . . . . . Không phải người nói muốn cài cái trâm hay sao?"
"Ta?" Lạc Tử Mộng không thể tin được, tại sao nàng không nhớ gì cả? Chính nàng nói ra mà giờ đây đã quên mất?
Liên Vân gật đầu một cái nói: "Người nói buổi tối cây trăm này còn có thể phát ra ánh sáng trắng nhẹ nhàng, giống như ánh trăng sáng trên bầu trời, cho nên buổi tối muốn nô tì cài trâm này cho người."
"Ta nói như vậy sao?" Nàng cảm thấy có điều gì không đúng ở đây, tại sao lời nàng vừa nói sau khi ngồi vào bàn trang điểm đến giờ chưa được bao lâu đã quên mất.
"Vương phi, người không có sao chứ?" Liên Vân có chút không yên lòng, "Người có muốn nô tì thỉnh thái y tới xem một chút? Mấy ngày gần đây hình như Vương phi hay quên những chuyện mà mình đã nói, không phải người cảm thấy khó chịu ở chỗ nào chứ?"
Lạc Tử Mộng day huyệt Thái Dương, cũng không có gì chuyện xảy ra, trừ việc dạo gần đây nàng hay cảm thấy mệt mỏi, và cũng rất hay mau quên. Thậm chí những chuyện mà Liên Vân nói ra giống như nàng chưa từng nghe qua bao giờ.
"Thôi, không có gì đâu, chỉ là đợt này trí nhớ ta hơi kém, dù thái y có y thuật cao minh cũng không mau chóng trị hết được chứng bệnh này?" Lạc Tử Mộng mỉm cười nói đùa Liên Vân. Thấy nàng thật không có chuyện gì, Liên Vân cũng yên lòng.
Bởi vì hôm nay là giao thừa, cho nên từ sáng sớm Tần quản gia đã sai người trang trí lại toàn vương phủ, khi Lạc Tử Mộng bước tới nơi liền cảm nhận được không khí của lễ mừng năm mới, đây là năm đầu tiên nàng sống ở cổ đại, trước kia nàng đều cùng mọi người đón mừng năm mới ở cô nhi viện, ở đó còn có Hô Duyên Phong đang sống ở thế kỷ 21, nhưng bây giờ vật vẫn vậy nhưng người đã thay đổi rồi.
Hàn Hạo Thần thấy Lạc Tử Mộng đến, lập tức tiến lên đón, thấy nàng ăn mặc phong phanh, hắn quay sang khiển trách Liên Vân: "Sao không đưa áo choàng cho vương phi? Nếu vương phi bị cảm lạnh ngươi có thể chịu trách nhiệm nổi không?"
"Nô tỳ sẽ ghi nhớ điều này." Liên Vân có chút uất ức .
Lạc Tử Mộng lập tức nói giúp nàng: "Là ta không muốn mặc, đừng trách nàng."
Hàn Hạo Thần nhíu mày nắm bả vai nàng nói: "Nhanh đi vào thôi, bên ngoài lạnh lắm."
Lạc Tử Mộng ngồi xuống, liền nhìn thấy một bàn thức ăn ngon, xung quanh giăng đèn kết hoa, nàng vui mừng nói: "Ta còn tưởng rằng hôm nay vương gia cưới tân thi rồi."
"Đảo mắt một cái là sắp bước qua năm mới rồi, nghe nói Tam vương gia đang chuẩn bị cưới thêm vợ bé, Còn nghe nói chỉ cần vương gia đồng ý, qua năm mới cũng sẽ chọn lựa người để cưới vào vương phủ." Nàng vuốt vuốt ly rượu trong tay, dường như gần đây nàng hay đa sầu đa cảm.
Tròng mắt Hàn Hạo Thần hơi sững sờ, hình như hắn có thể cảm nhận được trong đáy lòng nàng đang suy nghĩ điều gì... Hắn cho rằng hắn đã làm rất tốt rồi, lại không ngờ nỗi bất an trong lòng nàng vẫn còn, hoặc là cho tới bây giờ nó chưa từng biến mất.
Thấy nàng chần chừ lo lắng, ngược lại hắn chỉ mỉm cười: "Không bằng chờ qua năm mới vương phủ lại tổ chức tiệc vui, để Mộng nhi một lần nữa làm tân nương?"
Nàng quay đầu mở to mắt khó hiểu nhìn hắn, sau đó mới hiểu là hắn lại trêu chọc nàng, Lạc Tử Mộng đánh hắn một quyền: "Ghét, sao lúc nào chàng cũng trêu ta?"
Sau lưng bọn họ, Liên Vân và Thiệu Tần đều che miệng cười.
Gần sang năm mới rồi, mà bọn họ chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn vương gia và vương phi ăn cơm, khó tránh khỏi cảm thấy trống vắng trong lòng. Nàng xoay người kéo Liên Vân nhìn về phía Hàn Hạo Thần muốn hỏi ý kiến của hắn: "Có thể để cho bọn họ ngồi xuống cùng ăn chung bữa cơm tất niên với chúng ta được không?"
Chuyện này từ trước đến giờ chưa từng xảy ra, mấy năm nay Hàn Hạo Thần vào cung dùng cơm tất niên với Hàn Hạo Hữu, có khi là trên chiến trường giết địch, thậm chí có lúc chỉ đón năm mới một mình. Dần dần hắn cũng hình thành thói quen, năm nay có nàng làm bạn, hắn đã cảm thấy hài lòng, hiện tại lại để cho người làm cùng chủ nhân ngồi cùng bàn, sợ rằng tại những vương phủ khác đều chưa từng từng xảy ra.
Tần quản gia vội vàng khom người nói: "Vương phi, bọn nô tài không dám ngồi cùng bàn với vương phi và vương Gia dùng bữa, như vậy thật không đúng lễ nghĩa."
"Đúng vậy, nô tì đợi lát nữa sẽ cùng mấy tỷ muội trong phủ ăn chung là được. Tuyệt đối nô tì không dám cùng vương phi ngồi cùng bàn dùng bữa đâu." Liên Vân cũng hiểu ý, tự nhiên sẽ không dám làm quá bổn phận.
Lạc Tử Mộng cười nhạt nói: "Mấy năm qua mấy người các người đều hết sức chăm sóc tốt cho Vương Gia, chẳng lẽ ngay cả việc cùng ăn bữa cơm tất niên cũng không được sao? Huống chi, ngồi ăn cùng ta và Vương Gia khiến các ngươi không vui sao? Lễ mừng năm mới phải náo nhiệt mới tốt."
Tiểu Đông thấy lời nàng nói thật đúng ý hắn, lập tức vui mừng kêu lên: "Đúng vậy, lễ mừng năm mới càng náo nhiệt càng vui. . . . . . Nô tài lắm mồm." Thấy ánh mắt Hàn Hạo Thần xẹt qua người, hắn vội vàng câm miệng.
"Thế nào, không được sao?" Lạc Tử Mộng quay đầu nhìn về phía Hàn Hạo Thần, vẻ mặt đầy khiêu khích.
Hàn Hạo Thần cười nhẹ nói: "Được, nàng nói được là được. Vậy các ngươi đều ngồi xuống, hôm nay là giao thừa, mọi người cũng nên náo nhiệt một chút."
Tần quản gia vui mừng luôn miệng nói lời cám ơn liên tục, hắn sai người mang bát đũa cùng ly rượu mang vào, từ lúc hắn bước vào vương phủ đến giờ đây là lần đầu tiên hắn cùng Hàn Hạo Thần ngồi cùng bàn, ai cũng cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, nhưng mọi việc có vẻ gò bó.
Dùng bữa bên trong phòng trừ Hàn Hạo Thần, Lạc Tử Mộng, Thiệu Tần, Tần quản gia, Tiểu Đông, Liên Vân ra thì những người ở ngoài đều bị Lạc Tử Mộng cho lui xuống không cần phục vụ, nàng muốn mọi người đều được đón mừng năm mới.
Tần quản gia đứng lên giơ ly rượu về phía Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng, hắn nói: "Vương Gia, vương phi, hôm nay lão nô thật vô cùng vui mừng, có thể phục vụ Vương Gia cùng vương phi là lão nô phúc khí. Ly rượu nhạt này cảm tạ Vương Gia cùng vương phi đã đối xử tử tế với nô tài."
Lạc Tử Mộng liếc mắt khẽ cười: "Sao Tần quản gia lại làm thế này? Chúng ta đều là người một nhà? Mau ngồi xuống nói chuyện, ly rượu này ta nhận."
Hàn Hạo Thần vội vàng đoạt lấy ly rượu trong tay nàng, hơn nữa còn thay bằng ly trà: "Liền lấy trà thay rượu."
"Tại sao?" Nàng muốn đi đoạt lại ly rượu của mình, nhưng Hàn Hạo Thần lại uống một hơi hết sạch ly rượu của mình.
Hắn để ly rượu xuống cười nói: "Tửu lượng của nàng, ta còn không biết sao? Uống say liền vừa khóc vừa gào , đến lúc đó mọi người đều vui mừng , còn nàng lại nắm tay ta lau nước mắt."
Câu nói của Hàn Hạo Thần khiến mọi người vui vẻ, từ khi hắn gặp Lạc Tử Mộng thì có nhiều khía cạnh trước đây của hắn mới được phơi bày, trước giờ không ai có thể nghĩ hắn lại khôi hài như vậy. Nhưng cũng bởi vì một câu nói của hắn lại khiến Lạc Tử Mộng phải suy nghĩ, chẳng lẽ lần trước say rượu nàng ở trước mặt hắn vừa khóc vừa gào?
"Ta nào có nắm tay chàng lau nước mắt!" Nàng đỏ mặt ý bảo Tần quản gia ngồi xuống, sau đó cầm ly trà lên nói, "Vậy thì lấy trà thay rượu đi, tránh vương gia so với lão quản gia ngươi nói nhiều đi."
"Ha ha ha. . . . . . Quản gia, lần này cũng không phải một mình ta nói ngươi là ' lão ' quản gia rồi !" Tiểu Đông cười đến nghiêng trước ngữa sau, lại không ngờ Tần quản gia nói: "Tiểu tử ngươi ngứa da sao? Vương phi thích tên gì liền kêu tên đó, ngươi thì phải gọi tên ta đàng hoàng một chút."
Đoạn đối thoại của hai người khiến mọi người tiếng cười liên tiếp.
"Không bằng chúng ta cùng nhau kính Vương Gia và vương phi." Thiệu Tần lên tiếng đề nghị.
Bốn người cùng nâng ly rượu lên kính Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng, trừ Lạc Tử Mộng uống trà ra, thì mấy người còn lại mỗi người đều cầm một ly rượu trên tay, nuốt rượu xuống bụng đã cảm thấy sung sướng trong lòng.
"Mọi người mau ăn đi, ta sắp chết đói rồi." Lạc Tử Mộng mở đầu cầm đũa lên, sau đó Tần quản gia cùng mọi người cũng mới cầm đũa lên ăn.
Trải qua không khi vui vẻ lúc nãy, sự gò bó trên bàn ăn cũng dần dần biến mất, Tiểu Đông và Tần quản gia không ngừng đấu khẩu cùng nhau, thêm Thiệu Tần và Liên Vân cùng nhau cười nháo thành một đoàn. Thỉnh thoảng Lạc Tử Mộng còn chiếm lấy món ăn mà Tiểu Đông nhìn trúng, khiến Tiểu Đông lộ ra vẻ mặt đau khổ.
"Vương phi, nô tài đang trong giai đoạn phát triển, người làm vậy là đang cố tình ngăn cản nô tài phát triển, đến lúc đó. . . . . ."
"Đến lúc đó thì như thế nào? Phát triển không tốt thì như thế nào?" Lạc Tử Mộng nhíu mày nhìn về phía Tiểu Đông, đám người Thiệu Tần cười chờ xem Tiểu Đông sẽ trả lời như thế nào với câu hỏi này.
Tiểu Đông ý thức được ý của nàng, liền mặt đỏ tới mang tai nói: "Đến lúc đó vóc người lùn tịt lại còn nhỏ con, sẽ không có cô nương nhà nào sẽ nhìn trúng nô tài đâu."
"Tiểu Đông đang nghĩ đến chuyện cưới vợ sao?" Thiệu Tần cũng bắt đầu trêu ghẹo hắn.
"Thiệu Tần!" Tiểu Đông tức giận, không nhịn được mà muốn nhào tới đánh người, "Ngươi tin hay không ta thừa dịp lúc ngươi ngủ sẽ thả lên trên giường một người đàn ông, để cho ngươi từ đó bất lực."
Nghe vậy, gương mặt Liên Vân lập tức đỏ ửng. Hai chữ "Bất lực" mà cũng dám ra trước mặt nữ tử, thật đúng là làm cho người ta thẹn thùng.
Lạc Tử Mộng lại không cho là đúng nói: "Tiểu Đông cũng đừng.vôik, chờ ngươi phát triển hoàn toàn, ta sẽ tìm cho ngươi một cô nương nhà môn đăng hộ đối về làm vợ"
"Tại sao Vương phi không nói sẽ đem Liên Vân gả cho nô tài?" Hắn thấp giọng nói.
"Liên Vân?" Lạc Tử Mộng cười một tiếng, "Vậy không được rồi? Muốn giành Liên Vân với ta, trừ phi ngươi là nữ nhân của vương gia thì hãy nói."
"Ha ha ha. . . . . ." Tiếng cười lần nữa phát ra.
Hàn Hạo Thần cười một cách vui vẻ, hắn cảm thấy có.gì không đúng, lần đầu tiên hắn hiểu được cảm giác có một đại gia đình là.như thế nào, như vậy cũng tốt. Dưới mặt bàn, hắn kìm lòng không được mà giơ tay cầm lấy tay của nàng. Cảm giác mềm mại để cho lòng hắn có chút đắm chìm.
Nàng quay đầu nhìn về phía hắn, tầm mắt hai người chạm vào nhau, hình như mỗi một lần nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của hắn, lòng nàng sẽ cuồng loạn không ngừng, thật giống như trái tim thiếu nữa vừa mới biết yêu.
Nàng tiến tới hạ thấp giọng đỏ mặt cười hỏi: "Chàng cầm tay phải của ta, ta làm thế nào để ăn cơm đây?"
"Đây cũng quá là tình ý liên tục rồi, thật khiến cho người khác hâm mộ."
Hai người kinh ngạc quay đầu, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào bốn người bọn kia đã vây quanh bọn họ, còn rướn cổ lên nhìn bọn họ tay nắm tay.
Lạc Tử Mộng muốn rút tay về, nhưng Hàn Hạo Thần càng cầm tay.nàng chặt hơn, tiếp theo quay đầu nói: "Không ăn nữa, phạt các ngươi ngày mai cả ngày đều không được ăn cơm."
Bốn người lập tức quay về chỗ ngồi của mình, hai người bọn họ nhìn nhau khẽ cười.
Tối nay còn phải đón giao thừa, mấy người ngồi nhìn đám nha hoàn và nô tài làm chơi Lão Ưng bắt gà con không biết mệt mỏi, trong đình viện cũng bắt đầu để lửa khói. Lạc Tử Mộng rúc vào tròn ngực Hàn Hạo Thần nhìn ngọn lửa sáng chói, sau đó thoáng qua biến mất ở không trung, thật giống như chưa từng xuất hiện qua .
Có những lúc nàng cảm thấy tất cả mọi chuyện ở hiện tại đều giống như đang nằm mơ, chờ tỉnh mộng thì tất cả đều biến mất, mọi chuyện đều khôi phục như trước kia.