Mặc dù hắn không nói phía sau nhưng nàng có thể đoán ra, choáng! Chính là dùng tính động vật, sao nói lửa dục tới liền tới? Nhưng nàng làm thế nào? Không phối hợp chẳng lẽ còn đuổi hắn xuống giường để cho hắn đi tìm nữ nhân khác? Chắc có một đóa hoa si đang chờ, nói không chừng hắn nói một câu, nàng liền hấp tấp dâng tới cửa.

Trong lúc đang bi thông oán thầm, hắn đã được thế mà vào, rồi sau đó....Nàng không biết làm sao kết thúc, nàng chỉ biết trong cơn ngủ mơ hình như có người lập lại động tác không biết bao nhiêu lần?

Tỉnh lại là lúc hắn đã không có bên cạnh, vị trí có chút lạnh lẽo, xem ra đã sớm rời giường. Liên Vân tới trang điểm giúp nàng, nàng mới biết đã sớm qua giờ Thìn, hắn sợ đánh thức nàng nên bảo hạ nhân chờ nàng tỉnh mới đi vào. Thật ra thì nếu hắn không nói thì mấy người kia cũng biết quy củ này.

Lúc thay quần áo, Liên Vân nhìn nàng một cái rồi đỏ mặt cúi đầu, nàng không hiểu, sau đó nghĩ, lập tức soi gương đồng, mới biết có dấu hôn ở cổ.

Người này cố ý.

Lần này sao nàng dám ra cửa đây? Vất vả lắm mới bôi bột nước vào che đậy đi, lúc này mời mờ nhạt được một chút.

''Vương phi đừng đắp, để cho Hoa Thiên Nhụy nhìn thấy để nàng ta tức chết.'' Liên Vân còn nghĩ đến chuyện tối qua.

Nàng nhếch môi cười, sau đó nói: ''Nha đầu này càng ngày càng không hiểu quy củ, tên tuổi nàng ta để ngươi tự tiện gọi sao?''

Liên Vân cũng không lo lắng: ''Ai dam dạy nô tỳ, nô tỳ có Vương phi che chở, ai cũng không dám động.''

Lạc Tử Mộng không nhịn được khẽ cười, khó trách nói nô bằng chủ đắt, nha đầu này học rất nhanh, chỉ có mấy lời nàng muốn nhắc nhở, không thể để nàng gây ra rủi ro.

''Liên Vân, ta có thể bảo hộ ngươi là vì ngươi không có phạm sai lầm, nếu ngươi không thể che đậy miệng trước mặt mọi ngươi như vậy, ngươi ta sẽ nói Thần vương phủ không có quy củ, đến lúc đó sẽ là lỗi của Vương phi, để cho chúng ta có nhược điểm để nói. Mặc dù cho tới bây giờ ta chưa biết chủ tớ có giá cả như thế nào, nhưng mà làm nô bộc ở nơi này, một khi bị bắt nhược điểm trước mặt mọi người, người bị thiệt là các ngươi.''

Liên Vân thu hồi nụ cười, ''Dạ nô tỳ ghi nhớ.''

''Quỷ nha đầu, biết là tốt, chỉ là tối qua ngươi dạy dỗ Hoa Thiên Nhụy đúng là đầy nghĩa khí, ta đúng là muốn dạy dỗ cái hoa si đó, nhưng bây giờ có thể như thế nào? Dù sao cũng là muội muội của Lan phi nương nương và thiên kim của Thừa tướng, thân phận cao quý.'' Nghĩ tới đây nàng vẫn còn thấy ức, có câu ''Đầu thai là cửa kỹ thuật.'', người ta đúng là được đầu thai tốt.

Liên Vân nghe vậy cười nói: ''Vương phi còn cao quý hơn nàng ta nhiều, thiên kim Thừa tướng thì tính là gì chứ? Còn không phải muốn gả cho Vương gia chúng ta sao?''

''Nha đầu ngoan, nói thật khéo.'' Nàng không nhịn được mở miệng khen.

Sau khi Hàn Hạo Thần hạ triều trở về phủ thì nhìn thấy nàng đang chống đầu xem ca múa, không khỏi có tò mò.

''Lúc nào thì nàng thích mấy cái này?'' Tiếng của hắn vừa dứt, bọn Vũ Cơ rối rít quỳ trên mặt đất hành lễ.

''Các người tiếp tục.'' Nàng không có nhìn hắn, chỉ nâng tay lên, Vũ Cơ lại bắt đầu tiếp tục nhảy múa.

''Đây là thế nào? Ai lại chọc nàng tức giận?'' Hắn đến bên nàng, người làm bưng một chậu nước cho hắn rửa tay, rửa tay xong hắn liền lấy miếng quýt, đưa đến bên miệng nàng.

Vương phủ khác đều là Vương phi phục vụ Vương gia, nhưng tình huống ở Thần vương phủ lại khác, chính là Vương gia phục vụ Vương phi.

Nàng cũng không cự tuyệt, hé miệng ăn, sau đó nhìn Vũ Cơ nói: ''Biết rồi còn hỏi.''

Hắn cho nàng nổi tiếng ở địa phương này, ngoài phủ ra thì còn có thể đi dạo khắp nơi sao? Lại còn hỏi ''Ai lại chọc nàng tức giận?''! Thật muốn đập bẹp mặt hắn.

Hắn nhìn vẻ mặt của nàng, không khỏi vui vẻ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.

''Nếu thích ca vũ, về sau bảo bọn họ đến ở trong phủ biểu diễn cho nàng.'' Hắn lại đưa một miếng quýt đến miệng nàng, thấy nàng không cự tuyệt, tâm tình hắn cũng sảng khoái rất nhiều.

''Ta chỉ buồn bực đến nhàm chán, hơn nữa loại vũ điệu này có cái gì tốt.'' Nàng lười biếng dựa đầu vào vai hắn.

''Đơn giản?'' Hắn trầm giọng cười, bởi vì Vũ Cơ là người nổi tiếng ca múa nhất thành, tài múa tuyệt vời, há lại đơn giản.

Ai ngờ nàng lại nói: ''Loại khiêu vũ này, nhìn một lần là có thể học xong.''

''Hả?'', hắn kinh ngạc nhìn nàng, ''Chỉ cần nhìn một lần?''

Hắn có chút không dám tin.

Nàng nhìn vẻ mặt hắn cũng không biết hắn tò mò cái gì, vũ điệu như vậy chả có chút khó khăn nào, hơn nữa nhiều động tác uốn éo như vậy, có gì không thể?

Nàng nhớ khi còn bé đã từng xem biểu diễn, những đứa bé khác nhìn say sưa ngon lành nhưng nàng lại ngồi ngáp, nàng từng nói qua với viện trưởng, nàng cũng biết, chẳng những có thể lên đài nhảy được như vậy, hơn nữa còn nhảy hay hơn so với bọn họ, nhưng viện trưởng cho rằng nàng là đứa bé háo thắng, hơn nữa khi đó làm cô nhi không có cha mẹ dạy dỗ, cho nên hắn cũng quên chuyện này đi, cho đến hôm nay Hàn Hạo Thần nghi vấn nàng mới nhớ lại.

Chỉ là nhớ lại thì sao? Nàng không dựa vào cái này để kiếm cơm.

Hắn nhìn nàng một hồi lâu rồi mới nói: ''Chẳng lẽ Mộng Nhi còn có con mắt không quên?''

Nàng lắc đầu một cái: ''Không thể nào, bởi vì trước kia thiếp bị lạc đường, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Hô Diên Phong tới đón.''

Vẻ mặt hắn cứng đờ, mặc dù hắn không biết ''Gọi điện thoại'' là gì nhưng nghe đến tên Hô Diên Phong, vẻ mặt của hắn liền lạnh xuống.

Cảm thấy có cái gì không đúng, nàng mới nhớ lại câu nói vừa nãy.

Nàng hít sâu một hơi ôm lấy khuôn mặt hắn: ''Thiếp mới .....cái người mà ngươi biết đó, hơn nữa sau này không gặp mặt nữa, không nên tức giận.''

Thấy hắn chau mày thật chặt, nàng chỉ đành ra đòn sát thủ, nghiêng người qua hôn lên môi hắn. Đám người Thiệu Tần không phải vội vàng cúi đầu mà chính là nhìn trân trân.

Khi nàng thả hắn ra thì hắn ho nhẹ một tiếng, hắn cư nhiên lại đỏ mặt, chọc cho nàng cười nhẹ.

''Có phải không tức giận nữa rồi?'' Nàng vòng tay qua cổ hắn làm nũng.

Rốt cuộc hắn cười nhẹ, ôm nàng vào ngực trước mặt mọi người.

Mấy ngày sau là ngày sinh của Hoa Thiên Lan, Hàn Hạo Hữu cũng có chút sủng ái nàng nên ngày sinh cũng có chút phô trương, không chỉ mời Hàn Hạo Thần mà mời các Vương gia và chư vị đại thần khác cùng nhau ăn mừng.

Lạc Tử Mộng vốn không muốn đi, nhưng hoàng thượng có nói phải nể mặt hắn, nên nàng bất đắc dĩ đành phải hộ tống Hàn Hạo Thần đến cùng dùng bữa, hơn nữa ngày sinh của nàng ta thì nhất định có mặt Hoa Thiên Nhụy, coi như nàng tin tưởng hắn nhưng cũng muốn đề phòng Tam tiểu thư kia không gây sóng gió.

Trước bữa tối, xe ngựa dừng trước cửa nội hậu, hắn đưa tay ôm nàng xuống xe ngựa, mà màn này cũng rơi vào mắt Hoa Thiên Sóc, đối với hắn ta mà nói, không thể vào tay nàng, lòng hắn cũng có chút mất mác không diễn tả bằng lời được, cho nên lâu rồi hắn ta không đến phủ, mà đối với Hoa Thiên Nhụy, cảnh này như gai đâm vào tim.

Hắn và nàng quay đầu lại nhìn thì thấy Hoa Thiên Sóc và Hoa Thiên Nhụy, đợi hai người họ đến gần thì câu nói đầu tiên của nàng ta là lỗ mãng: ''Sao ngươi lại tới?''

''Thiên Nhụy!'' Hắn chau mày, nể tình nàng ta vẫn còn con nít, hơn nữa vì quan hệ với Hoa Thiên Sóc, từ nhỏ nàng ta đã đi lại bên cạnh hắn, cho nên căn bản không có so đo nhiều với nàng, nhưng hôm nay nàng ta lại khi dễ Lạc Tử Mộng, đây là chuyện hắn tuyệt đối không cho phép.

''Chẳng lẽ Vương phi của Bổn vương không được vào cung?''

''Thần ca ca, ta...'' Nàng ta bị uất ức dưới ánh mắt giáo huấn của hắn, có chút kích động.

Hoa Thiên Sóc thấy thế vội vàng giải hòa: ''Đây là thế nào? Êm đẹp liền rùm beng? Thiên Nhụy, muội cũng không hiểu quy củ rồi, tại sao có thể vô lễ với Thần vương phi?''

''Đại ca, ngươi cũng giúp nàng!'' Nàng ta xoay người nhỏ giọng tố cáo, lại bị hắn ta trừng mắt.

Nàng nhìn ba người này thấy buồn cười, vừa mới bị nàng ta nói như vậy, cũng không thoải mái trong lòng nhưng nàng ta bị giáo huấn như vậy nên cũng thoải mái đôi chút, ''Tam tiểu thư chưa lập gia đình nên cũng không thể trách, hiện tại Bổn vương phi sẽ dạy ngươi, cái này gọi là ''Phu xướng phụ tùy'', cũng hy vọng sau này Tam tiểu thư tìm được lang quân như ý, lúc đấy có thể giống như chúng ta.''

Xoay người muốn rời đi thì nàng đột nhiên ngoái lại cười bổ sung: ''Tam tiểu thư, còn có 'Phu xướng thiếp theo' nữa.''

Mặt của nàng ta lúc xanh lúc trắng, cắn răng nghiến lợi muốn xông lên tách bọn họ ra, nàng ta vẫn cho rằng, nếu không có nàng thì hắn sẽ cưới mình.

Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, nàng ta nắm chặt quyền trong cơn giận.

Hoa Thiên Sóc đi tới bên cạnh nàng ta khuyên nhủ: ''Trên đời còn nhiều nam nhân tốt, cần gì treo cổ trên một thân cây?''

Nàng ta chau mày nói: ''Nếu như vậy, đại ca sao lại nhớ mãi không quên nữ nhân kia?''

''Nói gì đó?'' Hắn chau mày.

''Muội nói bậy sao?'' Nàng ta xoay người nhìn thẳng mắt hắn ta: ''Muội hỏi huynh, sau khi nữ nhân kia gả cho Thần ca ca, huynh có coi trọng thê thiếp trong phủ sao?''

Hắn ta không nói, nàng ta biết bị nói trúng, vì vậy cười lạnh: ''Nghe chị dâu nói, lúc huynh nằm mơ thường kêu 'Mộng Nhi', huynh đừng nói là huynh kêu nữ nhân khác.''

Nhìn nàng ta cười lạnh rời đi, tim hắn ta liền đau. Làm sao hắn có thể so với Hàn Hạo Thần? Ngay cả hoàng thượng muốn cưới nàng cũng không được như ý nguyện, sao hắn cưới được?

Hắn nhớ khi Hàn Hạo Thần xin chỉ gả thì hoàng thượng cũng không tình nguyện, hắn ta cũng muốn nhốt nàng vào cung.

Hôm nay Hàn Hạo Hữu cho gọi phụ thân của hắn vào cung mật đàm, không phải muốn lôi kéo tất cả đại thần, chỉ tiếc phụ thân của hắn vẫn muốn để Hàn Hạo Thần làm con rể, cho nên vẫn giả vờ ngây ngốc với lời nói của Hàn Hạo Hữu, vì vậy Hàn Hạo Hữu không dám hành động thiếu suy nghĩ với binh quyền của Hàn Hạo Thần.

Cho dù Hàn Hạo Thần không cưới muội muội của hắn, hắn ta sinh ra chết lại nhiều lần như vậy, không phải có thể giết hại được. Nhưng đã nói qua, nếu thiên hạ thái bình thì thôi, nếu Hàn Hạo Hữu và Hàn Hạo Thần xảy ra tranh chấp ngôi vị thì hắn nên theo bên nào?

Trước mặt mọi người Hàn Hạo Thần đều mịt mờ, nhưng Hàn Hạo Hữu cũng biết nếu đắc tội hắn ta thì hắn ta sẽ ngoan tuyệt hơn bất cứ ai.

Hắn nhớ có một năm tại chiến trường, thế cục rất hiểm trở, có một tướng sĩ trộm trận đồ chuẩn bị hiến dâng cho địch quốc, bị Hàn Hạo Thần phát hiện, hắn ta bị kéo đến đài cao, bị chặt hai cánh tay trước mặt các tướng sĩ, còn để cho hắn ta nhìn thấy cánh tay mình bị chó ăn.

Mà một màn giết gà dọa khỉ như vậy đúng là hữu dụng, sau đó các tướng sĩ không dám có chút kháng địch, từ đó chiến thắng trở về.

Mặc dù Hàn Hạo Thần được coi là lãnh khốc vô tình, nhưng không ai không dám phục tùng hắn. Hôm nay thế cục ổn định, vài chục vạn binh sĩ không dám lười biếng, vẫn phải thao luyện mỗi ngày.

Hoa Thiên Sóc và Hoa Thiên Nhụy đi tới cung Diên Khánh thì nàng và hắn đã an vị, hai người kề cận gắn bó, như keo như sơn. Nàng ta trợn mắt nhìn Lạc Tử Mộng một cái rồi đến bên chỗ ngồi của mình, mà Hoa Thiên Sóc cũng ngồi bên cạnh nàng ta.

Lạc Tử Mộng nhìn sang bên cạnh, không biết có phải Lan phi cố ý hay không, đem chỗ ngồi của nàng ta an bài bên cạnh hắn, ánh mắt thỉnh thoảng còn cười khẽ với hắn.

Nàng nhếch môi, lôi kéo y phục hắn nói: ''Có cảm giác hưởng tề nhân chi phúc không?''

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play