Cố Lâm Uyên nhận trà, trực tiếp uống.

Tô Tử Câm nhìn Cố Lâm Uyên không có một tia phòng bị, không chút suy nghĩ, liền trực tiếp uống.

Nàng cúi đầu, trong con ngươi có một tia hổ thẹn.

“Sắc trời không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Tô Tử Câm nói xong tiến lên một bước, đỡ lấy Cố Lâm Uyên.

Cố Lâm Uyên nhướng mày, cả người mềm xuống, tựa trên người Tô Tử Câm.

Tô Tử Câm than nhẹ một tiếng, đỡ Cố Lâm Uyên đến bên giường, thay hắn tháo vớ, đắp kín chăn.

Sau đó nàng cúi đầu, hôn trên trán hắn.

“Thật xin lỗi.”

Tô Tử Câm nói xong, đứng dậy ra khỏi phòng.

Mở cửa phòng, chỉ thấy bên ngoài đã chém giết một mảnh, thị vệ Cố Lâm Uyên mang đến đã cùng một đám hắc y nhân giao thủ.

Lần này tế Phật, Cố Lâm Uyên đi cũng đơn giản, không có nhiều thị vệ, cũng không mang ám vệ tâm phúc, chỉ là mang chút thị vệ bình thường tới.

Tô Tử Câm nhìn một cái, chỉ thấy những thị vệ kia bị đánh bại liên tục lui, căn bản là không xông qua bảo vệ Cố Lâm Uyên được.

Nhưng vào lúc này, Hạ Dực Thần mang theo Thẩm Mộc Nhiễm chạy tới.

“Tử Câm ca ca!”

Thẩm Mộc Nhiễm thấy Tô Tử Câm, nhào tới trong ngực nàng.

“Được rồi, rời khỏi nơi này trước. Lỡ như người của Cố Lâm Uyên nhận được tin tức tới trợ giúp, chúng ta liền đi không nổi.”

“D(ược!”

Thẩm Mộc Nhiễm gắt gao lôi kéo Tô Tử Câm theo nàng, nhưng mà, Hạ Dực Thần chợt vọt vào trong phòng.

“Dực Thần, huynh làm cái gì vậy?”

Tô Tử Câm bỗng nhiên quay đầu lại, thấy Hạ Dực Thần cầm môt cây chủy thủ trong tay, đã tiến về phía giường Cố Lâm Uyên.

“Dừng tay!”

Tô Tử Câm không chút nghĩ ngợi liền chạy vào trong phòng.

Chủy thủ trong tay Hạ Dực Thần giơ lên, lúc đang muốn đâm vào trái tim Cố Lâm Uyên, Tô Tử Câm một tay kéo Hạ Dực Thần ra.

“Dực Thần, huynh làm cái gì vậy?”

Tô Tử Câm ngăn Hạ Dực Thần, đứng bên giường Cố Lâm Uyên.

“Tử Câm, lời này phải là ta hỏi ngươi, ngươi làm cái gì vậy?”

Hạ Dực Thần híp hai mắt, tìm tòi nghiên cứu nhìn Tô Tử Câm.

“Chúng ta đi là chính, tại sao phải giết hắn?” Tô Tử Câm cau mày hỏi.

“Không nhổ cỏ tận gốc, lẽ nào chờ hắn quay đầu lại trả thù sao? Tử Câm, ngươi đang nói đùa ư?”

Hạ Dực Thần kinh ngạc nhìn Tô Tử Câm.

“Giữ cho hắn một mạng, chúng ta đi.”

“Không được!” Hạ Dực Thần trực tiếp cự tuyệt.

“Cố Lâm Uyên quyền cao chức trọng, hôm nay chúng ta làm thành thế này, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Huống chi hắn cũng không phải người tốt lành gì, ngươi cần gì phải nhẹ dạ?”

Tô Tử Câm mím chặc môi không nói lời nào.

“Hôm nay Cố Lâm Uyên phải chết, Tử Câm, ngươi không cho ta giết hắn, ngươi không phải là thích hắn chứ?”

“Chớ nói nhảm, Tử Câm ca ca mới không thích cái loại tội ác tày trời bại hoại kia!” Thẩm Mộc Nhiễm đứng ở cửa vội phản bác.

“Không thích vì sao không thể giết?”

“Nếu như hắn chết, Hoàn quốc liền loạn.”

“Không phải còn ngươi nữa sao? Ngươi mới là hoàng đế Hoàn Quốc, hắn chết, toàn bộ Hoàn quốc là của ngươi!”

Tô Tử Câm chân mày cau chặt, nàng nói: “Đi mau.”

“Không giết hắn, ta sẽ không đi!”

Hạ Dực Thần nói xong bay thẳng đến chỗ Cố Lâm Uyên tấn công.

Tô Tử Câm rùng mình, vội vàng ngăn Hạ Dực Thần.

Hai người vừa tấn công lại đánh nhau.

“Tử Câm ca ca, Dực Thần ca ca, các người đừng đánh! Chúng ta đi nhanh đi!”

Thẩm Mộc Nhiễm thấy hết thảy gấp đến độ dậm chân.

“Hôm nay Cố Lâm Uyên nhất định phải chết, Tử Câm, không được ngăn cản ta.”

“Ta sẽ không để cho huynh giết hắn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play