Mặt trời chiều ngả về tây, bên trong đình hóng gió, hai người sớm đã không thấy tung tích.
Cố Lâm Uyên nắm tay Tô Tử Câm tản bộ phía sau núi Phổ Tể Tự.
Đột nhiên, Cố Lâm Uyên dừng lại, vươn tay xoa khuôn mặt Tô Tử Câm.
Vẻ mặt Tô Tử Câm vô cùng nghi hoặc, mà Cố Lâm Uyên lại xoa bóp eo nàng.
“Làm sao đấy?”
“Không có phí công ăn.”
“...”
Cố Lâm Uyên thoả mãn thu tay về, sau đó ôm Tô Tử Câm, đặt lưng nàng trên cây khô phía sau.
Cố Lâm Uyên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn Tô Tử Câm.
Chim bay về tổ, mặt trời chiều chạng vạng rơi xuống, trên mặt hồ sau núi gió thổi lên một tầng sóng lăn tăn.
“Ta muốn vỗ béo ngươi rồi mới ăn, nhưng dường như có chút nhịn không được.”
Tô Tử Câm sững sờ, cái gì gọi là vỗ béo rồi ăn?
Chăn heo à?
Tô Tử Câm bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ.
Lúc này, phía sau bọn họ cách đó không xa, Thẩm Mộc Nhiễm khiếp sợ nhìn một màn này, há hốc miệng, quả thực không thể tin được.
Nàng trước đó chỉ thấy Cố Lâm Uyên đè Tô Tử Câm trên giường, lần này là giữa ban ngày, chứng kiến bọn họ thân thiết.
Tâm Thẩm Mộc Nhiễm lập tức bị một màn này giáng đòn nghiêm trọng.
“Dường như Tử Câm cũng không có phản kháng?”
Phía sau Thẩm Mộc Nhiễm, Hạ Dực Thần nghi hoặc nhíu nhíu mày.
“Huynh đừng nói bậy, Tử Câm ca ca là bị ép!”
Thẩm Mộc Nhiễm nhịn không được, đang muốn xông về phía trước, Hạ Dực Thần vội vàng cản nàng lại.
“Đừng đi, Cố Lâm Uyên sẽ giết muội.”
Thẩm Mộc Nhiễm bỗng nhiên đẩy Hạ Dực Thần ra, hai mắt nhỏ bé đỏ hồng lườm hắn một cái.
“Hạ Dực Thần, chớ quên, Tử Câm ca ca cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ với huynh!”
Thẩm Mộc Nhiễm xoay người, hô một tiếng về phía bên kia: “Tử Câm ca ca! Tử Câm ca ca, huynh đang ở đâu vậy?”
Nghe được có tiếng người, toàn thân Tô Tử Câm cứng đờ, vội vàng đẩy Cố Lâm Uyên ra.
Nàng xoay người đi ra phía sau cây.
“Mộc Nhiễm.”
“Tử Câm ca ca!”
Thẩm Mộc Nhiễm vội chạy tới, nàng đang muốn ôm lấy Tô Tử Câm, khuôn mặt lạnh vạn năm không thay đổi của Cố Lâm Uyên liền xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Thẩm Mộc Nhiễm sợ hãi một chút, nàng rõ ràng sợ muốn chết, vẫn là tiến lên một bước, ngăn ở giữa Tô Tử Câm cùng Cố Lâm Uyên.
“Tham kiến Vương gia.”
“Vương gia, ta đưa Mộc Nhiễm trở về trước.”
Tô Tử Câm nói xong, vội vàng lôi kéo Thẩm Mộc Nhiễm rời đi.
Cố Lâm Uyên đứng ở phía sau bọn họ, ánh mắt trầm xuống, sâu như biển.
“Tử Câm ca ca, huynh đừng sợ, chúng ta lập tức liền có thể thoát hỏi bể khổ!”
Thẩm Mộc Nhiễm nói nghiêm túc, từ trong tay áo lấy ra một bao dược.
“Đây là Dực Thần ca ca bảo muội đưa cho huynh, huynh hạ dược Cố Lâm Uyên, thừa dịp hắn hôn mê, chúng ta có thể chạy đi.”
Tô Tử Câm nhận gói thuốc, nắm ở lòng bàn tay, như có điều suy nghĩ.
“Ừ”
“Tử Câm ca ca, về sau chúng ta nhất định có thể rời khỏi tên ma quỷ Cố Lâm Uyên kia đúng không?”
“Mộc Nhiễm, đừng lo lắng.”
Thẩm Mộc Nhiễm nhịn không được, khóc lên, khóc lê hoa đái vũ khiến người ta đau lòng.
“Tử Câm ca ca, huynh chịu khổ rồi.”
Thân hình Tô Tử Câm cứng đờ, nàng không xác định được Thẩm Mộc Nhiễm đã thấy cái gì.
“Muội trở về chờ đi, đêm nay mang muội đi.”
“Được”
Màn đêm rốt cuộc buông xuống, côn trùng phía ngoài phòng không biết mệt mỏi kêu.
Bên trong phòng, Tô Tử Câm lấy gói thuốc, ra nắm chặt trong lòng bàn tay, chân mày hơi cau lại.
Lúc Cố Lâm Uyên vào cửa, thấy Tô Tử Câm đang ngâm nước pha trà.
“Về rồi?”
Tô Tử Câm ngẩng đầu.
“Ừ”
Sắc mặt Cố Lâm Uyên như thường, hắn đến bên cạnh Tô Tử Câm.
Tô Tử Câm đưa cho hắn một ly trà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT