Một bữa tối, Mộ Thập Nhất cùng Mộ Thập Tứ kích động mang ơn Mộ Dương Húc.
Bọn họ là người may mắn trong mười tám đứa bé, có thể được phụ thân khen thưởng, bọn họ thấy mình quá hạnh phúc.
Thế là bọn họ không ngừng cười nói, chỉ hận không thể để Mộ Dương Húc nhìn họ nhiều hơn chút.
Chỉ có Mộ Thanh Yên luôn yên lặng, lẳng lặng ăn cơm của mình.
Mười hai năm bồi dưỡng sát thủ khiến cho lòng nàng càng ngày càng lạnh, càng ngày càng cứng rắn.
Nàng có thể nhìn thủ túc chết ở trước mặt mình mà không nháy mắt một chút nào.
Đời trước Mộ Thanh Yên đã lĩnh hội qua tư vị thân tình.
Cho nên cái gọi là thân tình của Mộ Dương Húc hiện tại, ở trong mắt nàng thật là châm chọc.
Bữa tối kết thúc, ba đứa trẻ ra khỏi nhà ăn.
“Thập Thất, ta nói với muội này, suốt buổi cứ xụ mặt cho cha xem, muội muốn chết sao?”
“Đúng rồi, cho thể diện mà không cần, còn cho là mình lợi hại thật sao?”
Mộ Thanh Yên lạnh lùng nhìn bọn họ, cảm thấy bi ai thay họ.
Cái bọn họ cho là thân tình, cho là sủng ái, ở trong mắt nàng không đáng một đồng.
Mộ Thanh Yên không để ý tới bọn họ, xoay người rời đi.
Nhưng vào lúc này, xa xa, ba người thấy một thi thể máu me khắp người được mang ra, cái chết rất khủng bố.
“Kia, kia, kia hình như là Mộ Tứ.”
“Huynh ấy chấp hành nhiệm vụ thất bại?”
Trong lúc nhất thời, bầu không khí lạnh cực điểm, hai người Mộ Thập Nhất cùng Mộ Thập Tứ cực kì sợ hãi.
Mộ Thanh Yên lạnh lùng liếc mắt nhìn, xoay người đi.
Nàng có dự cảm Mộ Dương Húc muốn hành động, Thanh quốc này sắp có biến.
Trong một tháng, gần như phân nửa số người đều bị phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
Tình thế càng ngày càng khẩn trương, rất có tư thế “Sơn vũ dục lai Phong Mãn Lâu”.
Có người có đi không về, có người lúc trở về không chết cũng bị thương, toàn bộ Mộ phủ đều rơi vào tình trạng khẩn trương.
Ngày này, Mộ Thanh Yên được đưa tới thư phòng Mộ Dương Húc.
“Thập Thất, hôm nay là ngày sống còn, định thành bại.”
Vẻ mặt Mộ Dương Húc nghiêm túc nói.
“Con là đứa tỉnh táo nhất, có khả năng nhất trong lũ trẻ,, cho nên ta giữ con lại cuối cùng.”
“Nếu như ta thắng, toàn bộ Mộ phủ sau này sẽ là chúa tể Thanh quốc, nếu như ta thua, ai cũng không trốn thoát, con hiểu không?”
Mộ Thanh Yên gật đầu, thần sắc trầm tĩnh như cũ, không lộ vẻ gì.
“Lát nữa gặp Quân Diệp Hoa, giết hắn, sau đó chúng ta từ mật đạo ra ngoài.”
Mộ Dương Húc nói xong, tự tay xoay bình hoa trên bàn, giá sách phía sau mở ra, xuất hiện một cái mật đạo tối tăm.
Mộ Thanh Yên gật đầu như cũ.
“Tốt, vậy chúng ta sẽ chờ hắn đến, hắn chết rồi, Quân thị Hoàng Tộc củaThanh quốc suy sụp! Ha ha ha...” Mộ Dương Húc cười ha hả.
Dần dần, trong Mộ phủ truyền đến từng đợt tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết, tê tâm liệt phế, cực kỳ bi thảm.
Có người tiến tới gần.
Mộ Dương Húc bình tĩnh như cũ, ông ta cười khẽ: “Thập Thất, con là tác phẩm ta đắc ý nhất, đến bây giờ vẫn có thể trấn định như thế.”
Mộ Thanh Yên ngẩng đầu, nhìn thấy người bên ngoài đã sắp giết đến thư phòng này.
Mộ Thập Nhất, Mộ Thập Tứ đã bị đối phương giết chết.
Thủ hạ của đối phương cũng tổn hại rất nhiều, trong lúc nhất thời, chém giết càng ngày càng kịch liệt.
Sau một lát, một nam nhân mặc cẩm y màu tím, mặt mày khí vũ hiên ngang, tràn đầy khí chất đế vương đá văng cửa thư phòng, bá khí đi tới.
Mộ Thanh Yên ngẩng đầu nhìn hắn, trong đầu xuất hiện ba chữ Quân Diệp Hoa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT