Đứa bé trai kia bị đánh ngã trên mặt đất, Mộ Thanh Yên kề kiếm trên cổ hắn.
“Đa tạ, thập tam ca.”
Mộ Thập Tam run rẩy, bên khóe miệng còn dính máu, hắn quả thực không thể tin được, Mộ Thập Thất nhỏ hơn mình hai tuổi vậy mà đánh thắng hắn!
Lần khảo hạch này thất bại sẽ đối mặt với sự nghiêm phạt cực kì đáng sợ, không cẩn thận sẽ mất mạng.
Thấy Mộ Thập Tam bị thua, sắc mặt bọn trẻ đứng một bên khó coi, cực kì sợ hãi.
Chỉ có Mộ Thanh Yên mặt không đổi sắc, vẻ mặt bình thản.
“Mộ Thập Thất thắng, Mộ Thập Tam, tự đến hình phòng đi.”
Quản gia đứng ở một bên mặt không biểu cảm tuyên án.
Toàn thân Mộ Thập Tam run rẩy, trong nháy mắt Mộ Thanh Yên lấy kiếm ra, hắn bỗng nhiên đứng dậy công kích nàng.
Mộ Thanh Yên đã sớm phát hiện ý đồ của Mộ Thập Tam, nàng đá một cái khiến Mộ Thập Tam ngã ngửa trên mặt đất.
Mộ Thập Tam phun ra một ngụm máu.
Quản gia phất tay lên, lập tức có gia đinh qua kéo Mộ Thập Tam đi.
“Không được, ta không đến hình phòng, ta không thua, ta còn có thể đánh!”
Tiếng gào thê thảm của Mộ Thập Tam truyền khắp toàn bộ phòng luyện công, khiến mấy đứa trẻ trong phòng luyện công sắc mặt đều tái nhợt, lạnh run người.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt trời dần dần ngả về tây, khảo hạch cuối cùng cũng kết thúc.
Quản gia dẫn bả đứa trẻ xuất sắc nhất trong khảo hạch là Mộ Thập Nhất, Mộ Thập Tứ, Mộ Thập Thất đến thư phòn Mộ phủ g.
Trong ba đứa trẻ, chỉ có Mộ Thanh Yên là nữ.
Đi vào thư phòng, một người ngồi ở ngay chính giữa, màu tóc hơi bạc, thần tình nghiêm túc, đang dò xét bà đứa trẻ quản gia dẫn đến.
Mộ Thanh Yên mặt không đổi sắc nhìn người trước mắt, cha nàng, chủ nhân Mộ phủ Mộ Dương Húc.
Mộ Dương Húc tổng cộng có hai mươi mốt đứa con, nàng đứng hàng thứ mười bảy, người khác cũng gọi nàng là Mộ Thập Thất.
Chỉ có chính nàng còn nhớ rõ, mình tên là Mộ Thanh Yên, là mẫu thân nàng đặt tên.
Vừa ra sinh nàng đã bị quản gia sắp xếp người nuôi dưỡng, từ nhỏ tập võ, học tập đủ loại kỹ năng, triệt để bồi dưỡng thành một sát thủ.
Tại Mộ phủ, trừ hai đứa con gái Mộ phu nhân sinh ra, tất cả con cái của Mộ Dương Húc từ nhỏ đã bị coi là sát thủ để bồi dưỡng, trở thành quân cờ của ông ta.
Cho nên lúc vừa ra đời Mộ Thanh Yên không khóc,
hai bà đỡ cho là nàng có khiếm khuyết, suýt chút nữa vứt bỏ nàng.
Bởi vì đứa trẻ khiếm khuyết không thể bồi dưỡng, không thể lợi dụng, Mộ phủ không nuôi kẻ rảnh hơi.
Những năm gần đây, Mộ Dương Húc không ngừng sủng hạnh nữ tử, để các nàng mang thai sinh con, một khi sinh xong sẽ chết.
Mấy năm nay, tuổi tác Mộ Dương Húc dần dần cao nên không sinh được, vì vậy không có quân cờ mới sinh ra.
Mộ Dương Húc là thái sư đương triều Thanh quốc, dã tâm rất lớn, mơ ước ngôi vị hoàng đế đã lâu.
Sớm muộn cũng có một ngày ông ta tạo phản đoạt vị.
Mộ Dương Húc bỗng nhiên ôn hòa cười giống như một người cha hiền lành, ông ta vẫy tay.
“Các con đều qua đây, Thập Nhất, Thập Tứ, Thập Thất, nhũ danh của các con gọi là gì?”
“Thưa phụ thân, con gọi là Mộ Vinh Hiên ”
“Con là Mộ Thành An ”
“Mộ Thanh Yên ”
“Tốt tốt tốt, con ngoan của ta, đêm nay cùng vi phụ dùng bữa, thế nào?”
Lời này vừa nói ra, hai mắt Mộ Thập Nhất cùng Mộ Thập Tứ sáng ngời, tràn ngập chờ mong, chỉ có Mộ Thanh Yên mặt không đổi sắc như trước.
Trong mắt Mộ Dương Húc, bọn họ đều là con ông ta, nếu có chuyện, diệt tộc, ai cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Cho nên, những quân cờ này so với bên ngoài đưa tới càng trung thành hơn nhiều.
Huống chi, bên trong còn có một tầng huyết mạch thân tình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT