Thấy Hạ Uyển Tình hai mắt rưng rưng, mặt mày u buồn, mặt mày yếu ớt, dường như nhẹ nhàng chạm vào sẽ biến mất, cả người Hạ Triều Ca cũng không khỏe.

Nàng phiền nhất là đối phó loại nữ nhân này, thứ nhất là khóc, vừa khóc liền không dừng được.

Làm như mình vừa giết cả nhà nàng ta vậy.

Ể? Không đúng, cả nhà này có nàng nữa nha.

Ta nhổ!

Hạ Triều Ca yếu ớt thở dài một tiếng: “Xem ra là đang đợi Thiếu tướng quân, loại người không liên quan như ta nên lui xuống trước nhỉ.”

Hạ Triều Ca nói xong, đầu cũng không quay lại.

Để lại Hề Minh Húc cùng Hạ Uyển Tình đứng ở hành lang.

Nhưng Hạ Triều Ca làm bộ làm tịch đi thật là xa, lại rón ra rón rén chuồn về.

Ở góc tường nào đó, một đôi mắt sâu kín nhìn chằm chằm hai kẻ cô nam quả nữ này!

Nàng không phải nổi máu ghen sợ xảy ra chuyện, nàng chỉ đến xem bát quái thôi!

Hạ Triều Ca tự nói với mình như thế đối, bất luận một hồi thấy cái gì cũng tuyệt đối không nhảy ra!

Nhưng tim Hạ Triều Ca vẫn đập mạnh bình bịch, thật khẩn trương, cũng không biết khẩn trương cái gì.

Lúc này, Hạ Uyển Tình đứng ở hành lang tiến lên mấy bước, hai mắt như nước, nhu nhược lại yếu ớt.

“Thiếu tướng quân, chúng ta lại gặp mặt, mấy ngày nay không gặp được chàng, ta luôn canh cánh trong lòng, nghe nói chàng trở về, lại thụ thương, lòng ta cũng rối lên.”

Hề Minh Húc lẳng lặng đứng đó, vẻ mặt hờ hững, không nói gì.

“Ngày đó thật ra ta có đến nhìn chàng, chỉ là thương thế của chàng chưa lành, ngủ rất say.” Hạ Uyển Tình cúi đầu nói.

Ngủ rất say? Hạ Triều Ca liền cười ha hả, bạch liên hòa này tự động xóa sạch đoạn Hề Minh Húc “Nói mê” kia à?

Thủ đoạn tốt, nhưng đáng tiếc quá đi, ngày đó phát sinh cái gì, Hề Minh Húc đều biết cả.

Thực sự là vả mặt!

Hề Minh Húc vẫn không nói chuyện, chờ Hạ Uyển Tình nói xong.

Hạ Uyển Tình thấy Hề Minh Húc vẫn không nói lời nào, nghĩ đến ngày thường hắn trầm mặc ít nói, liền tự mình nói tiếp.

“Thiếu tướng quân, thương thế của chàng bây giờ đã khá hơn chưa?”

“Vết thương của thần không đáng ngại.”

“Vậy tại sao còn ở lại Triều Vân Cung?”

“Đây không phải là việc người nên quản.”

Hạ Uyển Tình sững sờ, nàng vạn lần không nghĩ tới, Hề Minh Húc lại nói năng tàn nhẫn như vậy!

Lần này nảng đã làm dáng vẻ nhu nhược, bất cứ nam nhân nào cũng không thể có tâm địa cứng rắn như vậy!

“Không phải việc ta nên quản? Thiếu tướng quân, chàng chưa lập gia đình, tỷ ấy chưa gả, các ngươi ở cùng một chỗ lâu như vậy, không sợ rước lấy chỉ trích sao?”

“Ta sẽ phụ trách ”

Hạ Uyển Tình trừng lớn hai mắt, quả thực không thể tin tưởng lời này phát ra từ miệng Hề Minh Húc!

“Thiếu tướng quân! Chàng muốn phụ trách tỷ ấy, vậy ta thì sao? Trước đây hai nhà chúng ta định ra hôn ước, chàng muốn đẩy ta đi đâu?”

“Người có nhớ lầm hay không, việc hôn nhân chỉ là đề cập qua miệng, vẫn chưa định ra. Hơn nữa, chuyện cho tới bây giờ, lẽ nào cha thần chưa giải thích cho người và Liễu Phi?”

Sắc mặt Hạ Uyển Tình trắng bệch, toàn thân run rẩy, nước mắt như hạt đậu từ khóe mắt chảy xuống.

Hạ Triều Ca thấy mà trợn mắt há mồm, bạch liên hoa này cũng quá dối trá!

Nhìn dáng vẻ của nàng, khẳng định Hề Hoằng Tân đã nói quá, vậy mà nàng ta làm bộ không biết!

Nếu là người khác thì đã sớm hổ thẹn chết.

Đáng tiếc nàng ta gặp phải tên đại lưu manh đại vô lại Hề Minh Húc, đại gian đại ác đại xảo trá!

“Thiếu tướng quân, Uyển Tình có chỗ nào không bằng tỷ ấy? Tại sao chàng lại di tình biệt luyến, vì sao?”

Thân thể Hạ Uyển Tình mềm nhũn, tựa vào tường, thở dốc từng ngụm.

“Cho tới bây giờ ta chỉ thích nàng, người tự giải quyết cho tốt.”

Hề Minh Húc nói xong xoay người rời đi.

Bỗng nhiên, “rầm” một tiếng, Hạ Uyển Tình té xỉu trên đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play