Võ công Đoạn Thiên Diễn vốn cao, chiêu thức không kém, cộng thêm một năm rèn luyện ở Bắc Cương, kinh nghiệm đối chiến cũng đã đủ.
Trong lúc nhất thời Đoạn Thiên Diễn cùng Địch Lam Thấm bất phân thắng bại.
Một đỏ một xanh, hai bóng người giao thoa, kiếm quang bắn ra bốn phía, cực kỳ đẹp.
“Thật không nghĩ tới trong con cháu quý tộc lại còn có cao thủ như vậy.” Địch Phỉ Nhiên thở dài nói.
Đoạn đối thoại vừa rồi của Đoạn Thiên Diễn cùng Hạ Triều Ca chỉ có hai người bọn họ nghe thấy, vì vậy Địch Phỉ Nhiên cũng không biết vị “Con cháu quý tộc” Đoạn Thiên Diễn này còn chưa được thụ phong.
“Ta còn tưởng rằng nếu không ai lên, Thiếu tướng quân sẽ lên thử một chút chứ.” Địch Phỉ Nhiên khẽ cười nói.
“Tam hoàng tử nói đùa, bản thân Hề mỗ hai ngày trước bị trọng thương, bây giờ không thể động võ.” Hề Minh Húc vẫn đơ mặt như cũ.
Lúc này, Đoạn Thiên Diễn cùng Địch Lam Thấm đánh đến bất phân thắng bại, nhưng dần dần Đoạn Thiên Diễn chiếm thế thượng phong.
Đoạn Thiên Diễn một kiếm đâm tới, Địch Lam Thấm xoay người né đi, đưa lưng về phía hắn.
Nhân cơ hội này, Đoạn Thiên Diễn đang muốn đá Địch Lam Thấm một cước xuống Luận Võ Đài, nhưng chân ra đến phân nửa, bỗng nhiên thu lại.
Lúc này Đoạn Thiên Diễn mới nhớ tới, trước mắt cũng là một vị công chúa vô cùng tôn quý nha!
Nếu như ngay trước mặt nhiều người như vậy đá nàng xuống, hắn khỏi có kiếp sau luôn!
Lúc đó, Đoạn Thiên Diễn rút ra kết luận: Phàm là công chúa, bình thường đều điêu ngoa. Chỉ cần chọc vào thì tuyệt đối phiền phức.
Thế là Đoạn Thiên Diễn vừa thu chân lại đã bị Địch Lam Thấm nắm lấy cơ hội, đá ngược một cước.
Đoạn Thiên Diễn chạy loạn, vô ý thức bắt chân Địch Lam Thấm lại, ngăn nàng công kích.
Ai biết một cái bắt này khiến hai người mất cân bằng, cùng ngã sấp xuống, lăn khỏi Luận Võ Đài.
Không tìm đường chết thì không phải chết, Đoạn Thiên Diễn đè trên người Địch Lam Thấm, bắt nàng làm đệm lưng.
Nhất thời toàn trường đều xôn xao, hầu như mọi khán giả đều khiếp sợ không thôi.
Đoạn Thiên Diễn sợ hãi vội đứng dậy, hai tay chắp lại: “Đa tạ.”
Nói xong đang ba chân bốn cẳng chuẩn bị rời đi nhanh như chớp, lại nghe Địch Lam Thấm ở lưng hô to: “Chậm đã!”
Đoạn Thiên Diễn cứng đờ, quay người, chỉ thấy vươn tay Địch Lam Thấm về phía hắn.
“Không đỡ bản công chúa dậy sao?”
“Thật xin lỗi, mạo phạm.”
Đoạn Thiên Diễn nơm nớp lo sợ đỡ Địch Lam Thấm dậy, ai biết vừa mới đụng tay tới, Địch Lam Thấm dùng sức vung, ném Đoạn Thiên Diễn trên mặt đất, đánh lén thành công!
“Hừ!”
Địch Lam Thấm vứt xuống một tiếng hừ tức giận sau đó rời khỏi đài luận võ.
Một trận luận võ lại kết thúc như thế, không ít người xem trợn mắt hốc mồm, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Đoạn Thiên Diễn xoa xoa mông mình từ dưới đất bò dậy, cảm giác thật quá xui xẻo, không phải đánh không lại, mà là không thể đánh.
Thật ủy khuất!
Lúc Đoạn Thiên Diễn đi về khán đài, thái tử cùng tam hoàng tử đã rời khỏi, nơi đó chỉ còn lại Hạ Triều Ca cùng Hề Minh Húc.
“Đánh không tệ lắm!” Hạ Triều Ca có chút hả hê nói.
“Phì, ngươi cố ý lừa ta! Về sau ta gặp lại mấy thứ công chúa các người, nhất định phải đi vòng!”
“Ồ? Thật sao? Tiểu công chúa Càng quốc đang ở bên kia nhìn đệ kìa.”
Đoạn Thiên Diễn lập tức quay đầu, tìm nửa ngày cũng không nhìn thấy Địch Lam Thấm, lại nghe được tiếng cười nhạo của Hạ Triều Ca.
“Lão yêu bà, ngươi lại gạt ta!” Đoạn Thiên Diễn tức giận nói.
“Vậy là đệ hy vọng người ta thật sự đứng đó nhìn đệ hả?”
Đoạn Thiên Diễn nghẹn lời, hắn tức giận hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Hạ Triều Ca cùng Hề Minh Húc xem kịch xong cũng xoay người rời khỏi thao trường hoàng cung.
Trên đường về Triều Vân Cung, ở phía cuối một hành lang, Hạ Uyển Tình tròng mắt rưng rưng đang chờ bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT