Nhìn Tạ Côn bị khiêng đi, nghĩ đến vừa rồi cậu ấy bị đánh rất nhiều vào chỗ hiểm, Tống Khinh Ca trong lòng lo lắng, biểu cảm vội vàng:" Tôi đưa cậu ấy đi bệnh viện!”
Tả Mạc cười hắc hắc, đưa tay muốn sờ lên mặt cô, cô liền quay đi, hắn vô cùng tức giận, giọng tàn nhẫn:" Đi bệnh viện? Không thành vấn đề!” Hắn nhìn cô, ý vị thâm trường:" Nhưng mà, phải xem biểu hiện của em tối nay như thế nào ".
Tống Khinh Ca lo lắng cho Tạ Côn, cau mày nói:" Nếu như ngài không đưa cậu ấy đi bệnh viện, đừng có mơ động vào người tôi!”
Tar Mạc ngậm xì gà, cười đến khoái trá, vết sẹo trên mặt càng trở lên dữ tợn, hắn nói:" Ông mày ở trên giường không thiếu gì phụ nữ ". Hắn nhún vai, lưu manh nói:" Nếu như em không muốn vui vẻ, cũng được, ngày này năm sau sẽ là giỗ của hắn!” Hắn cười nói:" Lập tức ném hắn xuống biển, bớt phiền toái ".
“ Không được!” Cô gấp gáp nói, Tả Mạc, đúng là chuyện gì cũng có thể làm được.
“ Ông đây trước giờ không thiếu gì phụ nữ!” Tả Mạc nhíu mày nói:" Sống chết của hắn, đang nằm trong tay em ". Ách! Mấy thuộc hạ đứng gần đó nhíu mày, Tả Mạc kiên nhẫn như thế này, bọn chúng chưa từng thấy.
Sống lưng Tống Khinh Ca lạnh toát, biểu cảm vô cùng căng thẳng.
Tả Mạc cười ha ha:" Tối nay, tôi có thời gian, chừng nào em nghĩ thông suốt, thì đến phòng tôi …” Ánh mắt hắn nghiêng qua nhìn cô:" Nhớ là, phải tắm rửa sạch sẽ ". Giọng hắn mập mờ nói:" Tôi thích phụ nữ sạch sẽ và tự nguyện ".
Nói xong, giống như là cầm chắc phần thắng trong tay, liếc nhìn cô một cái, sau đó ngậm xì gà nghênh ngang rời đi.
Tống Khinh Ca sững sờ, phía sau lưng cô có mấy thuộc hạ, suy nghĩ đến việc Tạ Côn bị thương, trong lòng rốt cuộc lại hoảng loạn.
“ Đi thôi!” Vừa rồi, Anh Sơn còn lạnh nhạt, lúc này liền lên tiếng. Hắn đi đến, đẩy cô, đưa cô đến một gian phòng ở lầu 1 biệt thự, ngó sau lưng không có ai, Anh Sơn khóa trái cửa lại.
Tống Khinh Ca đề phòng nhìn hắn, lui về phía sau:" Anh muốn làm gì?"
Anh Sơn cười cợt nói:" Có Tả Thiếu ở đây, tôi có thể làm gì?"
Thấy hắn ý vị không rõ, huống chi trước đó đối xử với cô vô cùng ác nghiệt, Tống Khinh Ca rốt cuộc vẫn không ngừng cảnh giác:" Anh đi ra ngoài mau!”
Anh Sơn cười xấu xa, từ trong túi lấy ra một viên thuốc:" Bỏ cái này vào trong rượu của hắn, hắn sẽ ngủ ".
Lời của hắn, khiến cho cô giật mình, không phải hắn là thuộc hạ của Tả Mạc sao? Sao lại … Cô nhìn hắn:" Tại sao tôi phải nghe lời anh?"
“ Ông đây đang muốn giúp, đừng có không biết điều ". Anh Sơn cười:" Có nghe hay không tùy ". Nói xong, cất viên thuốc vào trong túi áo, tay vuốt ve cái bật lửa:" Nếu cô thật sự muôn cùng hắn ngủ, những lời vừa rồi coi như tôi chưa nói:" Sau đó, xoay người muốn rời đi.
“ Đợi một chút!” Cô khẩn trương, hỏi hắn:" Sao anh lại muốn giúp tôi?"
Anh Sơn cười ha haa, quay người lại nhìn cô, trâng tráo nói:" Tôi và Tạ Côn là anh em tốt, nhìn hắn bị đánh như vậy, tôi không giúp hắn thì giúp ai?" Hắn nói tiếp:" Cô yên tâm, chờ Tả Mạc uống thuốc ngủ xong, tôi sẽ đưa cô và Tạ Côn ra ngoài ".
Đối với lời của hắn, Tống Khinh Ca bán tín bán nghi, cảnh giác sợ rằng mình sẽ bị đẩy vào một cái bẫy khác:" Tại sao tôi phải tin anh?"
Anh Sơn nhún vai, đắc ý nói:" Trừ tôi ra, cô còn có biện pháp nào khác?" Hắn nói thêm:" Tôi đã theo Tả Thiếu 10 năm, biết phong cách làm việc của hắn. Hắn đối với phụ nữ chỉ là tìm mới mẻ, xong việc hắn nhất định sẽ trở mặt, cô cũng thấy đấy ". Hắn trầm lặng mấy giây nói:" Có thể không đợi được đến sáng mai, Tạ Côn sẽ bị chết ".
Nghĩ đến Tạ Côn, trong lòng cô nặng trĩu, im lặng.
Anh Sơn lại nhét viên thuốc vào tay cô:" Nhớ, bỏ vào trong rượu, hắn uống xong cô và Tạ Côn có thể an toàn rời đi ".
Tống Khinh Ca nhìn viên thuốc trong tay, trong lòng một trận co rút, không biết có nên tin tưởng hay không, nhưng không tin cô có thể làm gì khác? Mắt thấy Anh Sơn muốn đi ra, cô đột nhiên hỏi hắn:" Là ai muốn bắt cóc tôi ".
Không lý do bị bắt cóc, đối phương lại còn muốn hủy dung, đánh gãy tay, đây không phải là ngẫu nhiên. Nhưng bây giờ nghĩ lại, người bắt cóc cô không phải là Tả Mạc.
Anh Sơn dừng chân, quay đầu lại, nhướn mày:" Thật muốn biết?"
Cô gật đầu nhìn hắn.
Anh Sơn cười hắc hắc:" Đợi … tôi đưa cô và Tạ Côn rời khỏi đây rồi hãy nói ".
Tống Khinh Ca cầm viên thuốc, cười lạnh:" Anh không sợ tôi nói với Tả Thiếu, anh muốn cho hắn uống viên thuốc này sao?"
Anh Sơn không đề phòng, nghe vậy lập tức lao lên, thiếu kiên nhẫn:" Cô dám!”
“ Dù sao cũng đến nước này, tôi có gì không dám?" Tống Khinh Ca lạnh lùng cười một tiếng:" Tả Thiếu là đại ca của anh, tôi theo hăn, cũng không đến nỗi quá tồi. Nhưng anh, nếu như Tả Thiếu biết anh bỏ thuốc hắn, anh nói xem, hăn sẽ như thế nào?"
Anh Sơn đen mặt, bóp cổ cô:" Có tin ông đây giết chết mày không?"
Thấy hắn thẹn quá hóa giận, mặc dù bị hắn bóp cổ, hô hấp vô cùng khó nhưng Tống Khinh Ca không sợ:" Giết tôi, anh sẽ nói với Tả Thiếu thế nào?"
Ánh mắt Anh Sơn nổi lên tia độc ác, nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng tay ra.
Tống Khinh Ca dựa người vào tường, mới vừa rồi cổ bị hắn bóp vô cùng đau, cô lấy lại tinh thần:" Rốt cuộc là ai muốn bắt cóc tôi?"
“ Là hai người ". Anh Sơn rốt cuộc cũng mở miệng:" Tôi lăn lộn trên giang hồ mười mấy năm, lần đầu tiên đụng phải hai người muốn bắt cóc cùng một người ". Tự nhiên, tiền của hắn cũng tăng lên gấp đôi.
Tống Khinh Ca khiếp sợ không thôi:" Là ai?"
Anh Sơn giọng châm chọc:" Cô đắc tội với ai, cô không biết?"
Cô cau mày:" Sang Lan Cầm?" Trừ Sang Lan Cầm, cô không tin có ai hận cô thấu xương như vậy.
Anh Sơn lắc đầu nói:" Họ Cốc, một con quỷ ".
Cốc Tâm Lôi sao?
Tống Khinh Ca ngẩn ra, nhíu mày cười khổ, khó trách lại muốn hủy dung, đánh gãy tay. Cốc Tâm Lôi hận cô, là vì Cố Phong Thành, nghĩ đến anh, lòng cô lại hơi đau. Tình yêu làm cho người ta mê man, nhưng cô chưa từng nghĩ, Cốc Tâm Lôi lại độc ác như vậy.
“ Trừ hủy dung, đánh gãy tay ". Cô cười khổ:" Cô ta còn định làm gì tôi?"
“ Còn chưa nói, theo kinh nghiệm của tôi, cô ta là muốn từ từ hành hạ cô ". Anh Sơn hừ một tiếng:" Con quỷ đó, tuổi còn trẻ mà lòng dạ vô cùng độc ác ".
“ Nhưng mà, so với con quỷ đó ra, người đàn ông kia hận cô hơn ". Anh Sơn nói.
Cô ngẩn ra:" Là sao?"
Anh Sơn vuốt vuốt bật lửa trong tay, hừ một tiếng:" Hắn ta bảo tôi bán cô sang Thái Lan làm gái điếm ".
Lời của hắn khiến cho Tống Khinh Ca khiếp sợ không thôi:" Là người nào? Người đàn ông đó là ai?" Cô không biết, rốt cuộc cô đã đắc tội với người đàn ông nào, lại dùng thủ đoạn độc ác như vậy với cô.
“ Nghe nói là thù giết cha?" Anh Sơn nói.
Tống Khinh Ca không hiểu.
“ Người đó họ Cố ".
Tống Khinh Ca cảm thấy choáng, môi khẽ run:" Họ Cố sao?"
“ Không sai ".
“ Anh ta tên là gì?" Môi cô run rẩy.
Anh Sơn dương mi nói:" Cố Phong Thành ".
Cả người cô lạnh như băng, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, run rẩy:" Không …” Trong đầu cô hỗn loạn, chất vấn:" Anh lừa tôi!”
“ Tôi cần phải lừa cô sao?" Anh Sơn cười:" Người phụ nữ ngu xuẩn này, hắn đã bán đứng cô, cô vẫn muốn tin hắn sao?"
Cô nghĩ đến sau khi cưới, anh đối với mình lạnh lùng, lẩm bẩm:" Anh ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy …”
Anh Sơn nhún vai, cười nhạo:" Loại phụ nữ này, thật là già mồm, tiền tôi đã nhận, còn nói dối cô sao?"
“ Tại sao?" Cô run rẩy, hỏi hắn:" Tại sao anh ấy lại làm như vậy …”
“ Cô không biết, làm sao tôi biết ". Anh Sơn hừ lạnh nói:" Làm như vậy với cô, khẳng định hắn ta vô cùng hận cô … Oh, hình như hắn đang chuẩn bị hôn lễ ".
Tống Khinh Ca ngơ ngác, như người mất hồn.
Nhìn bộ dạng của cô, Anh Sơn không nhịn được nói:" Mau tắm rửa sạch sẽ đi, Tả Thiếu đang đợi cô trong phòng ".
--
Anh Sơn đi ra khỏi phòng, thấy Tả Mạc ngậm xì gà đi đến:" Sao rồi?"
“ Đang tắm ".
Tả Mạc ừm một tiếng.
“ Tả Thiếu, em đã nói với cô ta những điều ngài dặn ". Anh Sơn cúi người nói:" Hiện tại, khẳng định cô ta hận tên họ Cố kia thấu xương ".
Tả Mạc cười khoái trá:" Làm không tệ ". Trong tay hắn kẹp điếu xì gà, giọng đắc ý:" Đợi trở lại thành phố Z, mấy cái sòng bạc sẽ để mày trông nom ".
“ Cảm ơn Tả Thiếu ". Anh Sơn cười lấy lòng.
Tả Mạc nhìn cánh cửa, trong lòng hơi ngứa ngáy, nói:" Mày canh chừng, cô ta tắm xong lập tức đưa lên phòng tao ".
Anh Sơn cúi người, cười nói:" Không thành vấn đề ". Sau đó, nhìn chằm chằm bóng lưng Tả Mạc, hung hăng nhổ nước miếng.
Đứng trước cửa phòng Tả Mạc, Anh Sơn thâm ý nhìn Tống Khinh Ca, sau đó đẩy cửa ra, giọng lấy lòng:" Tả Thiếu, cô đã tới ". Rồi sau đó, để cô bước vào, đóng cửa lại.
Tống Khinh Ca nghe thấy tiếng cửa đóng lại, biết rằng không còn đường lui, đầu óc rối bời.
Tả Mạc đang mặc áo ngủ, đứng ở cửa sổ sát đất, ngoài kia biển đang dậy sóng, gió lùa với trong phòng vô cùng lạnh. Hắn quay người, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tống Khinh Ca thì mắt sáng lên.
Người phụ nữ này, phải là của hắn. Tả Mạc không khỏi đắc ý, trong tay kẹp điếu xì gà:" Đến đây ".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT