Sau khi cúp điện thoại, Anh Sơn vô cùng tức giận, thấp giọng chửi thề một tiếng!
Mặc dù không tình nguyện, nhưng Anh Sơn không dám sai ý của Tả Mạc, hắn trói Tống Khinh Ca lại, cùng với 3 tên thuộc hạ đi một xe. Khi xe hắn vừa xuống núi, thì chạm phải một dãy dài xe cảnh sát. Khi cách xe bọn chúng không xa, xe cảnh sát liền dừng lại, rất nhiều cảnh sát bước xuống xe, đứng ở ven đường.
Vốn vô cùng phách lối nhưng lúc này Anh Sơn vô cùng khẩn trương, thấp giọng:" Đừng sợ, mở ghế ngả ra, tao lên lái ".
Tên lái xe vốn đang khẩn trương, nghe Anh Sơn nói vậy, lại càng luống cuống, không mở ra được ngược lại còn làm xe bị chết máy.
“ Thằng ngu này!” Anh Sơn vung tay cho hắn một bạt tai. Mắt thấy cảnh sát càng đến gần, càng thêm hốt hoảng.
Tống Khinh Ca miệng bị dính băng keo, nghe vậy liền giùng giằng ngồi dậy, khi nhìn thấy Cố Phong Thành bên ngoài cửa xe thì vô cùng kích động, hốt hoảng, trong lòng dâng lên một niềm hi vọng, thừa dịp Anh Sơn đang thấp giọng mắng chửi thuộc hạ, cố gắng cằm ấn cho cửa kính mở ra.
Lúc này, mấy người cảnh sát đi đến trước xe, Anh Sơn hoảng không phải nhẹ, biểu cảm khẩn trương, vô cùng chột dạ. Lái xe chậm chậm qua, Khi cảnh sát đi lui về phía sau xe thì hắn mới thở phào một hơi, nhưng chợt nghe thấy tiếng cửa kính xe mở, hắn quay đầu lại, thấy Tống Khinh Ca thì giật mình, nổi giận đùng đùng, nhoài người túm lấy cô, sau đó đóng cửa kính xe lại, giọng hùng hổ:" Mày muốn chết à?"
Lúc này, xe một lần nữa khởi động, một đường xuyên qua hai bên đường xe cảnh sát, nghênh ngang rời đi.
Anh Sơn thở phào nhẹ nhõm, định quay sang cho Tống Khinh Ca một bạt tai nhưng cuối cùng lại phẫn nộ thu tay về. Nếu làm cô ta bị thương, Tả Mạc chắc sẽ không để yên cho hắn.
Tống Khinh Ca ngồi sau xe, nghĩ đến Cố Phong Thành thì nước mắt lã chã.
Còn Cố Phong Thành, bởi vì lo lắng nên cảm giác được điều gì đó, cứ nhìn mãi khi xe qua.
--
Cố Phong Thành đúng hẹn đi đến nhà máy hóa chất bỏ hoang, nhưng không thấy ai, điện thoại không gọi được. Vô cùng lo lắng liền gọi Cảnh sát đến nhà máy hóa chất lục soát nhưng không thu được dấu vết gì, khiến Cố Phong Thành vô cùng buồn bực.
Ngay sau đó, phía bên Vương Trữ Thanh thông báo, sau khi định vị được cuộc điện thoại gọi đến cho Cố Phong Thành đã xác định được vị trí. Cảnh sát mau chóng đến đó, nhưng chỉ thấy người đàn ông cao gầy nằm trên mặt đất.
“ Khinh Ca đâu?" Cố Phong Thành túm lấy áo hắn:" Cô ấy đâu?"
Người đàn ông thở dồn dập, cơ bản không nói lên lời.
Cố Phong Thành như sắp phát điên, liều mạng lay hắn, nhưng hắn vẫn không hề nói một lời, nhìn xung quanh hoang vu, cảnh sát sau khi tìm kiếm vẫn lắc đầu, trong lòng anh thống khổ không dứt, gần như là sắp tuyệt vọng.
--
Kim Sênh mất tích, đến tối mới được phát hiện.
Ha Giả xử lý xong việc, đợi Kim Sênh mãi không thấy trở lại, liền gọi điện thoại cho Tát Lỵ.
Giang Thần cho là Cốc Vĩnh Thuần mời Kim Sênh đi dùng cơm, khi thấy Tát Lỵ hỏi thì mới vội vàng gọi điện thoại cho Cốc Vĩnh Thuần, mới biết ông đang ở phòng làm việc.
Ha Giả biết tin, vô cùng tức giận, lập tức yêu cầu phải triển khai lực lượng tìm kiếm Kim Sênh.
Biết được vợ của quan khách ngoại quốc bị mất tích, cấp trên của Cốc Vĩnh Thuần là Chương Thành vô cùng tức giận, lập tức mở cuộc họp khẩn cấp, thành lập các tổ chuyên án bí mật, yêu cầu trong thời gian ngắn nhất phải tìm được người, Cốc Vĩnh Thuần được đề cử làm tổ trưởng.
--
Xe chạy khoảng năm giờ sau đó mới dừng lại, xuống xe đã là trời tối. Nghe thấy tiếng sóng, Tống Khinh Ca nhìn bốn phía, mới biết đây là biển, gần trước mắt có một biệt thự.
“ Cô tốt nhất nên biết điều!” Anh Sơn thấp giọng cảnh cáo:" Nếu cô dám ở trước mặt Tả Mạc nói hươu nói vượn, tôi để cho thuộc hạ tao thay nhau “xử lý” cô!”
Vào đến biệt thự, thì Tả Mạc đang uống rượu, hai tay ôm hai người phụ nữ.
“ Tả Thiếu, người đã mang đến ". Anh Sơn cúi người nói.
Tả Mạc nhìn Tống Khinh Ca, giờ phút này đang bị trói, ngoài miệng dán băng dính, nhìn vô cùng thảm hại.
“ Ưm, Tả Thiếu, uống thêm một chén nữa ". Một người phụ nữ đứng bên cạnh hắn giọng nũng nịu, đưa rượu tới tận miệng.
Tả Mạc dương dương tự đắc, nâng cốc uống, tay không ngừng sờ soạng lên người cô ta. Nhíu mày nhìn Tống Khinh Ca:" Đưa vào phòng, bảo người đưa cô ta đi tắm rửa sạch sẽ ".
Tống Khinh Ca bị lôi lên lầu, ném vào trong một cái phòng, một thuộc hạ cởi cho cô dây trói trên người:" Được Tả Thiếu nhìn chúng, cô đúng là phúc lớn. Mau tắm rửa sạch đi, Tả Thiếu ghét nhất phụ nữ bẩn". Sau đó, nói giọng cảnh cáo:" Ở đây có hệ thống báo động bằng tia hồng ngoại, cô không trốn được đâu, tốt nhất ngoan ngoãn. Nếu làm cho Tả Thiếu vui, những ngày tháng tiếp sau sẽ được hưởng nhiều phúc ".
Cạch một tiếng, cửa bị khóa lại.
Tống Khinh Ca xoa xoa cánh tay bị trói, cảnh giác đứng lên, nhìn khăp căn phòng, thử tìm cách thoát ra.
Cô đi đến cửa sổ, thấy một mảng biển rộng, biệt thự này được xây dựng ở ven biển. Cô đang định mở cửa sổ thì mới phát hiện cửa đã bị phong kín, căn bản không thể mở ra. Cả gian phòng rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một phòng tắm, không có bất cứ vật dụng gì có thể phá được cửa sổ.
Cô đang vô cùng tuyệt vọng thì nghe thấy tiếng mở cửa, cô hoảng hồn. Tả Mạc đến sao? Theo bản năng, lùi sang một bên, biểu cảm căng thẳng nhìn cửa, khi nhìn thấy người vào thì thở phảo nhẹ nhõm:" Tạ Côn?"
Tạ Côn hướng về phía cô ngoắc ngoắc tay, ý bảo cô lại gần.
Tạ côn dẫn cô đi đến ban công biệt thự lầu hai, ở đó Tạ Côn đã sớm buộc một sợi dây lên lan can, cậu thấp giọng nói:" Chị đi xuống đi, sau đó chạy về hướng bên phải,, em đã tắt tạm thời hệ thống báo động, qua ngọn núi kia, bên đó có người ở …”
“ Còn em?" Cô hỏi.
“ Chị đừng lo cho em ". Tạ Côn giục:" Mau …”
Tống Khinh Ca trèo qua lan can, bám vào dây tụt xuống, chân vừa mới chạm xuống đất, đột nhiên đèn chiếu sáng choang, sáng rực cả ban công, cô kinh hãi, sắc mặt tái nhợt.
Xung quanh có rất nhiều thuộc hạ, Tạ Mạc đứng đó hút xì gà, hai tay khoanh trước ngực nhìn cô cười đắc ý:" Em cho rằng lần này em có thể thoát được sao?"
Tống Khinh Ca có chút khẩn trương, nhưng càng lo lắng hơn nhìn Tạ Côn.
“ Bay đâu!” Tả Mạc lạnh giọng, chỉ vào Tạ Côn nói:" Thằng nhãi này, đánh chết!”
Thấy vậy, Tống Khinh Ca hốt hoảng:" Dừng tay!”
Nhưng căn bản không có người nào nghe cô nói, chúng liều mạng lao vào đánh Tạ Côn.
“ Tả Thiếu ". Tống Khinh Ca quay người lại:" Van xin ngài, đừng đánh nữa!”
Tả Mạc ngậm xì gà, lạnh giọng nói:" Đánh chết nó cho tao!”
Nhìn mấy người thuộc hạ xuống tay không kiêng nể, Tạ Côn nhất định sẽ bị đánh chết, Tống Khinh Ca khóc lớn, quỳ xuống xin hắn:" Tả Thiếu, xin ngài đừng đánh nữa!”
“ Đánh chết cái loại ăn cây táo rào cây sung!” Tả Mạc phách lối nói.
“ Tả Thiếu!” Tống Khinh Ca kéo áo hắn, khóc nói:" Đừng đánh nữa, ngài muốn gì, tôi cũng đáp ứng!”
Trong mắt Tả Mạc sáng lên, cúi người nâng cằm cô lên:" Thật không?"
Tống Khinh Ca gật đầu, nước mắt không ngừng rơi.
“ Làm người phụ nữ của tôi ". Tả Mạc nhìn chằm chằm cô.
Nghe tiếng Tạ Côn thống khổ rên rỉ, Tống Khinh Ca cụp mắt, gật đầu.
Tả Mạc cười, buông cằm cô ra nói:" Dừng tay!”
Mấy tên thuộc hạ dừng tay, Tống Khinh Ca nhào qua, quỳ xuống đỡ lấy Tạ Côn lên.
“ Đưa Tạ Côn đi ". Tả Mạc nói.
Tạ Côn liền bị khiêng đi, Tống Khinh Ca muốn đi theo nhưng Tả Mạc ngăn lại, giọng đểu giả:" Nó không chết được đâu!” Hắn cười nhìn cô, giọng lỗ mãng:" Tắm rửa sạch sẽ đi, tối nay chúng ta động phòng hoa chúc!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT