"Cái gì?" Mọi người sửng sờ, lúc này hãy đừng xảy ra chuyện gì! Nếu không, hàng vạn dân đói tụ tập trước nha môn thế kia, nếu như nghe nói kho lương bị cháy, hy vọng cuối cùng bị đoạn tuyệt, thì họ có khả năng sẽ phát điên, xông vào trong cướp lương thực, và hậu quả không cần nghĩ cũng biết rõ.

Hai vị bố chánh sứ vội vã ra lệnh: "Mau! Mau điều đội thủy long đi cứu hỏa! Nhanh lên!"

"Vâng, đã phái người đi gọi đội thủy long rồi!"

"Phân thêm người đi cứu hỏa, tuyệt không để lửa cháy lan!" Hữu bố chánh sứ dậm chân quát bảo.

"Dạ!" Nha dịch chạy đi.

Dương Thu Trì thầm nghĩ, quả nhiên không nằm ngoài ý liệu của bản thân. Trong kho lương nhất định là chẳng có chút lương thực nào, cho nên mới có người cố ý phóng hỏa, một là để hủy diệt tội chứng, hai là dẫn đến bạo loạn nổi lên ở bên ngoài, khiến cho dân đói thấy lửa cháy lớn xông vào, phát hiện trong kho không có lương, càng dẫn đến loạn lớn hơn, có khả năng xảy ra bạo loạn....

Liệu được chuyện này, Dương Thu Trì càng khẩn trương hơn, nha môn không có lương, nên làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ phải chinh thu lương thực của Mễ viên ngoại hay sao? Ai biết hậu đài của lão là ai đây?

Hữu bố chánh sứ nói với đô chỉ huy sứ: "Chỉ huy sứ đại nhân, mau hạ lệnh cho quân đội giới bị, đề phòng dân đói xông vào."

Đô chỉ huy sứ Vũ đại nhân lúc này cũng biến hẳn sắc mặt. Lão tuy là quan chỉ huy tối cao của quân đội Hồ Quảng, nhưng quân đội đều phân tán ở các vùng toàn tỉnh, quân đội có thể dùng trong thành Vũ Xương không nhiều, có thể điều động tối đa vài nghìn người, hơn nữa phải phân tán ra thủ bốn cửa thành, hiện giờ tập trung trong nha môn chỉ khoảng hai ba nghìn người. Dùng quân đội như thế này đi đối kháng với mấy vạn dân, kết quả thế nào chỉ cần dùng ngón tay ngón chân cũng có thể tính ra được.

Đúng lúc này, có nha dịch hoảng hốt chạy vào báo: 'Bẩm, bẩm báo đại dân, dân đói ở ngoài thấy kho lương bốc khói, đều la hét là kho lương bốc cháy, muốn vượt qua vòng rào xông vào cướp lương, đang xô đẩy với người của chúng ta rồi, và đã có quan binh và bộ khoái huynh đệ thụ thương!" Lòng Dương Thu Trì trầm xuống, chuyện mà bản thân lo lắng nhất đã phát sinh rồi, làm sao bây giờ?

Hai vị bố chánh sứ cũng sợ tái xanh mặt, nếu như mấy vạn dân đói xông vào thế này, thì chẳng phải chỉ là chuyện cướp lương không thôi, vì khi đó chuyện đập phá cướp đồ cướp đạc nhất định không thể không diễn ra, và đến lúc đó ngay cả cái mạng nhỏ của họ cũng không còn giữ được nữa, cho nên hai người đều sợ hãi nhìn Dương Thu Trì.

Hữu bố chánh sứ kinh khủng ra lệnh: "Mau, mau truyền mệnh lệnh của ta, kẻ nào dám vượt qua vòng rào, giết không tha!" Nói xong, quay sang đô chỉ huysứ bảo: "Vũ đại nhân, mau hạ mệnh lệnh đi, những loạn dân nào dám xung kích vào nha môn, lập tức giết chết tại đương trường!" Trong lúc hoảng loạn, Vũ đại nhân không có chủ ý gì, cũng cho đó là phải: "Tốt, tốt, mau truyền mệnh lệnh của

ta...."

"Chậm đã!" Dương Thu Trì quát, gằn mắt nhìn bố chánh sứ, "Giờ phút này chỉ có thể an phủ, nếu như dùng biện pháp mạnh, sẽ dẫn đến sự hỗn loạn lớn hơn! Thậm chí có thể gây bạo loạn!"

"An phủ? Hừ! Nói sao dễ nghe thế, làm sao an phủ?" hữu bố chánh sứ cười lạnh, sau đó thấy không thỏa, liền cúi người xuống thưa: "Thỉnh Dương đại nhân chỉ kỳ."

Dương Thu Trì lạnh lùng nhìn hữu bố chánh sứ Huyền đại nhân, xong quay sang đi lại gần Tống Vân Nhi, kề tai nàng nói nhỏ vài câu, xong quay lại giữa mọi người, lạnh giọng nói: 'Mở kho phát lương, an phủ dân đói!"

"Phát lương?" Bố chánh sứ cùng mọi người đưa mắt nhìn nhau, lòng đều minh bạch lúc này chỉ có thể mở kho phát lương thực ngay mới có thể an phủ dân tình.

Đến lúc này chợt có một đám người chạy xộc vào, đi đầu là thiếp thân hộ vệ Nam Cung Hùng của Dương Thu Trì, các cẩm y vệ phía sau phân ra áp giải vài hắc y nhân.

Nam Cung Hùng bước đến cạnh Dương Thu Trì, chấp tay nói: "Đại nhân, chúng tôi vừa rồi bắt được tặc nhân toan tính phóng hỏa đốt kho lương!" Xong chuyển thân bảo: "Giải lên đây!"

Các cẩm y vệ đem năm sáu hắc y nhân áp lên, đè mọp xuống đất.

Nam Cung Hùng thưa: "Chúng tôi đang kiểm tra tại kho lương, phát hiện có một nhà kho đột nhiên bốc khói, lập tức xông vào, phát hiện mấy người này đang phóng hỏa kho lương. Kho lương đó đã bắt lửa cháy, thuộc hạ cùng mọi người đã bắt chúng lại, đồng thời dập tắt lửa rồi."

Hữu bố chánh sứ hỏi: ''Đội thủy long đâu?" Nam Cung Hùng liếc ngang: "Không nhìn thấy, người của chúng tôi bắt người dập lửa, lại còn bị cháy phỏng hết mấy người. Bóng dáng của Thủy long đội chẳng thấy đâu cả!"

Dương Thu Trì bước lại trước mặt các tên hắc y nhân, quát hỏi: "Ai bảo các ngươi đến thiêu kho lương vậy?" Hắc y nhân đều đưa mắt nhìn nhau, rồi cúi đầu không đáp.

Dương Thu Trì không kịp thẩm vấn, chuyển đầu hỏi Nam Cung Hùng: "Lương thực đâu? Kho lương có gạo không?"

"Không có!" Nam Cung Hùng trầm giọng nói, "Mọi nhà kho đều trống rỗng!"

A! Mọi người đều sửng sờ, lương thực để chẩn tai sao lại không cánh mà bay như thế chứ!

Dương Thu Trì quay sang nhìn Đàm tri phủ trừng trừng: "Đàm đại nhân, cái này ông nói làm sao đây? Lương thực để chẩn tai trong kho lương của nha môn các người giờ đi đâu hết rồi? Đừng nói là ông không hề biết nghe? Hả?"

Đàm tri phủ ức lên một tiếng ngồi bẹp xuống đất, toàn thân run rẫy giống như cầy sấy, chẳng nói được câu nào. Hữu bố chánh tức giận đùng đùng, rút yêu đao từ một cẩm y vệ cạnh đó ra, chém thẳng vào đầu của Đàm tri phủ.

Tuy nhiên, bạch quang lóe lên, một tiếng kinh kong lớn phát ra, yêu đao trong tay Hữu bố chánh sứ vị một đạo bạch quanh đánh trúng văng ra xa đính lên trên cột.

Trong tay của Tống Vân Nhi lúc bấy giờ lăm lăm thanh đoản kiếm, lạnh lùng nhìn hữu bố chánh sứ.

Thì ra vừa rồi Dương Thu Trì đã phát hiện hữu bố chánh sứ có thần tình không ổn, liền báo cho Tống Vân Nhi chú ý lão, cho nên vừa rồi khi lão vung đao chém Đàm tri phủ, nàng đã kịp thời xuất thủ đánh văng yêu đao này đi.

Dương Thu Trì hỏi: "Quyền đại nhân, ông làm như vậy là có ý gì?"

"Hắn, hắn tham lam nuốt gọn lương thực dùng để chẩn tai, ta muốn xử tử hắn!" Lòng hữu bố chánh sứ vô cùng kinh khủng, vì một kiếm vừa rồi hất văng phi đao của lão lợi hại vô cùng, khiến cho hổ khẩu của lão hiện giờ vẫn còn tê nhức đớn đau.

"Xử tử? Đàm đại nhân dù gì cũng là quan tứ phẩm của triều đình, ta còn cho vừa rồi chỉ có ta mới có quyền lực tiền trảm hậu tấu, thì ra Quyền đại nhân ông cũng có a!" Dương Thu Trì lạnh giọng bảo.

Vừa rồi tử lý đào sinh, Đàm tri phủ kinh khủng vạn phần, rít lên: "Hắn, hắn muốn giết người diệt khẩu!"

"Như vậy là thế nào?" Dươg Thu Trì lạnh lùng nhìn về phía Quyền bố chánh, sau đó nhìn về phía Đàm tri phủ: "Nếu như ngươi không thành thật khai báo, ta đem ngươi chém chết tại đương trường."

"mọi thứ này đều do hắn cưỡng bức tôi, lần trước kho lương ở bố chánh sứ nha môn bị phóng hòa cũng là do hắn và Mễ viên ngoại phú thương ở Vũ Xương phủ hợp mưu làm.

"Mọi thứ này đều do hắn cưỡng bức tôi, lần trước kho lương ở bố chánh sứ nha môn bị phóng hòa cũng là do hắn và Mễ viên ngoại phú thương ở Vũ Xương phủ hợp mưu làm, lần này cũng vậy!" Đàm tri phủ biết mấy chục vạn cân gạo không cánh mà bay ở trong phủ của mình, thì không cần nói đâu xa, chỉ cần vị đặc sứ giản đơn trước mặt đây cũng đủ chém trước tâu sau lão rồi!

"Nói bậy! Ngươi dám vu khống bổn quan!" Quyền bố chánh sứ đanh giọng nghiêm mặt rống lên.

"Lão oan uổng ông sao?" Dương Thu Trì hỏi, "Quyền đại nhân, kho lương chỗ bố chánh sứ của ông sao mà phát hỏa vậy?"

Quyền bố chánh sứ đáp: "Người coi kho đốt lửa sưởi ấm, không cẩn thận cháy lan, bổn quan đã bắt bọn chúng chuận bị trị tội rồi, sao nào?"

"Chiều nay bổn quan đã đến kho lương của ông, chuyên môn tra xét những nhà kho bị thiêu hủy đó. Ta hỏi ông, kho lương bị thiêu đó của ông thực sự có lương do triều đình đưa đến chẩn tai sao?"

Quyền bố chánh sư hơi giật mình, tiếp theo đó nghễnh cổ rống lên: "Đương nhiên có! Sao lại không có được!?"

"Ta đã kiểm tra qua, kho lương đó là do người ta cố ý phóng hỏa, chứ không phải bị lửa bắt cháy lan một cách vô tình! Hơn nữa, trong đống hoang tàn đó không hề có dấu vết của lương thực! Hiện giờ lại có Đàm tri phủ làm đồng phàm làm chứng ở đây, đến giờ phút này mà ngươi còn dám nói nhăng nói cuội hay sao?" Dương Thu Trì phất tay, lạnh lụng quát: "Trói hai người chúng lại cho ta!"

Nam Cung Hùng cùng các cẩm y vệ hộ vệ phân biệt xông lên, lột mão cánh chuồn của hai người xuống, đè nghiến xuống đất, rồi lại dây đai gai trói gô lại.

Quyền bố chánh sứ không ngừng kêu oan kêu uổng. Dương Thu Trì hiện giờ không có thời gian rảnh để thẩm vấn lão, chuyện phát lương thực đang vô cùng cấp bách, nên quát hỏi Đàm tri phủ: "Lương thực đâu? Đưa đến chỗ nào rồi?"

"Đều lén lút bán riêng hết của hàng gạo của Mễ viên ngoại rồi, đây chính là việc do Quyền bố chánh sứ và Mễ viên ngoại thương lượng, tôi tuy có mặt ở đó, nhưng chuyện này đều là chủ ý của hai người họ."

Quyền bố chánh sứ kêu lên: "Ngươi nói bậy, ta không có!"

"Ta không nói bậy, Mễ viên ngoại cấp cho ông ta mấy vạn lượng bạc trắng, hiện giờ vẫn còn còn trong nội trạch trong nha môn của ông ta. Dương đại nhân, ngài có thể lập tức phái người đến khám xét! ... Ở ngay trong nội trạch, chia làm hai lần, mỗi lần bốn vạn lượng, cộng lại tám vạn lượng!"

Dương Thu Trì hỏi Đàm tri phủ: "Vậy Mễ viên ngoại cho ngươi bao nhiêu? Giấu ở đâu rồi?"

Đàm tri phủ do dự một chút, chuyện đến nước này giấy giếm chẳng khác gì chờ chết, do đó hạ giọng khai: "Hai vạn lượng, phần lớn đều bị ông ta lấy hết rồi. Số bạc Mễ viên ngoại cho tôi còn lại hiện giờ cất, cất ở trong nhà trong của tôi." Đàm tri phủ lí nhí đáp.

Dương Thu Trì nói với La thiên hộ: "Ông lập tức mang theo hai trăm cẩm y vệ, chia ra đến nội trạch của Quyền bố chánh sứ và Đàm tri phủ tra xét, xem coi có nhiều bạc trắng như vậy không. Nếu như có, lập tức bắt trói hết người ở đó giam giữ tại chỗ, phong tỏa hết tang vật tài sản, không ai được động vào, ai sai lệnh, chém!"

"Tuân lệnh!" La thiên hộ mệnh lệnh cho vị phó thiên hộ còn lại dẫn đầu trăm cẩm y vệ lưu lại nơi này chờ nghe lệnh chỉ huy của Dương Thu Trì, còn bản thân thì dẫn hai trăm cẩm y vệ khác quày quả bỏ đi.

Mặt Quyền bố chánh sứ hiện giờ tái xám, kinh khủng nói: "Dương đại nhân, ông oan uổng bổn quan, ta sẽ đến chỗ hoàng thượng tố cáo ông!"

Dương Thu Trì cười lạnh nói với Quyền bố chánh sứ: 'Được a, nhưng mà, họ Quyền kia, ngươi tuy ngồi ở ngôi quan cao nhị phẩm, bổng lộc của ngươi có bao nhiêu ngươi tự biết rõ, nếu như tra ra trong nhà ngươi đột nhiên xuất hiện số bạc trắng mà suốt cả đời này ngươi không thể nào làm ra được, lại còn có nhân chứng vật chứng, thì ta muốn coi coi ngươi an nói như thế nào với hoàng thượng? Ngươi ắt biết rõ hoàng thượng sẽ đối phó thế nào với tham quan rồi!"

Nghe lời này, Quyền bố chánh sứ tức thời cảm thấy toàn thân giá lạnh, sự sợ hãi đối với cái chết sẽ đến lập tức tràn ngập toàn thân lão.

Dương Thu Trì cười lạnh nói tiếp: "Nhưng mà, ta e là ngươi không gạp được hoàng thượng rồi. Ngươi cũng biết, bổn quan có quyền lực tiền trảm hậu tấu, nếu như ngươi còn muốn cố kháng cự đến đáo để, một mực không khai, khi bổn quan tra đủ chứng cứ rồi, có thể lập tức đưa ngươi ra thực hiện chánh pháp rồi mới bẩm báo hoàng thượng sau. Nếu ngươi quyết tâm chống cự đến cùng, thì hãy làm thử cho ta coi!"

Quyền bố chánh sứ dường như đã phảng phất nhìn thấy và nghe đâu đó nụ cười gằn của tử thần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play