Sự tình khẩn cấp, cần phải đương trường quyết đoán, Dương Thu Trì nói: "Ta hoài nghi Phú thương Mễ viên ngoại tại Vũ Xương phủ liên quan đến chuyện này, nhưng hiện giờ còn chưa có chứng cứ. Ngươi phái một phó thiên hộ mang theo một trăm cẩm y vệ đến trước nhà của Mễ viên ngoại trú thủ ở đó, không được để lão li khai, đồng thời phòng ngừa lão chuyển dời lương thực. Ngươi mang theo ba trăm cẩm y vệ theo ta đến tri phủ nha môn, giám sát ổn định trật tự!"
"Ti chức tuân lệnh!" La thiên hộ đáp, phái một vị phó thiên hộ sau lưng mang theo một trăm cẩm y vệ đến nhà của Mễ viên ngoại, còn bản thân thì cùng một phó thiên hộ khác mang theo 300 cẩm y vệ cùng Dương Thu Trì cưỡi ngựa chạy đến tri phủ nha môn.
Khi bọn họ tiếp cận tri phủ nha môn, phát hiện dân đói trên đường đã càng lúc càng đông, không còn cách gì cưỡi ngựa tiến lên được. Nhìn về phía trước, đường đã bị dân đói ken đầy kẹt cứng, và trong đám đông không ngừng có người hò hét:
"Ê...! Phía trước tiến lên đi chứ a! Đứng đực ra đó làm gì vậy? Tiến về trước đi!"
"Con mẹ nó, không chịu phát lương thì chúng ta xông vào cướp!"
"Đi cướp lương! Đứa nào nhát gan thì cút qua một bên!"
"Đúng rồi, dù gì cũng chết đói mẹ nó rồi, cướp lương đi!"
"Thì vậy! Đầu rụng xuống cái độp thì thôi chứ gì, bị chém rụng đầu còn oai hơn chết đói!"
....
Trong đám đông không ngừng có người nóng nảy, người nào kẻ ấy đều hiện vẻ hưng phấn đầy mặt, tình tự đã có chút thất khống.
Dương Thu Trì đứng trên lưng ngựa, khom tay nhìn nhì, thấy trước mặt đầy nghẹt và đen kịt người là người, căn bản chẳng thể nào tiến lên được, và cũng không nhìn được tình hình trước cổng nha môn.
Dương Thu Trì nói với Tống Vân Nhi: "Muội trèo lên cao nhìn xem tình hình ở trước nha môn xem thế nào rồi."
Tống Vân Nhi gật đầu. Lúc nàng từ dịch trạm đi ra đã mang theo đầy đủ trang bị dạ hành, lập tức lấy phi trảo phóng leo lên nóc nhà, men trên mái ngói tiến về phía trước.
Một lúc sau, Tống vân Nhi quay lại hạ xuống, khẩn trương nói với Dương Thu Trì: "Quá nhiều người, cửa lớn của nha môn đóng kín, phía trước có không ít quan binh và bộ khoái, đều cầm đao thương, lại còn thiết lập rào chắn và công sự nữa. Muội còn nhìn thấy trong dân đói không ngừng có người ném đá vào quan binh, quan binh cũng mắng mắng chửi chửi, còn có một người trong bộ dạng quan viên đang lớn tiếng la hét gì đó, nghe không rõ."
Dương Thu Trì chuyển thân hỏi La Thiên hộ: "Còn có đường nào khác có thể tiến vào tri phủ nha môn không?"
La thiên hộ lắc đầu: "Nha môn thường chỉ có một cổng chính, nhưng dường như tri phủ này còn có một cửa sau, nhưng ở đầu phía bắc, cần phải đi vòng khá xa, và nhất định cũng bị dân đói bít chặt rồi."
"Vượt tường tiến vào!" Dương Thu Trì bảo.
Hắn cùng mọi người lánh đến hong của nha môn, nơi có ít dân đói tụ tập, xua họ đi, rồi từ trong một xửa tiệm bên đường lấy đi một cái thang dài bắc lên trên tường leo vượt lên. Dương Thu Trì được sự bảo hộ của Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng cũng vượt tường mà đi.
Dương Thu Trì mệnh lẹnh cho Nam Cung Hùng mang theo 50 cẩm y vệ đến trước kho lương trong tri phủ nha môn, tra xét xem lương thực có còn ở đó hay không, sau đó mang theo những người còn lại nhanh chân đến đại đường của nha môn, thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng.
Một nha dịch đang đứng gác ở cửa đại đường, nghe bên ngoài có tiếng huyên náo lộn xộn cùng tiếng hò hét thật to đòi xông vào cướp lương, mặt hiện lên vẻ kinh khủng. Khi y thấy cẩm y vệ thiên hộ la đại nhân mang theo một đám cẩm y vệ đột nhiên xuất hiện, cho là họ đến tăng viện, vừa kinh vừa mừng, liền vội vã dẫn mọi người vào đại đường.
Trên đại đường ngồi đầy cả quan viên, đều là hàng tham chính của bố chánh ty, tham nghị, kinh lịch... ngoài ra còn có đồng tri và các cấp tương đương trong tri phủ nha môn. Ở giữa họ có bốn người ngồi, hai người là tả hữu bố chánh sứ đại nhân của Hồ Quảng, một vị còn lại là Đề hình án sát sứ của Hồ Quảng. Ba người này thì Dương Thu Trì đã gặp qua, còn lại một vị không nhận ra là ai, sau này mới biết đó là đô chỉ chuy sứ của Hồ Quảng là Vũ đại nhân.
Vũ Xương hiện giờ xảy ra sự tình lớn như thế này, cục thế trước mắt có vẻ vượt ra ngoài tầm khống chế, nên các đầu lĩnh tối cao quân chính của Hồ Quảng cùng tề tựu về đây. Hiện giờ hàng vạn dân đói lại tụ tập trước nha môn, càng khiến họ như ngồi trên đống lửa.
Các vị tối cao lãnh tụ về các phương diện của địa phương thấy La thiên hộ cùng mọi người đến đều lấy làm cao hứng, và một số trong họ cũng lấy làm kinh hãi, vì cẩm y vệ thời khắc này quang lâm giống như mèo đêm tiến vào bồ thóc, chẳng có chuyện sẽ chẳng đến bao giờ.
Không chờ bọn họ lên tiếng, La thiên hộ đã giành nói trước: "Vừa hay, các vị đại nhân trọng tam ti đều có mạt, ngay cả đô chỉ huy sứ đại nhân cũng đến. Hạ quan có quân vụ khẩn cấp, muốn cùng các vị đại nhân thương nghị, thỉnh cùng tôi vào hậu đường nói chuyện. Đàm tri phủ cũng xin thỉnh vào trong." Nói xong cất bước tiến vào hậu đường.
La thiên hộ tuy có chức quan nhỏ, chỉ ở hàng ngũ phẩm, nhưng cẩm y vệ là người của hoàng thượng, lại chuyên môn giám sát trăm quan, nên văn võ toàn triều không ai không kính không sợ. La thiên hồ là thủ lĩnh tối cao của cẩm y vệ tại Hồ Quảng, hiện giờ rõ ràng là mang trên người công vụ khẩn cấp, nên bố chánh sứ và những người khác nào dám nói chữ không, vội vã bám sát theo sau tiến vào hậu đường.
Tri phủ Đàm đại nhân tái xám mặt mày, cũng lủi thủi theo vào hậu đường. Nhưng khi lão nghe sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, thấy Dương Thu Trì cùng mọi người cùng tiến vào theo, vừa rồi nhân vì người đông hỗn loạn, nên lão không chú ý đến Dương Thu Trì, lúc này mới nhìn rõ đấy chính là vị huyện lệnh nói năng không biết khinh trọng là gì cũng tiến vào theo.
Đàm tri phủ hơi ngạc nhiên, nhưng đây chính là lúc tâm tình không được tốt, cho nên vừa nhìn thấy Dương Thu Trì, liền cho hắn có ý đến tìm mình gây phiền, không kỏi tức giận quát: "Ngươi sao lại vào đây? Ngươi biết chỗ này là chỗ ào không? Còn không mau cút ra ngoài!"
Dương Thu Trì khoanh tay lạnh lùng nhìn lão.
Đàm tri phủ rống lên: "Người đâu! Đem hắn đi...."
"Đàm đại nhân!" La thiên hộ vội vã bước lại, "Vị này là cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ Dương đại nhân! Không được vô lễ!"
Đàm tri phủ nghe thế, sợ đến hồn vía lên mây.
lão cũng tiếp được công văn về chuyện cẩm y vệ phái đi chỉ huy sứ đặc sứ, biết đặc sứ chính là đặc phái viên của thủ lĩnh tối cáo của cẩm y vệ là Kỷ cương, chuyên môn phụ trách Kiến Văn án. Trên công văn còn giảng rõ, vị đặc sứ này được hoàng thượng tứ dư cho đặc quyền tiền trảm hậu tấu, tương đương khâm sai đại thần.
Chuyện bản thân lão chẩn tai cứ mãi sai sót, hiện giờ sắp sửa phát sinh bạo loạn, giờ phút này đặc sứ đột nhiên đến, hiện nhiên là chuyên vì lão mà đến, hơn nữa vị đặc sứ này thì ra là vị huyện lệnh nhỏ nhoi có đến từ chiều, nhưng lão lại dùng lời khó nghe mà tiếp, thậm chí vừa rồi còn muốn cho người đánh đòn y....
Khi nghĩ đến chuyện này, Đàm tri phủ mặt cắt không còn giọt máu, rúm ró lắp bắp thưa: "Đặc, đặc sứ đại, đại nhân, ti chức, ti chức, ti chức, ti chức...." Thật tế là lão chẳng biết nên nói làm sao.
Dương Thu Trì không thèm nhìn Đàm tri phủ, bước đến trước mặt hai vị bố chánh sứ, rút từ trong người ra tấm yêu bài của cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ rồi chìa ra.
Hai vị bố chánh sứ đưa mắt nhìn nhau, rồi tả bố chánh sứ Tiền đại nhân tiếp lấy yêu bài, hai người vừa nhìn thì biết đó quả là yêu bài của đặc sứ, vừa cảm thấy bất ngờ vừa hoảng sợ trong lòng, vì thì ra người vừa đến bái phỏng lúc trưa chính là chỉ huy sứ đặc sứ, rất may là họ không có chỗ nào quá phần hay vô lễ. Hai người cung kính đưa yêu bài trả lại cho Dương Thu Trì, chấp tay nói: "Tham kiến đặc sứ đại nhân."
Hai vị bố chánh sứ của Hồ Quảng lấy lễ hạ quan ra mắt Dương Thu Trì trong vai trò một vị chỉ huy sứ đặc sứ thật ra là có nguyên nhân.
Cần phải biết, cẩm y vệ chỉ huy sứ vốn chỉ là quan chám tam phẩm, còn thấp hơn một cấp so với bố chánh sứ, nhưng hiện giờ chỉ huy sứ Kỷ Cương chính là người thân tín tin cẩn của hoàng thượng, lại nhân vì giải quyết thành công các sự kiện gần đây nên đã
được thăng lên hàng nhị phẩm đô đốc thiêm sự kiêm cẩm y vệ chỉ huy sứ, cấp bậc đã cao hơn bố chánh sứ rồi.
Ngoài ra, Kỷ Cương còn là con người ngông cuồng, làm mưa làm gió không coi ai ra gì, lại đặc biệt nhớ rõ mối thù. Đã từng có người kể, đô chỉ huy Ách Thất Thiếp Mộc Nhi tự cho là cấp quan tương đồng với Kỷ Cương, trên đường đi không thèm tránh, Kỷ Cương mượn cớ đâm chết ngay tại trận. Dương Thu Trì là đặc sứ do Kỷ Cương phái đi, tương đương với Kỷ Cương đích thân xuất hiện. Hơn nữa, hắn còn có thánh dụ được quyền tiền trảm hậu tấu của hoàng thượng, tương đương khâm sai đại thần rồi, vì thế, hai người họ từ cấp bậc quan nhị phẩm mà dùng hạ lễ tham kiến với vị quan chẳng có phẩm hàm nào này lại chẳng có gì là kỳ quái cả.
Trên trán của quan đề hình án sát sứ Thi đại nhân cũng tứa đầy mô hôi, trong lòng ngầm tự mừng cho bản thân trong lúc Dương Thu Trì đến bái phỏng đã có những lời nói xem ra vẫn đắc thể, cho nên vội vàng chấp tay thi lễ liên hồi.
Đô chỉ huy sứ Vũ đại nhân chưa hề gặp Dương Thu Trì, không biết hắn quạ đen biến thành phượng hoàng, nên không hề có sự ngạc nhiên gì đặc biệt. Vị đô chỉ huy sứ này là nhị phẩm, cao hơn nhiều so với bố chánh sứ, đồng cấp với Kỷ Cương, hơn nữa trong tay lại nắm quân quyền. Nhưng ở Minh triều trọng văn khinh võ, địa vị của võ tướng không thể nào so sánh với quan văn đồng cấp chứ đừng nói gì cẩm y vệ, cho nên lão vội vã thi lễ là thế.
Dương Thu Trì tiếp thu yêu bài của mình về, chấp tay thi lễ với bốn người, nói: "Bốn vị đại nhân, ti chức hoài nghi lần chẩn tai này có người dám xem lưới trời lồng lộng, nên cố ý phóng hỏa thiêu hủy kho lương ở Bố chánh ti, cố ý kéo dài thời gian phát lương chẩn tai, thậm chí nội ngoại cấu kết, kết bè kết phái làm rối kỷ cương, bỏ đầy túi riêng, thậm chí còn nặng hơn ở chỗ cố ý chế tạo hỗn loạn trong nạn dân, mục tiêu là xúi giục họ xông vào nha môn dẫn đến bạo loạn, để đạt được mục đích không thể nói ra!"
Hai vị bố chánh sứ vừa nghe thế liền sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tuy họ không dám chắc Dương Thu Trì dùng lời trên chỉ vào họ, nhưng nếu như trong địa hạt quản lý của họ xảy ra chuyện lớn như thế này, bản thân họ khó tránh khỏi không bị can hệ.
Chuyện chẩn tai này nằm trong phạm vi chức vụ của bố chánh sứ, chẳng hề liên quan gì đến hai vị đại nhân của đề hình án sát sứ và đô chỉ huy sứ, cho nên bọn họ không khẩn trượng lắm, tĩnh lặng chờ xem mọi chuyện.
Dương Thu Trì chuyện đầu nhìn Đàm tri phủ lúc này đang run cầm cập ở phía sau, lạnh lùng nói: "Đàm đại nhân, ta hiện giờ hỏi ông, lương thực do triều đình vận chuyển đến chẩn tai hiện giờ ở đâu?" Lời của hắn lạnh như băng, rõ ràng là đã coi Đàm tri phủ như phạm nhân đang chịu thẩm vấn lấy khẩu cung rồi.
Đàm tri phủ run rẫy đáp: "Tại, tại kho lương ấy a."
Dương Thu Trì chỉ muốn đoán xem trong kho lương của tri phủ nha môn có còn lương hay không, nhưng vẫn chưa khẳng định được, vì Nam Cung Hùng vẫn chưa trở về báo cáo tình huống thanh tra kho lương, cho nên đành hỏi tiếp: "Vì sao không chịu phát lương chẩn đói?"
"Còn, còn chưa kiểm kê xong." Đàm tri phủ cúi thấp đầu đáp.
"Lương thực cứu đói vận chuyển đến đây bao lâu rồi?"
Không dám giấu, và chuyện này có muốn dấu cũng không được, Đàm tri phủ đáp: "Năm, năm ngày rồi."
"Năm ngày? Ngươi biết trong năm này đó có bao nhiêu người chết đói không? Hả?" Dương Thu Trì tức giận quát hỏi.
Đàm tri phủ càng hoảng kinh, cúi người thấp hơn, chấp tay thưa: "Ti chức, ti chức bất tài..."
Hữu bố chánh sứ Quyền đại nhân xông lên đá một cước khiến Đàm tri phủ ngã lăn ra đất, rống lên: "Con heo này, ta không phải là đã phân phó bảo ngươi lập tức phát lương chẩn tai rồi hay sao? Vì sao nhất mực kéo dài cho đến hiện tại?" Lão bước đến cửa, gọi to: "Người đâu!"
Vài tên nha dịch xông vào.
Quyền đại nhân chỉ vào Đàm tri phủ rống lên: "Đem hắn áp giải vào đại lao cho ta, chờ chuyện này qua rồi sẽ đem hắn trị tội!"
"Dạ!" Mấy tên nha dịch xông lên định bắt Đàm tri phủ.
Đúng lúc này, phía ngoài dường như truyền đến tiếng xôn xao, không biết đã phát sinh chuyện gì. Tiếp theo đó, có nha dịch chạy vào báo cáo: 'Đại nhân, không xong rồi, phía kho lương nổi lên khói dày đặc, dường như là cháy kho rồi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT