Dương Thu Trì nói với hai người: "Phu quân Lỗ Học Nho của hai ngươi hôm nay đã chết trong khi tham gia khảo thí ở cống viện Ứng Thiên phủ rồi."
A! Hai người đều kêu lên thảng thốt, lão phu nhân nguyên phố Phạm thị run giọng hỏi: "Lão gia chúng tôi vì sao mà chết vậy?"
"Bị người ta hạ độc chết!"
Tiểu thiếp Trầm thị vừa nghe thế, liền che mặt khóc rống lên: "Chồng của tôi a...! Chàng sao lại đành lòng bỏ chúng thiếp lại như vậy chứ, chàng bảo chúng thiếp làm sao mà sống đây a...!" Tiếng khóc có âm có luật, âm thanh uyển chuyển du dương, cổ họng có vẻ không tệ!
"Đừng khóc nữa!" Hồ Giang rống lên.
Tiếng khóc của Tiểu thiếp Trầm thị đột nhiên nín bặt, giống như con vịt kêu quang quát đột nhiên bị chặt ngang cuốn họng vậy. Cánh tay che mặt từ từ hạ xuống, trên mặt chặt có chút nước mắt nào.
Mặt Hồ Giang dài ra: "Chúng ta còn có lời muốn hỏi các ngươi, chờ chúng ta đi rồi thì ngươi muốn khóc muốn gào gì mặc kệ!"
Lão thái thái đó lúc này cũng bắt đầu lệ nhệ sụt sùi, Hồ Giang còn muốn quát bảo dừng, nhưng bị Dương Thu Trì ngăn lại. Gã rút ra một bình sứ nhỏ, hỏi: "Cái bình đựng mật ong này là ai đưa cho lão gia Lỗ Học Nho của các người?"
Tiểu thiếp Trầm thị chớp mắt nhìn cái bình, xong rồi chu mỏ nhìn về phía vợ chính Phạm thị.
Phạm thị ngẩng đầu, mắt mũi kèm nhèm nhìn không rõ, Dương Thu Trì phải đưa cái bình đến gần, Phạm thị tiếp lấy nhìn kỹ đáp: "Là do lão thân đưa cho lão gia, trong đó đựng toàn mật ong."
Hồ Giang nghe thế, thì ra là lão thái thái này hạ độ giết chết Lỗ Học Nho, không khỏi đột nhiên phừng giận, máng: "Giỏi cho lão bà khốn nạn này, vừa rồi ta có nghe lý chánh nói, năm xưa ngươi bệnh súyt chết, là do Lỗ Học Nho khuynh gia bại sản trị bệnh cho ngươi, ngươi sao lại lấy oán báo ân, hạ độ hại chết lão chứ? Thật đúng là không bằng giống trâu giống chó! Người đâu, mau trói lão bà khốn này lại cho ta!"
Các nha dịch ở cửa đồng thanh đáp ứng, xích sắt trong tay khua lên rổn rảng, bước đến định bắt người.
Vị nguyên phối Phạm thị sợ điếng người, khóc lóc hoảng hốt thưa: "Đại lão gia, cái đó từ đâu mà nói vậy. Tôi không có a, không có hạ độc hại lão gia chúng tôi, lão thân oan uổng quá mà!"
"Ngươi còn dám kêu oan?" Hồ Giang lạnh giọng nói, "Lão gia Lỗ Học Nho các ngươi bị trúng độc chết. Chúng ta đã tra ra trong mật ong có độc, và bình mật ong này là do ngươi đưa cho Lỗ Học Nho. Chứng cứ rõ ràng, còn tưởng chối cải hay sao?"
Vị tiểu thiếp Trầm thị vừa nghe thế, kêu lên chói lói nhào tới Phạm thị, vừa cào cấu vừa mắng chửi: "Thì ra là cái lão chết bầm ngươi hại chết lão gia. Ta phải giết ngươi!"
Vị nguyên phối Phạm thị già cả yếu ớt, làm sao là đối thủ của ả, chỉ biết ôm đầu khóc lóc kêu oan, mặt đã bị quào hết mấy dấu máu.
Dương Thu Trì đưa mắt ra hiệu cho Tống Vân Nhi, nàng lập tức giữ chặt tay của tiểu thiếp Trầm thị, quặc ra phía sau quát: "Đại lão gia có ở đây, không được vô lý!"
Trầm thị bị Tống Vân Nhi vặn tay kéo khiến loạng choạng lùi lại mấy bước, suýt chút nữa ngã ngữa ra sau, không dám lo lối om sòm nữa.
Bộ khoái định bước lên bắt Phạm thị, Dương Thu Trì giơ tay lên, ra hiệu khoan động thủ. Hồ Giang hơi nghi họac, cũng ra dấu bảo bọn nha dịch ngưng lại, ngồi xuống hỏi: "Dương công tử, chân hung chẳng phải đã tìm được rồi sao? Sao lại...."
Dương Thu Trì không trả lời câu hỏi của y, hỏi Phạm thị: "Ngươi vì sao đưa mật ong cho lão gia các ngươi?"
Phạm thị đã sợ chết khiếp, thấy Dương Thu Trì mặt mày hòa hoãn, bọn nha dịch có vẻ rất nghe lời hắn, xem ra nếu như có thể nói chuyện rõ ràng rành mạch với vị công tử này, có thể có hy vọng tẩy được oan khuất, bèn van cầu: "Công tử, lão thân oan uổng, lão thân thiệt không có hạ độ a."
"Lão phu nhân, bà không cần gấp, cứ từ từ nói, chưa làm rõ trắng đen, chúng ta sẽ không bắt người loạn lên đâu."
Nghe lời này, Phạm thị lúc này mới hơi an tâm, đáp: "Lão gia chúng tôi càng thi càng rớt, tâm tình phiền muộn, nội hỏa rất nặng, thường sinh nóng gắt lỡ miệng, có lúc đau đến ăn uống không được, ngay cả uống nước cũng đau đến không chịu được. Chúng tôi tìm thầy lang cũng không thể trị triệt để, sau đó tôi tìm được một phương thuốc dân gian, án theo đó đem mật ong thoa lên chỗ vết thương trong miệng của lão gia, kết quả rất hữu hiệu, do đó lão gia cứ nhất mực mang theo bình mật ong này theo người."
Thì ra Lỗ Học Nho bị bệnh loét khoang miệng, hèn gì trong lúc ở khách sạn hàng ngày chỉ có thể ăn cháo với cải muối, nửa cái bánh bao ăn mãi cũng không xong, nhất định là lúc bị lỡ loét miệng, cố ăn bánh bao mà nhai nuốt mãi không trôi, ăn được nửa cái rồi thì không thể nào ăn tiếp được, chỉ có thể húp cháo mà thôi. Còn bình mật ong này thì ra là vợ cả đưa cho mang theo người để lão dùng trị bệnh!
Nhìn thần tình của Phạm thị, nhất định không biết trong mật ong đã bị hạ độc. Chẳng lẽ trước lúc bà ta mua nó, mật ong đã bị người ta hạ độc rồi? Dương Thu Trì hỏi Phạm thị: "Hủ mật ong này tự tay bà điều chế hả?"
"Không phải, là lão thân mua từ chỗ nuôi ong của Vương lão thái."
"Nuôi ong? Trong thôn có người nuôi ong sao?"
Mễ lý chánh ở cạnh đó chen lời: "Đúng, trong thôn có mấy nhà nuôi ong, xung quanh thôn chúng tôi đều là núi cao, ruộng thì ít, nếu dựa vào nó không mà nói thì thật khó sống. Do đó có một số nhà nuôi ong, bán mật ong kiếm tiền nuôi các miệng ăn trong nhà."
Dương Thu Trì hỏi Phạm thị: "Vậy lúc bà mua mật ong thì tự chọn hay là do Vương lão thái mang cho bà? Bà hãy nhớ lại cho chính xác, kể tường tận một chút."
Phạm thị gật gật đầu, nghĩ một chút rồi nói: "Thường thì đều do con của Vương lão thái dùng gùi hạ sơn đến thành Trừ châu bán, trên đường ngang qua thôn chúng tôi sẽ rao lên, tôi thường tùy lúc cần mà mua.
Trong gùi có một bình sứ lớn, trong chứa đầy mật ong, muốn mua thì phải tự mang đồ đựng theo. Lúc tôi mua còn nhớ vào khoảng giữa tháng chín."
Dương Thu Trì thầm nghĩ, phải chăng con của Vương lão thái hay thậm chí Vương lão thái hạ độc đây? Tuy không có chứng cứ gì, nhưng cũng cần phải đi tra xét một chút, xem có đầu mối gì hay không.
Cần phải biết, phần lớn đầu mối phá án đều thu được thông qua quá trình điều tra từ đáy lên, không phải tự ngồi ở nhà mà suy tưởng ra được. Dương Thu Trì hỏi: "Vương lão thái ngụ ở nơi nào?"
Mễ lý chánh lại chen lời: "Ở giữa sườn núi phía đông."
"Đưa chúng ta đến đó tìm lão!" Dương Thu Trì bảo.
Mễ lý chánh hơi chần chờ, nói: "Hiện giờ đã canh ba rồi, đến chỗ của họ còn những mười dặm đường núi nữa, trong trời đêm âm u này, đường núi rất khó đi..."
Hồ Giang nhìn Dương Thu Trì, rồi quay lại nói: "Chuyện không thể chần chờ, nhân phạm nếu trốn thì ngươi có phụ trách được không?"
Mễ lý chánh giật mình kinh sợ, luôn miệng nói không dám, chạy vội ra ngoài chuẩn bị đèn đuốc, gọi mấy dân tráng trong thôn chuẩn bị ổn thỏa đâu vào đó. Hồ Giang hạ lệnh lưu hại bộ khoái lại canh chừng Phạm thị và Trầm thị, sau đó dưới sự dẫn đường của lý chánh, đoàn người lên núi đến nhà nuôi ong của Vương lão thái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT