Khi Dương Thu Trì hỏi khách sạn này có lão tú tài tên là Lỗ học Nho ngụ ở đây không, nữ chưởng quỷ căn bản không cần dùng đến sổ đăng ký đã gật đầu ngày, mặt đầy tiếc rẻ: "Có một lão tú tài tên là Lỗ học Nho ngụ ở điếm của tôi, nhưng lão đã đến trường thi dự khảo cử nhân rồi."
Nói đến đây, nữ chưởng quỹ liền nhổ một ngụm đàm xanh xuống đất, mắng: "Phì, thi cử nhân? Thiệt đúng là nằm mơ giữa ban ngày, với bộ dạng nghèo mạt rệp như lão, mỗi bữa một chén cơm vài lọn rau mà còn muốn trúng cử nhân? Cũng cần phải tự tiểu ra mà soi vào đó coi bản mặt đi chứ, hừ!"
Xem ra, nữ chưởng quỷ này rất có ý đối với lẽo tú tài Lỗ Học Nho không có tiền tiêu phí này. Dương Thu Trì bảo: "Chưởng quỹ, làm phiền bàn dẫn chúng tôi đi xem chỗ ở của Lỗ Học Nho."
Nữ chưởng quỷ chưa boa giờ nhìn thấy quan sai khách khí như thế này, nên có điểm thụ sủng mà kinh, vội vã đáp ứng, khùynh eo dẫn đường đi vào dãy phòng nhỏ ở hậu viện. Bà ta mở một gian phòng trong đó, nói: "Lão ngụ ở trong này," ngập ngừng một chút, bà ta hỏi: "Đại gia, lão tú tài nghèo mạt này phạm phải tội gì vậy?"
"Lão chết rồi!" Hồ Giang đáp.
"A...!" Nữ chưởng quỹ cả kinh, "Lão, lão làm sao chết? Chết ở đâu?"
"Ngươi hỏi cái đó làm gì? Có phải ngươi biết điều gì đó không? Hả?" Hồ Giang nhìn nữ chưỡng quỹ chằm chằm, hỏi.
Nữ chương quỹ giật mình kinh sợ, lùi ra sau một bước luôn miệng nói: "Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám, chỉ vì lão tú tài nghèo này còn thiếu tiền phòng của tôi."
Hồ Giang cười bảo: "Vậy ngươi đi xuống âm tào địa phủ tìm lão mà đòi, có muốn lão tử đưa ngươi một đoạn không?" Các nha dịch nghe vậy trừng mắt nhìn, khiến nữ chưởng quỷ giật mình ôm đầu bỏ chạy ra xa, không dám nói năng gì nữa.
Dương Thu Trì trước hết tiến vào phòng quan sát. Trong phòng âm ám ẩm ướt, nước tuyết sau khi tan ra đã theo kẻ hở chảy vào phòng, mặt đất ướt sủng.
Căn phòng bày trí rất sơ sài, chỉ có một cái giường dựa sát tường, gối mềm sờ vào rất ẩm ướt, phát ra một mùi chua chua. Trên giường có đặt một cái bao nhỏ, Dương Thu Trì cẩn thận mở ra, bên trong chỉ có mấy chiếc áo và mấy chục đồng tiền dùng dây xỏ lại.
Cạnh cửa sổ có một cái bàn và một cái ghế, một chân ghế sắp gãy rớt ra ngoài. Trên bàn đặt một bồn gỗ cũ kỹ, trong có một chiếc khăn đen đúa bốc mùi thối.
Trên bàn còn có để một cái chén sành, tròng đó còn nửa chén nước, bên cạnh đạt nửa cái bánh bao, không biết là đã bao nhiều ngày trước rồi. Cái bánh đã cứng đanh như đá. Ngoài ra trên bàn còn có nữa chén cháo, một cái dĩa với mấy cọng rau muối.
Dương Thu Trì gọi nha dịch đi kêu nữ chưởng quỹ ở ngoài vào.
Nữ chương quỹ tiến vào trong, Dương Thu Trì chỉ cái bánh bao trên bàn, cháo và rau muối hỏi: 'Đây là thứ Lỗ Học Nho ăn mỗi bửa tại khách sạn của ngươi đây hả?"
Nữ chưởng quỷ gật đầu: 'Đúng. Lão chẳng chịu bỏ thêm tiền mua thứ gì khác, tôi thấy lão cản bản cũng chẳng có bao nhiêu tiền. Cái bánh bao này là thứ mà lão mua lúc mới đến đây, gậm mãi cho tới bây giờ. Mỗi ngày lão chỉ ăn một bát cháo, mấy cọng rau muối, những thứ khác đều không mua."
Vậy không thể ăn đồ mà trúng độc được đâu? Dương Thu Trì nhìn tới nhìn lui nửa cái bánh bao, mớ cháo và vài cọng rau muối . Không guống! Nếu như ăn thực vật cũ kỷ biến chất sẽ dẫn tới bệnh do vật thực, thứ bệnh này chỉ ảnh hưởng tới bao tử, chứ không chết theo kiểu vừa rồi được. Vậy có thể nào có người hạ độc trong đồ ăn không?
Dương Thu Trì bảo nữ chưởng quỹ đi bắt một con vịt lên, đem nửa cái bánh bao nghiền nát và cháo cùng mấy cọng rau muối đó dồn hết vào bụng con vịt đáng thương, khiến nó lặc lè kêu quác quác. Chờ cho bọn họ đem nước trong bình đổ cho con vịt, nó ăn mấy thứ vừa cứng vừa khô vừa mặn nãy giờ, thấy nước liền không chờ ép, cúi đầu uống lia lịa.
Chờ cả nửa ngày, con vịt vẫn kêu quang quác chạy khắp phòng, chẳng bị sao cả, xem ra trong thức ăn không có độc.
Ai hạ độc? (2)
Hồ Giang và Dương Thu Trì hơi thất vọng, lắc đầu chuẩn bị rời khỏi phòng thì Tống Vân Nhi nãy giờ nhất mực đứng ngoài cửa sợ hôi chợt ơ lên một tiếng, chỉ dưới giường kêu lên: "Mọi người nhìn xem coi đó là cái gì?
Hiện giờ trời đã nhá nhem tối, tuyết đã sớm ngừng rơi, trời trong vắt, vầng thái dương đã xuống tận chân trời, ánh nắng chiều chiếu xiên qua, khiến căn phòng sáng hẳn lên. Ánh nắng vừa khéo chiếu xuống dưới giềng, Dương Thu Trì và Hồ Giang thuận theo hướng Tống Vân Nhi chỉ quay đầu nhìn lại, thấy dưới đó quả nhiên là có thứ gì đó đang lấp lóe phát sáng. Vừa rồi do không có ánh mặt trời chiếu vào phòng, phòng rất hôn ám, vật này à năm ở tận phía bên trong nên hai người không hề phát hiện.
Dương Thu Trì cúi người xuống nhìn cẩn thận, thấy nó có vẻ như là một cái bình sức nhỏ. Hắn đưa tay lấy cái bình đó ra, nở nút xem, thấy phân nửa bình có chưa một thứ gì đó có màu sô cô la hơi đông lại.
Cầm ra bên ngoài, hắn dùng một cái que khều một chút chất trong bình ra xem, nhận diện cẩn thận, thấy nó dinh dính như là mật ong, nhưng màu sắc quá ám, liền hỏi nữ chưỡng quỹ: "Đây là cái gì?"
Nữ chưởng quỹ bước lại cúi đầu nhìn, đáp: "Nghe lão đồ cùng này nói là mật ong, khi lão đến khách sạn tôi có thấy lão từng ăn qua, hỏi lão là cái gì, lão nói là mật ong, do đó tôi mới lấy làm lạ là tại sao lão có tiền mua mật ong ăn mà không có tiền mua đồ ăn đầy đủ hơn một chút, thiệt đúng là keo kiệt."
Lẽ nào thứ mật ong này có vấn đề? Do không có thuốc thử và các thành phần hóa học để kiểm nghiệm độc vật, Dương Thu Trì chỉ có thể kiểm nghiệm trên sinh vật. Hắn lại bảo nữ chưởng quỹ đi bắt một con vịt khác, lấy một ít một đưa cho nữ chưởng quỹ, bảo bà ta đổ cho con vịt uống.
Một lúc sau, con vịt đáng thương này giãy giụa ngã lăn quay ra đất chết tươi.
Tìm được nguyên nhân trúng độc rồi! Mọi người đều vô cùng hưng phấn. Dương Thu Trì lấy bộ dạng trưởng bối vỗ vỗ vai của Tống Vân Nhi: "Không tệ, tiểu cô nương, làm tốt lắm, rất có tiền đồ!"
Tống Vấn Nhi thấy Dương Thu Trì khen mình, có chút bối rối: "Muội chẳng qua là mèo mù vớ phải cá rán thôi mà."
"Vậy cũng được, vớ thêm vài lần nữa mấy con mèo mù chúng ta có cái ăn rồi, ha ha ha!"
Dương Thu Trì phán đoán, có hai khả năng về thời gian để mật ong bị hạ độc: một là từ còn ở nhà mang đi, mật ong mang theo đã bị người ta bỏ độc; khả năng thứ hai là khi đến khách sạn nhỏ này bị người ta len lén hạ độc vào mật ong.
Nhưng căn cứ vào sự chứng minh của nữ chương quỹ, Lỗ Học Nho khi đến tiểu khách sạn đã mang theo mật ong, lại còn tận mất thấy lão ăn, nhưng lúc đó lão lại không trúng độc, như vậy có thể thấy khả năng lớn nhất là sau khi Lỗ Học Nho ăn mật ong xong đậy lại, bị người khác lén hạ độc.
Vậy ai có thể hạ độc đây? Người ở khách sạn nhỏ này đều là đối tượng bị hiềm nghi. Dương Thu Trì nhờ Hồ Giang phái nha dịch cho toàn bộ người trong khách sạn vào hậu viện để thẩm vấn. Số lượng người có hơn mười, đều là những tiểu thương tôi ớ, thấy công sai đã mềm nhũn hai đầu gối rồi, không dám nói đến nữa lời.
Dương Thu Trì và Hồ Gian chọn một phòng sạch sẽ, cho từng người vào thẩm vấn, bao quát cả bà chủ, đầu bếp, hầu bàn, chạy việc, và cả những người làm thuê hàng ngày. Họ hỏi qua hết một lượt, nhưng không phát hiện manh mối gì.
Theo như thẩm vấn phát hiện, trong mắt mọi người, Lỗ Học Nho thuần túy là một kẻ cổ hủ, ngụ ở khách sạn bao nhiều ngày mà không thèm ra khỏi cửa nửa bước, chỉ trừ khi đi tham gia khảo thí mà thôi. Suốt ngày từ sáng sớm đến chiều tối lão cứ ở trong phòng lắc lư đầu đọc sách, vừa ra khỏi cửa đã khóa phòng lại, ngay cả nhà vệ sinh cũng khóa cẩn thận.
Dương Thu Trì lại cẩn thận kiểm tra khắp phòng một lần nữa, không phát hiện dấu hiệu người ngoài đột nhập vào, trong khi đó Lỗ Học Nho tựa hồ không hề rời khỏi phòng, như vậy xem ra khả năng bị người trong khách sạn hạ độc rất thấp.
Chẳng lẽ trước khi Lỗ Học Nho ngụ tại khách sạn này, mật ong của lão đã bị người ta hạ độc? Vậy tại sao khi nữ chưởng quỹ thấy ngày đầu lão vào ở khách sạn ăn mật, mấy ngày sau mà không trúng độc? Vì sao vào cống viện mới trúng? Chẳng lẽ đó là loại độc dược mạn tính? Hoặc là sau nhiều lần ăn, chất độc tích tụ mới gây ngộ độc?
Nếu là như thế, thì rất có khả năng trước khi hủ mật này được giao cho Lỗ Hộc Nho, nó đó bị người khác bỏ độc vào. Vì thế, cần phải tra cho rõ rốt cuộc ai đã cho lão tú tài hủ mật này. Suy theo lẽ thường, rất có khả năng đó là người nhà hoặc người thân cận với lão. Nếu điều tra rõ vấn đề này, nhất định phải đến nhà Lỗ Học Nho một chuyến.
Rất may là nhà Lỗ Học Nho ở sơn thôn nhỏ thuộc Trừ Châu cách Ứng Thiên phủ không xa. Nhưng hiện giờ trời đã vào đêm, cho dù họ có dùng khoái mã chạy gấp đến nơi đó, chỉ sợ cũng mất ba canh giờ, trời khi đó đã khuya rồi.
Dương Thu Trì đem suy nghĩ của mình nói cho Hồ Giang biết, Hồ Giang nhìn trời, đề nghị ngày hôm sau rồi đi. Dương Thu Trì phản đối, nhân vì chuyện bắt loại tội phạm hình sự này cần phải làm cho chớp nhoáng, nếu để dây dưa, tội phạm chạy trốn biết dạng thì đến lúc đó có hối cũng không kịp.
Hồ Giang bị tinh thần trách nhiệm của Dương Thu Trì làm cho cảm động, nhân vì đây là kẻ giúp đỡ không công mà còn nhiệt tâm như thế, thì bản thân y là kẻ chủ trì mà lại một mực chối từ thì thật chẳng làm sao cả, do đó y đồng ý ngay trong đêm đó đến ngày quê nhà của Lỗ Học Nho để tra án.
Sau khi thống nhất ý kiến, Dương Thu Trì trước hết trở về chỗ Mã Độ đơn giản thuật lại tình hình, sau đó mang theo Tống Vân Nhi và mười lăm hộ vệ cùng Hồ Giang và vài tên bộ khoái thúc ngực ra roi đến thẳng Bắc Tiếu thông Trừ châu của Lỗ Học Nho.
Trừ châu nằm ở phía tây bắc Ứng Thiên Phủ, nhằm cửa bắc đi tới mãi, còn thôn đó gọi là Bắc Tiếu, có thể coi là đồn biên phòng phía bắc Trừ châu. Thôn này thông với yếu đạo phía bắc, tọa lạc tại một sơn cốc, địa thế bốn phía hiếu yếu, vô cùng phù hợp với tên gọi của nó.
Khi Dương Thu Trì cùng mọi người đến Bắc Tiếu thôn thì trời đã canh hai. Thấy người lạ vào thôn, tiếng chó sủa dậy khắp, rộn ràng từ đầu thôn đến cuối thôn.
Hồ Giang trước đã có đến thôn nhỏ này, do đó y dễ dàng tìm được nhà lý chánh của thôn. Lý chánh có họ là Mễ, là một lão già tuổi sáu mươi, vừa nhìn thấy người của nha môn Ứng Thiên phủ, lão vội vội vàng vàng mời mọi người vào vườn, còn định mời vào trong nhà, nhưng chỉ bằng hai gian phòng gạch sống như thế thì làm sao chứa chấp được bấy nhiêu người, nên mọi người chỉ còn biết ở ngoài sân nói chuyện.
Hồ Giang giản đơn thuật lại án tình cho Mễ lý nghe, yêu cầu lý chánh dẫn bọn họ đi tìm người nhà của Lỗ Học Nho tiến hành điều tra. Mễ lý khi nghe Lý Học Nho chết rồi, kinh ngạc tự lẫm bẩm: "Thật là linh!"
"Không có gì." Mễ lý chỉ cười trừ, sau đó dẫn bọn họ đến nhà Lỗ Học Nho.
Trên đường đi, Lý chánh giới thiệu: "Lỗ Học Nho ở trong thông chúng tôi được gọi là Lỗ lão phu tử, con người ăn ở rất hiền hòa lương thiện. Lúc còn trẻ lão còn có chút tiền, có thể coi là tài chủ của thôn này, chẳng những cưới được vợ chính là Phạm thị, còn lập được một tiểu thiếp tên là Trầm thị. Nhưng sau khi vợ lão sinh xong thì bị bệnh nặng, sắp chết đến nơi. Lão phu tử này tâm địa thiện lương, đem điền sản sự nghiệp bán gần hết trị bệnh cho vợ, rốt cuộc trị cho vợ lành bệnh xong thì nhà cửa cũng tan hoang."
Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đến nhà của Lỗ Học Nho. Nhà của lão ở rìa thôn, chỉ có vài căn phòng gỗ đơn giản, là một nhà vườn nhỏ.
Hai cánh cửa phòng tối âm u chẳng có ánh đèn, coi bộ người trong nhà đã ngủ hết. Trong hương thôn mỗi khi trời tối đều không có gì làm, nên mọi người thường đi ngủ sớm. Các hộc vệ của Dương Thu Trì không cần chờ ra lệnh, tự động tỏa ra tìm kiếm khắp các nơi, sau đó chia ra cảnh giới, vừa nhìn là biết đó là những kẻ được huấn luyện có căn cơ. Dương Thu Trì cảm thấy rất vừa ý, có những người như vậy theo hầu, cảm giác an toàn hơn nhiều.
Mễ Lý bước đến gõ của, một chút sau mới có giọng nói già nua của một phụ nữ hỏi: "Ai vậy?"
"Phạm thị, ta là Mễ lý chánh, các vị lão quan gia ở kinh thành đến tìm ngươi có chuyện, ngươi mau dậy mở cửa a." Để chứng tỏ mình là hương lý hương thân trước mặt quan trên, Mễ lý chánh nói chuyện rất khách khí.
"A, ngài chờ một chút a, lão thân sẽ mở cửa ngay."
Chờ một chút, căn phòng sáng đèn, sau đó cửa cót két mở ra. Một bà lão đầu tóc bạc phơ thò đầu ra nhìn bọn họ, sau đó mới mở rộng cửa ra, khom lưng nói: "Mễ lý chánh a, các vị đại gia ngài mau vào nhà đi, phía ngoài tuyết lạnh lắm."
Dương Thu Trì, Tống Vân Nhi và Hồ Giang tiến vào phòng. Đầu lĩnh hộ vệ là Nam Cung Hùng cùng vào theo, tùy thân bảo hộ cho Dương Thu Trì. Căn phòng quá nhỏ, những người khác đành ở ngoài chờ.
Sau khi ngồi xong, Mễ lý chánh hỏi: "Di thái của các người đâu?"
Phạm thị bước vào phòng trong nhìn nhìn: "Vẫn còn ngủ."
"Gọi cô ta dậy, các vị lão quan gia muốn hỏi chuyện các ngươi."
Phạm thị vâng dạ run lập cập bước vào trong phòng, nhỏ giọng nói chuyện với người trong đó, rồi nghe một thiếu phụ khác lầu bầu gì đó. Phạm thị tiến ra ngoài cười chữa lỗi thưa: "Cô ta sẽ ra ngay."
Lại chờ thêm một chút nữa, một thiếu phụ từ bên trong bước ra. Cô ta khoảng hơn ba mươi tuổi, có mấy phần nhan sác, nhưng thần tình mệt mỏi, ngáp liên tục dựa vào cửa, lười biếng hỏi: "Có chuyện gì a?"
Mễ lý chánh nói: "Trầm thị, ngươi mau ngồi xuống, các vị lão quan gia ở Ứng Thiên phủ có lời muốn hỏi ngươi."
Dương Thu Trì hỏi: "Hai ngươi đều là vợ của Lỗ Học Nho?"
Hai người gật gật đầu. Mễ Lý chánh chỉ vào lão bà tóc bạc trắng đầu bổ sung: "Đây là vợ nguyên phối Phạm thị." Lại chỉ thiếu phụ ba chục tuổi: "Đây là tiểu thiếp Trầm thị."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT