Hai người vừa tiến vào phòng cải tạo, Diệp Trùng liền nhận ra ngay!
Diệp Trùng không có thói quen ngạo mạn, liền đứng lên. Ánh mắt chăm chú, hai người đi vào tầm nhìn của mình có một người mình đã gặp qua, người còn lại Diệp Trùng lại không quen biết. Song, chính người con gái Diệp Trùng không quen biết này , lại làm cho Diệp Trùng có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt!
Nhãn lực kinh người của Diệp Trùng phát hiện nhịp chân của đối phương ổn định đặc biệt, khoảng cách của mỗi một bước chân hoàn toàn như nhau, giống như dùng thước đo vậy. Thương lúc này cũng thu lại điệu cười thường ngày, nghiêm túc nói: “Diệp tử, ngươi gặp phải cao thủ rồi!”
Nửa thân trên của Nhuế Băng như bàn thạch (tảng đá lớn), sừng sững không động, nhịp bước dưới chân lại như nước chảy mây trôi, tràn đầy một loại cảm giác nhịp điệu đặc biệt.
Diệp Trùng khẽ nheo mắt, tỉ mỉ đánh giá đối phương, hai chân lại điều chỉnh một cách không tự giác, thân hình Diệp Trùng lập tức như quỷ mị, hư ảnh nối tiếp hư ảnh.
Diệp Trùng lần này thực sự cảm thấy nguy hiểm! Trực giác giống như dã thú của hắn mẫn cảm đến mức làm người ta không thể tin được, đây là điều mà Diệp Trùng vẫn luôn ỷ lại, thân thể giống như điều chỉnh một cách tự phát, Diệp Trùng theo bản năng khẽ nghiêng mình, tay trái đưa lên trước ngực, tay phải thủ thế sẵn sàng.
Diệp Trùng không hề phát hiện bất kỳ dấu vết không bình thường nào trên người con gái này, ngoại trừ đôi tay rõ ràng có dấu vết khổ luyện ra, trên người nàng không hề có chỗ nào khác lạ. Nhưng chính người phụ nữ giống như một người bình thường này, lại làm Diệp Trùng ngửi thấy sự nguy hiểm giấu sâu trong đó! Cực kỳ nguy hiểm!
Ánh mắt giống như Diệp Trùng của chim cắt làm Nhuế Tô phát lạnh trong lòng, chân không khỏi có chút loạng choạng. Ánh mắt Nhuế Băng sáng rực lên, rõ ràng Diệp Trùng đã khơi dậy sự hứng thú cực lớn trong nàng. Rồi khi nhìn thấy thân hình như quỷ mị của Diệp Trùng, cho dù là Nhuế Băng tâm chí kiên định cũng không khỏi khẽ biến sắc mặt. Giống như đã ngầm giao kèo, nhịp chân của Nhuế Băng cũng thay đổi, mỗi một nhịp bước sải đều giống như một đường cong lớn bị gió thổi phồng lên, sung mãn một loại sức kéo đặc thù!
Hai người đứng đối mặt với nhau.
Nhuế Tô đứng xa xa một bên, trong lòng đột nhiên có chút hối hận, dường như lần này mình làm có vẻ hơi quá đáng rồi, nhưng lập tức liền tự an ủi chính mình, đợi Băng Băng đánh thắng rồi, ừm, chỉ cần giáo huấn hắn nho nhỏ là được rồi!
Diệp Trùng và Nhuế Băng một câu cũng không nói.
Nhuế Băng cho rằng mình tới đây sinh sự, có kiếm cớ hay không cũng như nhau.
Còn Diệp Trùng, trước giờ không có thói quen nói lời thừa thãi, hắn cho rằng, đánh nhau vốn không cần lý do, giống như mình săn bắt Bách Phệ Thử vậy. Hơn nữa, đánh không tuyên chiến, tỉ lệ thắng lại cao hơn!
Hai người cứ thế đứng đối mặt, ánh mắt của Diệp càng lúc càng lạnh, hơi lạnh có thể so với sông băng ở vùng cực làm cả căn phòng cải tạo như đột ngột bị giảm nhiệt độ, cả con người Diệp Trùng giống như một tượng băng, khí lạnh ghê người. Mái tóc dài của Nhuế Băng phất phơ về phía sau, bộ đồ luyện võ rộng thùng thình không gió mà lay, còn cặp mắt vốn lạnh lùng của nàng lúc này lại hừng hực như lửa, bốc cháy rần rần, chiến ý lộ ra rõ ràng.
Một luồng sát cơ lóe lên trong đôi mắt khẽ khép của Diệp Trùng. Địch ý của đối phương đã vô cùng rõ ràng, cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ làm bừng dậy ý thức bảo vệ bản thân mãnh liệt của Diệp Trùng, những khuôn sáo trong hiện thực vốn vô cùng mỏng manh trong đầu hắn, lúc này đây đã sớm bị hắn quẳng ra đằng sau.
Vẻ mặt cực nhỏ này của Diệp Trùng không hề qua được ánh mắt của 2 người. Nhuế Tô vốn thông minh, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, nàng biết, lần này gây họa lớn rồi! Lập tức trong lòng đại loạn!
Cảm giác của Nhuế Băng càng thêm mẫn cảm, cũng giống như vậy cảm giác được sát khí do Diệp Trùng phát ra rõ ràng, song nàng lại không hề hoảng sợ, điều này xuất phát từ sự tự tin mạnh mẽ vào thực lực của mình, cũng là niềm tin kiên định không gì sánh nổi của những cao thủ cận chiến đã trải qua sự tôi rèn cực khổ.
Diệp Trùng hừ lạnh một tiếng, mũi chân khẽ điểm, cả người mang theo vô số tàn ảnh, xong thẳng về phía Nhuế Băng. Tiên hạ thủ vi cường, quan điểm này đã sớm ăn sâu vào trong xương cốt của Diệp Trùng, không hề vì đối phương là phụ nữ mà có chút thay đổi!
Tốc độ của Diệp Trùng rõ ràng vượt xa dự liệu của Nhuế Băng, còn Nhuế Tô đang đứng xem bên cạnh nhịn không được, hét lên thất thanh.
Diệp Trùng lần này không hề lưu tình, dốc sức mà đánh! Tốc độ không phải của con người lần đầu tiên xuất hiện trước mắt 2 người, 2 người đều bị chấn động mạnh!
Nhuế Băng cho đến tận khi tay phải của Diệp Trùng cách cổ họng của mình chỉ có 5, 6 cm mới đẩy ra, tốc độ của Diệp Trùng ở ngoài dự liệu của nàng quá xa, bất ngờ không kịp phòng bị liền lập tức bị lâm vào thế bị động.
Tay phải bị đẩy ra, tay trái của Diệp Trùng giống như một ngôi sao băng, đánh về phía trước ngực của Nhuế Băng, Diệp Trùng tin tưởng, quyền này nếu như đánh trúng, cửa hợp kim dày 20 cm cũng bị đánh vỡ!
Nhuế Băng phản ứng cũng rất nhanh, tay phải xoay ra ngoài, gập lại, 5 ngón tay mở ra, dùng lòng bàn tay ngăn cản một quyền mạnh mẽ này của Diệp Trùng! Binh! Tình huống cốt nhục phân ly trong dự liệu không có xuất hiện, điều này làm Diệp Trùng cũng không kìm được mà ngẩn người.
Sức mạnh của Diệp Trùng lớn thế nào, dù là Nhuế Băng sớm có chuẩn bị, cũng vẫn bị quyền này đánh cho lùi hẳn ra sau. Nhưng cách Nhuế Băng lùi lại cực kỳ đặc biệt, 2 chân bất động, cả người giống như trượt băng, trượt về sau, tư thế uyển chuyển.
Sức mạnh thật lớn! Nhuế Băng thầm kinh hãi, tay phải của nàng hiện giờ căn bản là không có cảm giác gì, sức mạnh của Diệp Trùng vượt xa dự đoán của nàng, có lẽ chỉ qua vài chiêu, tay phải của nàng sẽ bị phế đi! Tên này thật là một quái vật mà!
Diệp Trùng chỉ hơi ngẩn ra, rồi lại xông lên, cả người giống như 1 làn khói nhẹ, trôi về phía Nhuế Băng! Nhuế Băng liếc thấy thân ảnh của Diệp Trùng càng lúc càng gần, tuy rằng tay phải tạm thời mất đi năng lực hành động, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, không chút hoảng loạn.
Hai mắt Nhuế Băng thoáng qua vẻ khác lạ. Tay trái biến chưởng thành đao, từ từ nhấc lên.
Bỗng, biến cố đột ngột làm Diệp Trùng vô cùng kinh hãi!
Nhuế Băng vẻ mặt nghiêm túc, bàn tay phải từ từ nhấc lên.
Tinh thần của Diệp Trùng không tự chủ được bị chưởng này hấp dẫn! Chưởng này giống như là trung tâm của thế giới này! Trong quá trình từ từ đưa lên này, cả thế giới đều theo đó mà thay đổi!
Rực sáng như mặt trời!
Tất cả mọi thứ chung quanh giống như trở nên chậm lại, một loại cảm giác kỳ dị làm Diệp Trùng khó chịu, gần như muốn ói máu, Diệp Trùng như ở trong một chất lỏng sền sệt, mọi động tác đều trở nên chậm vô cùng, nhưng lại rõ ràng vô cùng! Tinh thần của Diệp Trùng bị cánh tay chói mắt đang từ từ đưa lên đó hấp dẫn, không kìm chế được! Thân thể càng lúc càng không chịu sự khống chế của mình, mỗi khi làm một động tác cực nhỏ, Diệp Trùng đều cảm thấy cực kỳ tốn sức, Diệp Trùng từ từ trôi về phía cánh tay đó, giống như một con bướm đêm lao đầu vào lửa!
Song, một cảm giác nguy hiểm không gì so được quanh quẩn không đi trong đầu Diệp Trùng, Diệp Trùng cảm thấy mình giống như một con cá bị trói càng lúc càng chặt, dần dần mất đi khả năng khống chế thân thể của mình!
Khao khát đối với sinh tồn, ham muốn sống mãnh liệt, chỉ còn lại một tia lý trí, Diệp Trùng quả đoán thực hiện sự vùng vẫy cuối cùng!
Đầu lưỡi của Diệp Trùng đột nhiên bị cắn mạnh, sự đau đớn tột cùng làm tinh thần Diệp Trùng chấn động, vị mằn mặn làm đấu chí của Diệp Trùng mạnh mẽ dâng lên. Diệp Trùng hét to lên, sự trói buộc xung quanh lập tức bị chấn động!
Diệp Trùng không dám chần chừ, giống một con cá điên cuồng quẫy động, thân thể Diệp Trùng từ từ lấy lại sự điều khiển.
Mà lúc này, Diệp Trùng kinh hãi phát hiện mình đã tiếp cận phạm vi tấn công của đối phương, cánh tay đã nâng lên tới điểm cao nhất mạnh mẽ đánh xuống, cánh tay xinh đẹp giống như được khắc từ ngọc lại phát ra âm thanh bén nhọn như là lưỡi đao xé rách không khí!
Diệp Trùng không kịp suy nghĩ, nắm tay phải đỡ lấy ngọc chưởng của đối phương!
Diệp Trùng cảm thấy nắm tay phải giống như đánh lên thanh đao, bốn ngón tay của Diệp Trùng đau đớn muốn đứt rời, mà chỗ 4 ngón tay hiện rõ một vệt trắng nhạt! Đau đớn làm Diệp Trùng không khỏi kêu lên, hít một hơi khí lạnh! Diệp Trùng cũng hoài nghi bốn đầu ngón tay này có phải đã đứt rồi không!
Nhuế Băng cũng không dễ chịu gì, cứng đấu cứng, nàng thật ra đã chịu thua thiệt, sắc mặt trắng bệch ra, rồi lập tức giống như uống rượu, một màu đỏ bừng lan ra trên gương mặt lạnh lùng của nàng, nhất thời, đẹp không bút nào tả xiết!
Nhưng bất cứ vẻ đẹp nào hiện giờ muốn hấp dẫn Diệp Trùng, rõ ràng là còn khó hơn nhiều!
Diệp Trùng lần này may mắn chiếm chút tiện nghi, làm gì mà không biết đạo lý chớp thời cơ truy kích! Năm ngón tay trái của Diệp Trùng xòe ra, như tia chớp chọc thẳng tới trước ngực của Nhuế Băng, lần này nếu mà chọc được, với sức mạnh của Diệp Trùng, tuyệt đối sẽ là 5 cái lỗ máu sâu nhìn không thấy đáy, vậy thì Nhuế Băng hôm nay có 80, 90% phải gục tại chỗ này rồi!
Nhuế Tô ở bên cạnh trông thấy rõ ràng, thất thanh hét lên: “Đừng mà!” Một sự hối hận vô cùng xuất hiện trong đầu nàng! Nước mắt không kiềm được nữa, giống như chuỗi trân châu đứt chỉ, rơi tí tách trên mặt đất!
Diệp Trùng vốn bịt tai không nghe! Hắn đã quyết tâm hôm nay phải giết chết người phụ nữ suýt nữa giết chết mình này ở đây! Không thể để lại hậu hoạn! Một chiêu cổ quái vừa rồi của nàng làm Diệp Trùng khiếp sợ trong lòng! Diệp Trùng cũng không dám khinh suất xác định lần sau mình và nàng ta gặp mặt, mình có thể thắng hay không! Hôm nay nếu không phải vào lúc quan trọng cuối cùng mình cắn nát đầu lưỡi, chỉ e là đã chết ở đây!
Thật ra đây là Diệp Trùng hiểu lầm Nhuế Băng, Nhuế Băng có chiến ý mà không có sát khí, sự gò bó của quy luật của thế giới này mà bọn nàng phải chịu sâu đậm hơn Diệp Trùng rất nhiều! Diệp Trùng lấy mình để so người khác, sai lầm, sai lầm lớn lắm!
Nhuế Băng cảm thụ được sát ý mãnh liệt như là có thực của Diệp Trùng, dưới ý chí sinh tồn mãnh liệt, bạo phát ra trình độ vượt xa bình thường!
Tay phải của Nhuế Băng cuối cùng cũng khôi phục được một chút cảm giác, trong giờ phút giữa sống và chết này, Nhuế Băng vừa nhanh chóng lùi ra sau, cắn răng nâng tay phải lên, muốn chống đỡ tay trái của Diệp Trùng, sau đó lại không có chống đỡ, chỉ là tóm lấy cánh tay của Diệp Trùng!
Nhuế Băng không lo được nhiều việc, liều mạng tóm lấy tay trái của Diệp Trùng, cả người lại như mượn sức của Diệp Trùng mà bay về sau.
Diệp Trùng bây giờ cũng như cung mạnh hết đà, lần liều mạng vùng vẫy vừa rồi đó đã hao phí của hắn thể lực và tinh thần cực lớn, rồi cứng đấu cứng với Nhuế Băng sau đó, tay phải Diệp Trùng bây giờ vẫn mềm oặt không có sức!
Tay Diệp Trùng vừa mới tiến vào vùng ngực của Nhuế Băng liền không thể tiến vào tiếp nữa, Nhuế Băng liều chết chống đỡ tay trái của Diệp Trùng!
Diệp Trùng thấy sức lực đã hết, liền thuận thế đổi chọc thành trảo!
Nơi tay đụng vào mềm mại, nở nang, cao thủ cỡ này, mà sao cơ ngực vẫn mềm mại như vậy? Thật là quá không phù hợp với lẽ thường! Ý nghĩ này lóe lên trong đầu của Diệp Trùng. Diệp Trùng còn đặc biệt vân vê hai cái để chứng thực mình không cảm giác sai!
Thật là kỳ quái, lúc đầu nàng ta có thể cản được một chưởng toàn lực của mình, thân thể phải tôi luyện vượt xa người thường mới đúng chứ!
Nhuế Băng toàn thân cứng nhắc!
Diệp Trùng vừa tóm được, mặc kệ tiếng hét của Nhuế Băng, xoay lưng, thuận thế ném Nhuế Băng đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT