Diệp Trùng đi ra từ phòng cải tạo, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên xa lạ đang đứng bên cạnh Dương An, Diệp Trùng không khỏi lộ ra vẻ mặt đề phòng. Hồn nhiên không biết gì, Diệp Trùng vẫn không biết thế giới bên ngoài đang sôi sục vì hắn! Tất cả học viên của học viện Lam Hải đều biết thói quen của trường này, nhất định phải giữ được thiên tài này, mọi người đều chờ đợi hiệu trưởng thân yêu của họ có thể mang tin tức tốt lành tới cho họ hay không!

Biểu hiện vừa rồi của Diệp Trùng thậm chí vượt qua thực lực của giáo viên. Học viên của học viện Lam Hải đều là những tên có mắt để trên trán, vô cùng kiêu ngạo, nhưng đối với loại người này, chỉ cần có bản lĩnh thật sự, liền có thể có được sự kính trọng từ tận đáy lòng của bọn họ.

Diệp Trùng chính là dùng thực lực hơn người của mình để chinh phục đám người này!

Người đàn ông trung niên xa lạ trước mặt vừa nhìn đã biết là người sống trong sung sướng đã lâu, cái bụng to lớn phưỡn ra, cả người mặc đồng phục làm dáng vẻ hắn xem ra có vài phần bất phàm. Nhưng đây không phải là điểm chú ý đầu tiên của Diệp Trùng! Hai tay hắn mập mạp trắng trẻo, không hề có chút dấu vết từng tôi luyện qua. Thân hình hoàn toàn không hài hòa, năng lực vận động cực thấp. Diệp Trùng xác định, mình chỉ cần trong vòng 2 giây là có thể hoàn toàn đánh gục hắn. Ánh mắt hòa nhã, xem ra hình như không có địch ý.

Suy nghĩ chóng vánh, những nhận xét này, Diệp Trùng hoàn thành chỉ trong nháy mắt.

Diệp Trùng lúc này mới chú ý tới những mặt khác, người đàn ông trung niên xa lạ này, gương mặt trắng trẻo, mày râu nhẵn nhụi, khí chất ung dung, thường giữ một nụ cười mỉm, dáng vẻ làm cho người ta thân thiết, dễ gần. Nhưng Diệp Trùng vẫn như cũ, không hề buông lơi cảnh giác. Dương An trước mặt người này dường như vô cùng cung kính.

Diệp Trùng lạnh nhạt nhìn đối phương, không hề có ý mở miệng trước.

Người đàn ông trung niên cười ha hả, thò tay ra: “Xin chào, ta là hiệu trưởng học viện Lam Hải Lam Du Minh, rất vui mừng được gặp anh!”

Diệp Trùng cảnh giác nhìn tay phải đưa ra của hiệu trưởng, đây là gì vậy? Diệp Trùng vô cùng cảnh giác nhìn hiệu trưởng Lam!

Thương không khỏi chửi toáng lên trong lòng Diệp Trùng : “Ngu ngốc, đây là lịch sự! Lịch sự cũng không biết à? Trời, Mục dạy ngươi cái gì vậy chứ? Hắn chẳng lẽ muốn ngươi biến thành dã thú sao? Diệp tử đáng thương!”

- Lịch sự? Diệp Trùng nghi hoặc hỏi thầm: “Cái này cũng thật nguy hiểm, nếu như kẻ địch đột nhiên đánh lén thì làm sao?”

Giọng điệu Thương như sắp hôn mê: “Trời, Diệp tử, ngươi phải mau thay đổi quan niệm đi. Bọn họ là con người, không phải dã thú! Con người sẽ không vô duyên vô cớ tấn công người khác! Ừm, mau nắm lấy tay hắn, khi người khác đưa tay ra mà ngươi mặc kệ, đây là một loại hành vi thất lễ rất nghiêm trọng.”

- Ừm, đúng, là vầy đó, nhẹ nhàng nắm một chút là được rồi, nếu như muốn thể hiện thiện ý của ngươi, hơi dùng sức là được. Trời! Diệp tử, hắn không phải dã thú! Ngươi làm sao có thể đấu sức với hắn chứ? Thương kích động lật đật nói.

Hiệu trưởng Lam kêu lên thảm thiết, tay của Diệp Trùng giống như gọng kềm, thô bạo xiết lấy tay phải của hắn, hắn còn nghe được tiếng xương vỡ khẽ vang lên từ tay phải của mình, hắn như muốn ngất xỉu tại chỗ! Nghe thấy lời của Thương, Diệp Trùng rút tay phải lại nhanh như chớp. Hiệu trưởng Lam nhịn không nổi nữa, gắt gao ôm lấy tay phải, hít hà xuýt xoa, đau tới nỗi khàn cả giọng, phong độ vốn có bây giờ đã sớm biến sạch chả thấy đâu.

Diệp Trùng có chút ủy khuất giải thích với Thương: “Ta không hề dùng quá nhiều sức a!”

Thương vô lực đánh giá: “Cái tên không phải con người nhà ngươi!”

Dương An mặt đần ra nhìn cảnh trước mặt, đầu óc liền bị “đoản mạch”!

Hai người Diệp Trùng và Dương An nhìn hiệu trưởng Lam nhảy lên choi choi vì đau đớn, trong lòng Diệp Trùng vô cùng kinh ngạc, không ngờ hiệu trưởng Lam này tuy béo mập nhưng một loạt động tác này lại vô cùng linh hoạt.

- Bây giờ người nên xin lỗi, do sai sót của ngươi mà làm cho người ta bị tổn hại, không nghi ngờ gì, lúc này đây ngươi nên xin lỗi! Thương hướng dẫn từng chút một.

- Xin lỗi? Sai sót của ta? Ta không có làm sai a! Diệp Trùng mù mờ nói, rồi lại bổ sung thêm 1 câu: “Hình như là sức của hắn quá yếu, ừm, năng lực chống đả kích cũng quá tệ đi!” Diệp Trùng dùng ánh mắt rất chuyên nghiệp đánh giá.

Thương tưởng chừng như muốn buông xuôi: “Mặc kệ thế nào, ngươi xin lỗi trước đi!”

Diệp Trùng không lấy làm quan trọng nói: “Nếu như ngươi kiên trì như vậy, đương nhiên có thể!” Đối với yêu cầu của Mục, Diệp Trùng về cơ bản đều có thể đáp ứng, còn đối với yêu cầu của Thương, chỉ trong tình huống Diệp Trùng cho rằng không quá đáng mới đáp ứng, bởi vì Diệp Trùng cho rằng, Thương còn xa mới lý trí bằng Mục!

Nhưng, xin lỗi dường như đối với mình không hề có tổn thất gì!

Diệp Trùng không chút thành ý xin lỗi hiệu trưởng Lam: “Rất xin lỗi, tôi không ngờ sức của ông lại yếu như vậy, tôi xin lỗi!” Lời nói cứng rắn của Diệp Trùng làm người ta không cảm thấy được chút ý xin lỗi nào.

- Đây là ngươi xin lỗi à? Thương hỏi.

- Đương nhiên! Diệp Trùng xác nhận.

- Ta cảm thấy giống với tuyên bố của người thắng nhiều hơn! Mục phản kích.

- Ừ, 2 cái đó có gì khác biệt? Diệp Trùng nghĩ một lát rồi hỏi.

Mục câm nín, từ bỏ nỗ lực cuối cùng!

Dương An bên cạnh nhìn thấy một vết bầm tím trên tay hiệu trưởng Lam, trong lòng không khỏi rét lạnh, thầm hạ quyết tâm về sau tuyệt không có bất cứ tiếp xúc thân thể nào với Diệp Trùng.

Hiệu trưởng Lam cuối cùng cũng cảm thấy tốt được một chút, miễn cưỡng hơi tươi cười: “Không sao, không sao, không ngờ sức lực của Diệp tiên sinh lại lớn như vậy! Diệp tiên sinh quả nhiên được trời để ý, tài năng hơn người, Diệp tiên sinh trẻ như vậy mà có thể có được thành tựu cao thế này, thật làm người ta phải tán tụng nha!”

Diệp Trùng nhìn hiệu trưởng Lam, không hề nói gì, làm cho hiệu trưởng Lam có chút xấu hổ.

Thương lại không nhịn được mà xuất hiện: “Diệp tử, khi người ta nói xong 1 câu, tốt nhất ngươi cũng nói 2 câu, nếu không sẽ làm không khí nói chuyện giữa 2 người vô cùng ngượng nghịu!”

Diệp Trùng dứt khoát nói: “Nhưng lời hắn nói dường như toàn là lời thừa thải!”

- À… coi như ta không nói! Thương lại mau chóng lui lại.

Hiệu trưởng Lam hình như cũng ý thức được cách nói chuyện này không hề thích hợp với Diệp Trùng, mau chóng thay đổi cách nói chuyện: “Diệp tiên sinh, ta muốn mời các hạ đảm nhận làm giáo sư của học viện Lam Hải chúng tôi! Không biết ý kiến của các hạ thế nào?”

Dương An bên cạnh mở to mắt, miệng há hốc không ngậm lại được! Không sai chứ, giáo sư? Giáo sư của học viện Lam Hải? Diệp Trùng có thể không hiểu, nhưng Dương An sinh sống từ nhỏ ở hành tinh Lam Hải thì biết, địa vị của giáo sư của học viện Lam Hải trên hành tinh Lam Hải cao quý cỡ nào, vào học viện Lam Hải chính là có ý ngươi tương lai rất có khả năng bước vào tầng lớp trên của xã hội. Còn giáo sư của học viện Lam Hải ư? Nó chính là có ý ngươi đã ngang hàng với tầng lớp trên của xã hội. Giáo sư của học viện Lam Hải không ai không phải là hạng tiếng tăm lừng lẫy, giáo sư dưới 30 tuổi của học viện chỉ có 1 mình Nhuế Tô, nhưng Nhuế Tô cũng 25 tuổi, còn Diệp Trùng trước mặt mới bao lớn? 20 tuổi! Tuổi trẻ thế này, cho dù là học sinh của học viện Lam Hải, chỉ e cũng là lớp cấp thấp thôi!

Làm thầy? Cái này cũng quá sốc đi! Dương An dùng ánh mắt quái dị nhìn Diệp Trùng, tên này thật là một con quái vật mà!

Hiệu trưởng Lam giải thích quyết định do chính mình đưa ra này: “Diệp tiên sinh thực hiện ưu hóa không khí động lực học cấu tạo chính của quang giáp hình mũi tên, thể hiện cơ bản lý luận vững chắc, thâm hậu của Diệp tiên sinh, tất cả giáo viên trong học viện của chúng tôi đều cho rằng các hạ đủ thực lực để có thể đảm nhận danh giáo sư của trường chúng tôi, đồng thời tôi còn trưng cầu ý kiến của 12 vị giám khảo, bọn họ đều cho rằng Diệp tiên sinh hoàn toàn có năng lực nhận công việc này. Đồng thời, thực lực Diệp tiên sinh biểu hiện ra không hề thua kém kỹ sư cải tạo cao cấp làm chúng tôi vô cùng xem trọng! Đương nhiên, trước khi Diệp tiên sinh nhậm chức, chúng tôi vẫn phải tiến hành một cuộc kiểm tra bắt buộc với Diệp tiên sinh, nhưng đây chỉ là một vòng theo trình tự mà thôi, tôi tin rằng, với thực lực của Diệp tiên sinh, cuộc kiểm tra này chắc là hoàn toàn không có vấn đề gì!”

Dương An ngây ngốc nhìn chằm chằm Diệp Trùng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn từ khi Diệp Trùng đi vào vẫn luôn thủ ở ngoài, căn bản không rảnh đi xem trực tiếp của trận đấu, cho nên tất cả việc làm kinh thế hãi tục của Diệp Trùng đều không biết gì. Vừa rồi, khi hiệu trưởng vội vàng dò hỏi tất cả những thứ có liên quan đến Diệp Trùng làm hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ! Nhưng không ngờ lại là việc như vậy!

- Đương nhiên, xin hãy yên tâm về đãi ngộ của Diệp tiên sinh, trường chúng tôi là một trong những trường nổi tiếng của 5 thiên hà lớn, đãi ngộ tuyệt đối là hạng nhất! Chúng tôi không chỉ sẽ trả lương cao, mà còn hỗ trợ tối đa cho các hạng mục nghiên cứu của Diệp tiên sinh! Hơn nữa giáo sư cấp bậc đại sư của trường chúng tôi cũng cực kỳ nhiều, nếu như Diệp tiên sinh tới trường chúng tôi sẽ phát hiện không khí học thuật của trường chúng tôi cực tốt, giao lưu giữa các giáo viên cũng cực nhiều. Tin rằng điều này đối với phát triển trong tương lai của Diệp tiên sinh sẽ có tác dụng thúc đẩy rất tốt!

- Diệp tiên sinh nếu như có yêu cầu gì, đừng ngại nói rõ, chúng tôi tận khả năng giúp các hạ giải quyết! Học viện Lam Hải chúng tôi vô cùng có thành ý với Diệp tiên sinh!

Diệp Trùng đối với lời của hiệu trưởng Lam không hề nghe lọt qua nhiều, hắn đang giao lưu với Thương.

Thương ngay khi hiệu trưởng Lam bắt đầu đưa ra hy vọng mời gọi Diệp Trùng, liền xông ra, cực kỳ hưng phấn: “Này, Diệp tử, mau đồng ý! Đãi ngộ của giáo sư học viện Lam Hải chính là hạng nhất đó nha! Hắc hắc, vào học viện Lam Hải thì có thể phát rồi! Không ngờ ngay cả loại trình độ của ngươi mà cũng được học viện Lam Hải nhìn trúng… Đó chính là kim cương vàng đó nha!”

Diệp Trùng không đồng ý nói: “Không đi, ta nếu đi rồi, mì trong tiệm của ông Tiền ai làm?”

Thương suy đi nghĩ lại: “Vậy cũng đúng nha! Nhưng nếu ngươi đi học viện Lam Hải, tiền mỗi tháng khẳng định nhiều hơn nhiều tiền kiếm được 1 tháng của tiệm ông Tiền! Ngươi có thể chia 1 phần cho ông Tiền, như vậy ông ấy cũng có thể hưởng thụ hạnh phúc, không cần mở tiệm nữa!”

Diệp Trùng không tán đồng nói: “Tuy rằng ta không hiểu lắm, nhưng cũng biết ông Tiền đối với tiền không hề xem trọng! Chắc không phải là vấn đề tiền!”

- Ừm, vấn đề của mì, đúng rồi, trong tiệm của ông Tiền không phải có máy chế mì tự động sao? Thương hỏi.

- Đúng, nhưng mùi vị thứ đó làm ra thực là chán chết! Diệp Trùng nói.

Thương hưng phấn nói: “Chỉ cần chúng ta có thể ưu hóa máy chế mì tự động đó, ừ, có thể còn phải cải tiến, sau đó nhập vào các thông số của mì ngươi làm, ta nghĩ nhất định có thể làm ra mì có mùi vị không khác mấy với của ngươi làm ra!”

Diệp Trùng cẩn thận nghĩ một lát, cảm thấy vô cùng có khả năng, cũng hơi hưng phấn nói: “Không sai, cách này của Thương ngươi tốt đó! Chúng ta trở về nhất định phải thử xem sao!” Diệp Trùng hận không thể lập tức về ngay.

- Nhưng, Diệp tử, nhưng chúng ta không có máy móc, cũng không có nguyên liệu, mấy thứ này đều cần tiền a! Không có mấy thứ này, chúng ta vốn không cách nào hoàn thành việc này. Thương giả bộ phiền não nói.

Diệp Trùng cũng lúng túng: “Đúng nha! Đây thật sự là vấn đề, hơn nữa mấy thứ này hình như cũng không rẻ!”

- Ừm, vậy đó, nhưng cách cũng không phải là không có! Thương nói với giọng điệu quái quái.

Chú thích: Trong tiếng hoa, từ lão sư và giáo sư có chung ý nghĩa là giáo viên, còn giáo sư trong tiếng hoa là Giáo thụ (教授), cũng có thể dùng giáo sư. Trong chương này, lúc tác giả dùng giáo sư, lúc dùng lão sư, không biết ý tác giả là sao nên dịch nguyên văn. Nhưng, như nói ở trên, 2 chữ này có cùng ý nghĩa là giáo viên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play