Trừ bão cát, bầy bò cạp cát là một trong những sát thủ đáng sợ nhất của khu vực cát. Bầy bò cạp cát với quy mô lớn thường che phủ chu vi mấy cây số, kéo dài không dứt, với lại tốc độ di động của chúng cực kỳ nhanh. Nếu như gặp phải bầy bò cạp cát, vậy hoàn toàn là tuyên cáo một con đường chết. Mấy con bò cạp cát sinh tồn ở khu vực cát này, mỗi con ước chừng đều khoảng đầu nắm tay, kim độc phần đuôi cực kỳ lợi hại, kịch độc, dính một chút thì đủ để dẫn tới tử vong, ngoài ra, phần đuôi của nó còn có thể phun ra chất độc có tính ăn mòn cực mạnh.
Chúng mỗi lần xuất hiện đều cả ngàn cả vạn con. Tốc độ của chúng cực kỳ nhanh, so với tốc độ chạy của người bình thường thì nhanh hơn nhiều. Cho nên mấy xạ thủ gặp phải bầy bò cạp cát chỉ có một con đường chết, bò cạp cát nhiều như thế, hoàn toàn làm người ta không biết ra tay từ đâu.
Tuyên Ninh mặt héo queo: “May mắn của chúng ta lần này thật là không tệ, lúc thì không có việc gì cả, lúc thì gặp phải mấy thứ này.”
Sa Á càng dứt khoát hơn, quay mặt nói với Diệp Trùng: “Chạy đi.”
Các chức nghiệp đều có chỗ ưu khuyết, từ chỗ này thì có thể nhìn ra được. Nếu như là cường giả cận chiến như là Diệp Trùng đây, gặp phải bầy bò cạp cát, ít nhất chạy thì không có vấn đề gì. Một số võ thuật gia có sức khỏe khá xuất sắc, thậm chí có thể chạy như điên với tốc độ cao mấy ngày mấy đêm. Nhưng nếu như mấy xạ thủ gặp phải thì không cách gì xoay sở, chỉ có một con đường chết. Thân thể yếu ớt của bọn họ làm bọn họ hoàn toàn không cách nào chạy quá xa thì đã bị bầy bò cạp cát đáng sợ đuổi kịp, cuối cùng khó thoát cái chết. Huống chi bò cạp cát có một đặc điểm, một khi phát hiện con mồi thì sẽ đuổi miết không tha, dây dưa không dứt, làm người ta đau đầu vô cùng.
Chính xạ thủ đã đột phá cấp chín như Tuyên Ninh thế này, đối mặt mấy con bò cạp cát này cũng không biết làm sao, giết không giết xuể a.
Tốc độ của con nhện lớn tuy không nhanh nhưng so với bò cạp cát vẫn nhanh hơn không ít. Nhưng cứ thế này, hành trình của bọn họ sẽ chịu ảnh hưởng lớn. Mấy con bò sát đáng ghét này nổi tiếng là âm hồn bất tán.
Diệp Trùng không điều khiển con nhện lớn bỏ chạy, mà bỗng đứng dậy, xoay người tiến vào phòng trữ đồ.
Bò cạp cát rõ ràng đã phát hiện con nhện to lớn không gì sánh bằng này. Trong mắt chúng, con nhện có thể hình khổng lồ này, không còn nghi ngờ gì, là con mồi có thể làm cho chúng no nê một bữa. Chúng lập tức giống như thủy triều lao về phía con nhện này, cảnh tượng này vô nghi là cực kỳ dọa người, từ biểu tình của Tuyên Ninh và Sa Á thì có thể nhận ra, sắc mặt hai người đã trở nên cực kỳ khó coi.
- Chẳng lẽ ngươi muốn khảo nghiệm một chút tính chống ăn mòn của tên to xác này sao? Tuyên Ninh nhăn nhó rên rỉ.
Tay Sa Á đã thò về phía súng quang, như vậy dường như có thể mang lại cho nàng một chút cảm giác an toàn. Nàng vẻ mặt khẩn trương, hai mắt nhìn chằm chằm bò cạp cát càng lúc càng gần trên màn hình.
Hết cách, hai người đều không biết điều khiển con nhện lớn, nếu không, bọn họ đã sớm điều khiển con nhện lớn bỏ chạy cuống cuồng rồi.
Hai người không rõ Diệp Trùng rốt cuộc muốn làm gì, với phong cách của Diệp Trùng, hắn tự nhiên sẽ không bó tay chờ chết. Nhưng bọn họ quả thật nghĩ không ra, dưới tình huống thế này, trừ bỏ chạy còn có thể làm gì.
Diệp Trùng tiến vào phòng trữ đồ thì giống như biến mất, không có chút âm thanh nào truyền ra.
Tới tận mười phút sau.
Diệp Trùng từ phòng trữ đồ đi ra, trên tay cầm hai ống thuốc thử trong suốt to cỡ ngón cái, bên trong một ống thuốc thử chứa đầy thuốc thử thuần màu lục, ống thuốc thử còn lại lại chứa đầy chất lỏng màu vàng nhạt. Ống thuốc thử trong suốt, chất lỏng không có tạp chất làm hai ống thuốc thử này trông giống như thủy tinh màu lục và thủy tinh màu vàng, dưới ánh đèn toát ra ánh sáng mê người.
Tuyên Ninh giống như quên đi nguy hiểm, tò mò mở to mắt: “Đây là thứ gì?” Ánh mắt Sa Á rơi trên hai ống thuốc thử xinh đẹp này, lộ ra vài phần yêu thích. Phụ nữ dường như trời sinh có sự yêu thích và ham muốn chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ đối với mấy vật thể xinh đẹp, lấp lánh này.
- Nước rễ Sa Uy Nhĩ và chiết xuất Hoàng Đạt Tụy. Hai danh từ chuyên nghiệp Diệp Trùng nói ra làm Tuyên Ninh và Sa Á đầu óc mê muội, nhưng hắn không giải thích.
Ánh mắt Diệp Trùng rơi trên màn hình. Chính trong một lúc ngắn ngủi hắn tiến vào phòng trữ đồ này, bầy bò cạp cát này đã cách bọn họ rất gần rồi.
Nhiều nhất năm trăm mét. Cự ly này, cực kỳ khảo nghiệm ý chí con người. Đợi Tuyên Ninh hoàn hồn lại, ánh mắt lại rơi trên màn hình lần nữa, lập tức sợ tới mức quàn quạt kêu lớn: “Mau chạy đi chứ…”
Dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, ma âm xuyên não này làm Diệp Trùng cũng bị dọa nhảy dựng lên. Chưa từng nghe nói vị xạ thủ cấp chín nào lại chuyện nhỏ xé ra to thế này, Sa Á ở một bên cũng nhịn không được liếc mắt coi thường. Trên mặt nàng cảm thấy có chút nóng lên. Trời ạ, một vị xạ thủ cấp bậc cao nhất của nước Đông Vân chúng ta lại là có đức tính thế này sao? Mà hắn lại còn là một cường giả đỉnh cấp chỉ riêng tên gọi thì đã có thể trấn áp mấy xạ thủ ngang ngạnh, khó thuần đó! Là người cùng nghề, Sa Á cảm thấy mình có lý do cảm thấy đỏ mặt.
Bộp. Một cái tay chặt vào sau đầu Tuyên Ninh, hai mắt Tuyên Ninh trợn lên, âm thanh nghèn nghẹn tắc ngang, hắn đã hôn mê.
Sa Á kinh hãi mở to miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Trùng. Có, có người đối đãi với một xạ thủ cấp chín thế này sao? Nàng cảm thấy đầu óc mình có chút đoản mạnh.
- Hắn quá ồn ào. Diệp Trùng vẻ mặt bình tĩnh giải thích như thế.
Sa Á đã hoàn hồn lại đồng tình nhìn Tuyên Ninh, bất quá lời vọt ra từ trong miệng lại là: “Hắn phải bao lâu mới tỉnh? Có cần cho hắn thêm chút thuốc an thần không? Như vậy bảo đảm thêm một chút.”
Tay trái Diệp Trùng kẹp hai cái thuốc thử, tay phải trống không mau chóng nhập chỉ lệnh trên bàn điều khiển chính.
Con nhện lớn mau chóng cử động, chỉ thấy nó linh hoạt vọt ra sau. Lớp cát mềm mại không có bất cứ ảnh hưởng nào với nó, khoảng cách hai bên bắt đầu kéo dãn từng chút một. Nhưng bầy bò cạp trong cát quả thật quá lớn, muốn thoát khỏi lại không hề là việc dễ dàng.
Sa Á không hiểu. Nếu như là bỏ chạy, tại sao không bỏ chạy sớm chút? Hiện giờ chạy không phải có chút trễ sao? Với lại, hai ống thuốc thử trên tay Diệp Trùng là dùng làm gì?
Chính ngay lúc Sa Á nghi hoặc, chỉ thấy Diệp Trùng bỗng mở ống phóng ra, bên trong trôi xuống một quả pháo hình chùy nhọn có bốn cánh.
Sa Á chưa từng thấy qua pháo, ở chỗ này, thứ chiến cơ thông dụng đều là đạn quang, vũ khí quang năng uy lực khổng lồ, với lại, chỉ cần mang theo tinh thể năng lượng, thứ giống loại pháo là vật thật này, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhưng trên tay Diệp Trùng xuất hiện thứ kỳ lạ, cổ quái gì đó, đặc biệt là loại vũ khí, điều đó quả thật bình thường vô cùng, nói thế nào thì hắn cũng có chức vụ là đại sư chế tạo vũ khí đứng đầu.
Bỏ hai ống thuốc thử trên tay trái xuống, tay phải Diệp Trùng điều khiển con nhện, tay trái cầm quả pháo này lên. Vì chuyến đi Darkness lần này, Diệp Trùng đã làm lượng lớn công tác chuẩn bị. Hắn biết chỗ ưu khuyết của đạn năng lượng, phạm vi sử dụng thích hợp của nó không phải là rất rộng, với lại, vỏ ngoài của một số sinh vật đối với vũ khí năng lượng có năng lực đề kháng cực kỳ mạnh. Còn vũ khí khác, thí dụ mấy thứ đạn hỗ trợ như đạn ăn mòn, đạn nổ mạnh, tác dụng cực kỳ rõ ràng. Diệp Trùng đối với đạn hỗ trợ trước giờ đặc biệt ưa thích. Ở phương diện này, hắn có kinh nghiệm sử dụng cực kỳ phong phú.
Vì vậy, Diệp Trùng đã chuẩn bị lượng lớn đạn hỗ trợ, dù sao không gian cũng đủ. Thứ hắn hiện cầm là một quả đạn nổ mạnh, phần đỉnh của nó có động cơ cỡ nhỏ. Diệp Trùng không sử dụng bất cứ công cụ gì, với lại vẫn là dưới tình huống một tay điều khiển con nhện, tay trái cực kỳ linh hoạt gỡ cái đế của quả đạn nổ mạnh.
Sa Á mở to mắt, nàng chưa từng nghĩ qua, tay của con người lại có thể linh hoạt được thế này!
Với lại, nàng cũng rất tò mò, Diệp Trùng tới cùng muốn làm cái gì.
Lấy lõi nổ trong quả pháo nổ mạnh ra, Diệp Trùng nhẹ nhàng xếp ống thuốc thử màu lục và màu vàng sát nhau, bỏ vào bên trong quả pháo, sau đó lại cực kỳ cẩn thận ấn cái đế lên. Trong quá trình gắn hai ống thuốc thử, thần tình của Diệp Trùng cực kỳ tập trung, động tác cực kỳ cẩn thận, thậm chí tay phải của Diệp Trùng cũng thu về từ trên bàn điều khiển chính.
Đây là lần Sa Á thấy Diệp Trùng cẩn thận từng li từng tí nhất. Chịu ảnh hưởng, Sa Á cũng ngừng hô hấp, thở mạnh cũng không dám.
Diệp Trùng nhẹ nhàng nhấc quả pháo này, giống như trên tay nhấc bảo bối dễ dàng hư hỏng gì đó, cổ tay cực kỳ mềm mại, nhẹ nhàng đẩy một cái, quả pháo liền trôi vào trong ống phóng.
Mãi tới khi ống phóng đóng chặt, Diệp Trùng mới triệt để thả lỏng ra, Sa Á nghe thấy rõ ràng tiếng thở của Diệp Trùng. Trông kỹ, trong chốc lát này, trán Diệp Trùng lại nổi lên một lớp mồ hôi dày mịn.
Sa Á hoảng sợ trong lòng. Nàng biết Diệp Trùng là một người thế nào. Một cường giả siêu cấp đối mặt xạ thủ cấp tám cũng không hề biến sắc lại vì hai ống thuốc thử mà khẩn trương thế này, cẩn thận thế này. Hai ống thuốc thử xinh đẹp mà lại trong veo này rốt cuộc có tác dụng gì?
Diệp Trùng không lo được chuyện quẹt mồ hôi, đôi tay mau chóng thao tác trên bàn điều khiển chính.
- Lựa chọn mục tiêu! Trên màn hình xuất hiện một dấu nhắm chữ thập màu đỏ. Dấu nhắm chữ thập màu đỏ dưới sự thao tác của Diệp Trùng, cuối cùng rơi ở vị trí trung tâm bầy bò cạp cát.
- Mục tiêu đã chốt.
Kế tiếp đó, Sa Á nghe thấy một tiếng âm đuôi cực kỳ trầm thấp, chính là vang lên từ trong ống phóng Diệp Trùng vừa mở ra đó. Nàng chú ý thấy ánh mắt Diệp Trùng nhìn chằm chằm màn hình, nàng cũng vội vàng dời ánh mắt về phía màn hình.
Chính ngay vị trí dấu nhắm chữ thập vừa rồi, có đốm sáng nhỏ không thể phát giác lấp lóe, mắt Sa Á hơi nhíu lại, đốm sáng nhỏ xíu này bị nàng chuẩn xác nắm bắt được.
Đây chắc là thứ Diệp Trùng mới bỏ vào “vũ khí” dáng vẻ quái lạ đó. Sa Á không chớp mắt, nhìn chốt vào màn hình, vẻ mặt mong chờ.
Bỗng, không chút dấu hiệu báo trước, giữa bầy bò cạp cát đột nhiên xuất hiện một đám sương dày màu vàng lục.
Đám sương dày màu vàng lục này lan ra với tốc độ kinh người, tốc độ lan nhanh ngay cả Sa Á cũng kinh ngạc ngẩn người ra.
Diệp Trùng ngay khoảnh khắc sương vàng xuất hiện thì đã điều khiển con nhện lớn, mở hết tốc lực, chạy về phía sau. Dáng vẻ đó, giống như đít con nhện bị cắn vậy. Gấp gáp lao ra phía trước.
Trong nháy mắt, sương màu vàng lục đã hình thành một đám sương dày mênh mông, bao phủ cả bầy bò cạp cát vào trong. Con nhện lớn cuối cùng không chạy qua được tốc độ lan của sương mù, Diệp Trùng quyết đoán kịp thời, lập tức nhập vào chỉ lệnh đã sớm chuẩn bị sẵn.
- Đóng tất cả lối thông gió, mở hệ thống cung cấp dưỡng khí trong khoang, điều chỉnh áp lực.
Con nhện lớn dứt khoát ở yên bất động, mặc kệ sương màu vàng lục nồng đậm nuốt chửng lấy nó. Nhưng cảnh tượng chim ruồi thả ra truyền lại từ trên không, có thể nhìn thấy một bức tranh làm người ta táng đởm kinh hồn.
Đám sương dày màu vàng lục giống như yêu quái, xoắn cuộn, quay cuồng, giống như ngựa phi nước đại, nhanh như sấm sét, men theo mặt đất ầm ầm lan ra xung quanh với tốc độ cao.
Vô luận là con nhện lớn hay là bầy bò cạp cát, toàn bộ đều bị màn sương dày đặc bao phủ, từ trên trời nhìn xuống, cũng không còn nhìn thấy chút dấu vết nào của bọn họ.
Sa Á có chút nghi hoặc, lại dường như có chút hiểu rõ nhìn màn hình lớn.
Nàng liếc nhìn Diệp Trùng, biểu tình của Diệp Trùng rất nghiêm túc, hắn chỉ nhìn chằm chằm màn hình, không nói câu nào.
Từ từ, sương mù dường như đang nhàn đi từng chút một. Mà chính ngay lúc này, Tuyên Ninh bị đánh hôn mê cũng từ từ tỉnh lại, hắn bụm cổ, rên rỉ: “Ai da, chỗ này tại sao ê ẩm thế này chứ? Ý, tại sao lại có sương mù?” Tuyên Ninh bị cảnh tượng trước mắt dọa, ngồi bật dậy: “Không thể nào, khu vực cát trước giờ không có sương mù, làm sao lại có sương mù? Với lại, còn là sương màu vàng lục nữa?”
Hắn đột nhiên quay mặt lại, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ là ai đánh rắm?” Diệp Trùng và Sa Á hoàn toàn mặc kệ hắn, hắn cũng chỉ cảm thấy xấu hổ.
Sương mù bắt đầu tan, liếc nhìn thời gian, Diệp Trùng hơi vừa ý trong lòng, không sai lệch lắm thời gian mình dự tính.
Sương mù này nói ra cũng kỳ quái, tới rất dữ dội, đi cũng mau chóng giống như vậy. Nó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà nhạt đi, cuối cùng biến mất.
- Oa! Sắc mặt Sa Á khó coi cùng cực, trong mắt nàng có sự sợ hãi không gì sánh được, rồi cũng không nhịn được nữa, cong người lại nôn ra.
Sắc mặt Tuyên Ninh trắng bệch, nhìn cảnh tượng trên màn hình, cơ nhục trên mặt co rút, lầm bầm vô thức: “Điều này, điều làm làm sao có thể…”
Trên màn hình lớn, chỉ còn lại một khu vực bùn thịt, nước máu chu vi khoảng năm cây số. Trong khu vực này không có một vật sống nào, trên mặt cát chỉ có máu sền sệt, nát nhừ như bùn, chúng mau chóng bị cát bụi khô cạn hấp thu, trên mặt đất hình thành một lớp vỏ cứng màu đỏ nâu. Khu vực màu đỏ sẫm này, chỉ để lại vỏ bò cạp cát đếm tới cả triệu. Mà mấy cái vỏ bò cạp cát này không hề hoàn chỉnh, có một số chỉ còn lại bộ phận cứng nhất trên thân bò cạp cát, kim ở đuôi của chúng!
Sa Á liều mạng nôn mửa, chiến đấu nàng từng trải qua nhiều phi thường, nhưng cảnh tượng khủng bố giống thế này lại chưa từng thấy qua, thậm chí ngay cả nghe nói cũng chưa từng nghe. Nàng suýt nữa ngay dịch mật cũng ói ra luôn. Trong buồng lái tràn ngập một mùi vị khó ngửi.
Nhưng Diệp Trùng thần sắc không đổi, giống như không có cảm giác vậy. Tay vừa cử động, lập tức không khí trong khoang liền trong lành, mà mấy thứ nôn ra đó cũng được máy tự động làm sạch dọn sạch.
Sa Á đứng thẳng dậy, trên mặt nàng không có tí máu nào, nàng sợ hãi nhìn Diệp Trùng.
Sa Á đã sợ hãi cùng cực, nàng cảm thấy gã đàn ông trước mắt này giống như ác ma trong thần thoại đó! Không, hắn so với ác ma còn đáng sợ hơn! Nếu như loại “vũ khí” đáng sợ này dùng ở trên con người, vậy hậu quả… Sa Á không lạnh mà run. Nàng hiện giờ phảng phất như hiểu rõ tại sao Diệp Trùng cái gì cũng không sợ, ngay cả xạ thủ cấp chín, ở trước mặt hắn lại có thể coi là gì chứ?
Quá đáng sợ rồi!
Tuyên Ninh lần này trầm mặc tới bất ngờ, hắn không nói lời nào, nhưng ánh mắt co rút lại như kim có thể nhìn ra được chấn động dữ dội ở chỗ sâu trong lòng hắn!
Nếu như loại vũ khí này sử dụng ở Tô thành…
Sát cơ trong mắt Tuyên Ninh lóe lên rồi mất…
Diệp Trùng không để ý tới sự kinh hãi của hai người, với hắn mà nói, lần này còn lâu mới hoành tráng bằng việc sử dụng Bích Tôi Vũ lần trước. Nhưng trên tay hắn một là không có tài liệu chế tạo Bích Tôi Vũ, một phương diện khác, yêu cầu của Bích Tôi Vũ đối với sức gió và hơi nước cực kỳ cao, nơi này rõ ràng không thích hợp. Cho nên hắn đã dùng nước rễ Sa Uy Nhĩ và chiết xuất Hoàng Đạt Tụy, hai loại chất lỏng này trộn lại sẽ sinh ra phản ứng dữ dội, từ đó sinh ra một loại chất khí màu vàng lục có độc tính và ăn mòn mạnh mẽ, gọi là Khắc Mễ Nhĩ Khắc, ý là tan chảy.
Nhưng chính Diệp Trùng cũng không dám tùy tiện sử dụng, bởi vì nước rễ Sa Uy Nhĩ và chiết xuất Hoàng Đạt Tụy đều không ổn định vô cùng, cực kỳ nguy hiểm.
Bất quá, may mà hiệu quả cực tốt, đối với loại người chỉ nói kết quả cuối cùng như Diệp Trùng này mà nói, cảnh tượng là khó coi hay là không khó coi, không ở trong phạm vi suy nghĩ của hắn.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT