Từng cây từng cây mau chóng lướt lùi ra sau trong mắt Diệp Trùng, hắn đã không có thời gian xem cái phi hành khí màu lam ở trên trời đó. Hắn phải tập trung tất cả sự chú ý mới có thể tránh được mấy cái cây đại thụ không ngừng xuất hiện trước mắt hắn đó. Trong rừng rậm, tốc độ bay càng nhanh thì cũng càng nguy hiểm.

Cũng may tới tận bây giờ, hắn vẫn không xảy ra sự cố tông cây.

Điều này đối với hắn mà nói, cũng là một việc phi thường không dễ dàng. Dù sao dưới tốc độ cao thế này, giờ phút nào cũng phải giữ đầu óc bình tĩnh, bất cứ chút sơ ý nào đều không thể xảy ra.

Khi đám xạ thủ vây xem nhận được lời nhờ giúp đỡ của Đa Già, mọi người đều có chút không dám tin. Một xạ thủ cấp sáu, đường đường cao thủ đệ nhất của Dã Tháp thành, lại nhờ mấy xạ thủ cấp ba, cấp bốn bọn họ giúp đỡ.

Khi nhận được lời nhờ giúp đỡ, Lão Uy ngây ngốc ra, Nhiệt Cổ Minh cũng ngây ngốc.

Nhưng Nhiệt Cổ Minh không hổ là đội trưởng mọi người đề cử ra, hắn có phản ứng đầu tiên.

- Mọi người chuẩn bị chiến đấu! Nhưng cẩn thận tự bảo vệ mình.

Sinh vật mà ngay cả xạ thủ cấp sáu cũng không sao tiêu diệt được, Nhiệt Cổ Minh tin rằng đám xạ thủ cấp ba, cấp bốn bọn họ đây có lên cũng không tạo được bao nhiêu tác dụng có tính quyết định. Nhưng Đa Già lại mặc kệ mặt mũi mình cũng phải nhờ mọi người giúp đỡ, đó chỉ có thể nói rõ Đa Già nhất định có lý do phải tiêu diệt người khổng lồ.

Trước mắt tự nhiên không có thời gian chất vấn Đa Già, nhưng mỗi người đều tin rằng, Đa Già nhất định là cho rằng vấn đề đã nghiêm túc tới mức cần mọi người cùng liên hợp.

Đa Già ở Dã Tháp thành có danh vọng cao quý, sau khi sững người trong chốc lát, toàn bộ tất cả chiến cơ đều phát động, gia nhập vào trận chiến này.

Nhưng, chính trong khoảng thời gian mọi người ngừng lại này, Đa Già đã mất đi cảm ứng với người khổng lồ.

Chiến cơ lao xuống đầy trời làm cho Diệp Trùng chạy điên cuồng trong rừng rậm cảm thấy có chút không ổn. Một loại tình huống hắn không nguyện ý đối mặt nhất vẫn xuất hiện.

Tốc độ của Thần đã phát huy tới cực điểm, hắn giống như điên chạy trong rừng rậm. Nhưng tốc độ chạy như điên trong rừng rậm rốt cuộc vẫn không sao so được với bay ở trên không.

Nhưng hệ thống quét hình làm phạm vi Diệp Trùng có thể trinh thám so với mấy xạ thủ này càng rộng lớn hơn. Mỗi một chi tiết trên không, hắn đều có thể lập tức nhận được thông qua hệ thống quét hình.

Điều này làm hành vi của hắn càng thêm trơn trợt. Hắn thường có thể xuyên giữa khe hở của mấy phi hành khí này. Nếu như xạ thủ trong mấy chiến cơ này đều cường đại giống như xạ thủ trong chiến cơ màu lam, vậy thì hôm nay hắn chết chắc không cần phải nghi ngờ.

Bất quá, điều làm hắn cảm thấy may mắn là, thực lực của mấy xạ thủ trong mấy cái phi hành khí gia nhập sau này đó thua kém quá xa so với xạ thủ của chiến cơ màu lam đó. Ảnh hưởng của rừng rậm đối với mấy người này dường như làm cho loại hành vi truy bắt này của bọn họ biến thành một loại hình thức.

Ánh mắt Diệp Trùng rơi trên một dòng sông ở chỗ không xa, trong lòng hắn máy động, kế tiếp đó Thần đột nhiên dừng lại.

Hắn từ trong buồng lái của Thần nhảy ra, tiếp đó mau chóng thu Thần vào công tắc không gian. Ngẩng đầu nhìn phi hành khí chốc chốc bay vèo vèo qua trên đỉnh đầu, Diệp Trùng bùm một tiếng, nhảy vào sông.

Hắn cẩn thận trốn ở đáy sông, hắn không tin, có người thần niệm có thể xuyên qua được nước sông, rồi có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình. Càng đừng nói bọn họ chỉ là lướt qua trên không.

Một khi thoát khỏi sự đeo bám của cái chiến cơ màu lam đó, kỹ xảo trốn tránh phong phú của Diệp Trùng đủ để hắn an toàn thoát hiểm.

Tiềm phục ở đáy sông, Diệp Trùng cẩn thận khống chế nhịp tim của mình. Kỹ xảo nín thở trong rất nhiều trường phái võ thuật đều có, đối với giới giả như Diệp Trùng thế này mà nói, điều này hoàn toàn không thành vấn đề. Hắn thậm chí có thể từ từ bơi hướng tới trước ở đáy sông.

Bèo bò ngổn ngang che phủ thân hình hắn, hắn liền một mực như thế mà hướng tới trước. Có một lần, hắn gặp phải một sinh vật đáy sông có thể hình to lớn, nhưng người ta chỉ nhìn hắn một cái rồi nhàn nhã bơi đi.

Sau khi Diệp Trùng thu Thần lại thì cũng tuyên cáo thất bại của mấy xạ thủ này.

Bởi vì bọn họ chưa từng nghĩ tới người khổng lồ này lại là một cỗ máy, bọn họ chỉ cho rằng đây là một loại sinh vật, cho dù điều này có chút không thể tin được. Có lẽ sự thật người khổng lồ này là một loại máy móc ở trong mắt mấy người này ngược lại càng thêm không thể tin được.

Tin tức rừng rậm Lưỡng Ngạn phát hiện người khổng lồ rất mau liền truyền khắp cả Dã Tháp thành. Mà trận chiến kịch liệt của Đa Già và người khổng lồ cũng được truyền bá sôi nổi, kết cục mấy trăm cái chiến cơ cùng truy tìm không có kết quả cuối cùng cũng bôi trét lên cả sự kiện một tầng màu sắc thần bí.

Xong việc từng có người hỏi Đa Già rốt cuộc là chuyện gì, nhưng Đa Già trừ trên mặt không che giấu được vẻ âu lo ra, hắn đối với cả sự kiện này lại giữ thái độ bí mật không nói ra một cách kỳ lạ. Điều này dẫn tới sự bất mãn của rất nhiều xạ thủ vì lời nhờ giúp đỡ của Đa Già mà tham gia truy bắt lúc đó.

Nhưng điều không ngờ là, hôm đó Đa Già thần sắc hốt hoảng rời khỏi Dã Tháp thành, hướng đi không rõ.

Diệp Trùng về tới nhà thì đã là ngày hôm sau. Bởi vì trong đó có một lần đi sai hướng, làm hắn không thể không vòng một vòng lớn.

Về tới trong nhà, Diệp Trùng cuối cùng đã cảm thấy an toàn rất lâu rồi không có.

Trận chiến này để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc, thực lực xạ thủ của cái quang giáp (chắc Phương Tưởng viết nhầm) màu lam đó làm hắn khiếp sợ. May mà xạ thủ thế này không phải ở đâu cũng có, nếu không thì hắn thảm rồi.

Vừa nghĩ tới cái chiến cơ màu lam đó, Diệp Trùng liền có chút đau đầu. Tới tận bây giờ, hắn vẫn chưa tìm được biện pháp đối phó cái phi hành khí màu lam đó. Nếu như bọn họ có quang giáp tầm xa, vậy thì bọn họ có thể nhờ tính cơ động và tính linh hoạt, phạm vi trinh thám càng lớn của hệ thống quét hình của quang giáp, ở vào thế bất bại.

Đáng tiếc, hắn là quang giáp cận chiến, muốn chiến thắng đối phương, hắn phải tiếp cận đối phương.

Loại quang giáp có thể qua mặt hệ thống quét hình này như Thần lại không sao qua mặt được thần niệm của mấy xạ thủ cường đại đó.

Cũng tức là nói, nếu như Diệp Trùng ở bên ngoài mà gặp phải nguy hiểm, hắn hoàn toàn không có sức tự bảo vệ. Hắn không dám lại lấy Thần ra, nếu như lại xảy ra việc như hôm nay một lần nữa, Diệp Trùng không tin may mắn mỗi lần của mình đều không tốt (? Có dư chữ không không ta). Hắn đã quyết định, trước khi chưa tìm thấy cách giải quyết, sẽ không lại điều khiển quang giáp ra ngoài.

Công việc khảo sát của Diệp Trùng không thể không bị cắt ngang. Vốn dĩ hắn vẫn muốn điều khiển một số quang giáp phụ trợ chuyên nghiệp đi rừng rậm Lưỡng Ngạn sưu tầm các loại tiêu bản sinh vật, bây giờ xem ra kế hoạch này gặp trở ngại rồi, quang giáp phụ trợ không có bất cứ sức chiến đấu nào, nếu như gặp phải tình huống thế này, hắn ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, chỉ có một kết quả máy hư người chết.

Diệp Trùng ở trong nhà nghỉ ngơi hai ngày mới hồi phục lại. Hắn không hề biết bên ngoài vì trận chiến đó của hắn mà gây nên sóng to gió lớn.

Hai ngày sau, khi Đa Già cùng mười hai xạ thủ cấp sáu trở về Dã Tháp thành, Dã Tháp thành lại một lần nữa rơi vào trấn động trước giờ chưa từng có. Mọi người đều biết, có việc lớn đã xảy ra! Rất nhiều người còn trực tiếp chỉ mũi giáo vào sự kiện phát hiện người khổng lồ hai ngày trước đó. Mười hai xạ thủ cấp sáu, đây là một lực lượng khủng bố tới bực nào! Chẳng lẽ trên người người khổng lồ đó ẩn tàng bí mật gì, đáng để mười ba xạ thủ cấp sáu liên hợp tiêu diệt?

Đối với tất cả những điều này, Diệp Trùng hoàn toàn không biết.

Trở về trong nhà khôi phục như thường, hắn suy nghĩ trận chiến hai ngày trước. Cảm giác đầu tiên trong lòng hắn chính là hắn đối với nơi này quả thật quá không quen thuộc. Nếu như hắn sớm hiểu thực lực chân chính của xạ thủ ở nơi này chút, thì cũng sẽ còn lâu mới chật vật thế này.

Nhưng điều làm trong lòng hắn hơi yên tâm là, năng lực tự sửa chữa kinh người của Thần. Thời gian hai ngày, cái lỗ trên đùi đó đã biến mất tăm. Chiến đấu lần trước tuy kinh hiểm nhưng Thần không chịu thương tổn có tính thực chất.

Bất luận tính năng trên các phương diện nào, Thần đều xuất sắc vượt xa mấy cái phi hành khí nguyên thủy đó không biết bao nhiêu lần, nhưng mình lại bị đối phương áp chế gắt gao sờ sờ ra đó, loại cảm giác này, thật là làm người ta không thoải mái a!

Nhưng Diệp Trùng rất kiên nhẫn, hắn biết điều mình hiện giờ phải làm, chính là cố sức mau chóng hiểu rõ nơi này, quen thuộc quy tắc của thế giới này.

Ngoài ra, nhất định phải cẩn thận, nếu không, bị người có lòng tra ra dị dạng, vậy thì muốn chạy cũng chạy không được.

- Có người đang tới gần chỗ này. Quang não trong phòng phát ra cảnh báo.

Diệp Trùng vội vàng quét ánh mắt về phía màn hình, lòng nảy sinh cảnh giác. Chỗ này của hắn hoang vắng vô cùng, bình thường sẽ không có người tới.

Trên màn hình, lại chỉ thấy Christine kéo lỗ tai Ban Mông, quát nói: “Có phải là chỗ này?”

Ban Mông vội vàng trả lời: “Là chỗ này, chính là chỗ này!” Kế tiếp liền cầu xin: “Chị họ, chị thả tai của em ra đi, chị kéo nữa thì sẽ rơi xuống đó.”

- Hừ hừ, rơi xuống hãy nói, ai kêu tên nhóc ngươi không thành thật. Ở trước mặt lão nương cũng giở trò, quả thật là chán sống rồi mà. Christine khinh thường nói, nhưng vẫn thả tay ra.

Ban Mông lúng túng nhưng không dám phản bác.

Christine đi tới trước cửa nhà Diệp Trùng, tay phải để trên cửa, nhưng trở nên do dự, thần tình trên mặt có chút phức tạp.

Mãi tới tận nửa phút, nàng ta mới giống như hạ quyết định gì đó, tay phải nắm lại, tung tung tung, gõ liên tục lên cửa.

Một lát sau, cửa mở, Diệp Trùng đứng sau cửa, rất lạnh nhạt hỏi: “Tìm ta có việc?”

Mặt Christine đỏ lựng lên, nhất thời ấp úng không biết mở miệng thế nào.

- Không nói thì ta đóng cửa. Diệp Trùng vẫn giữ bình tĩnh.

Christine lập tức lộ ra vẻ tức giận, kiêu ngạo ưỡn bộ ngực to: “Này, tiểu tử, đừng cho rằng mình có chút bản lãnh thì ngon lắm. Cái tên không lịch sự nhà ngươi, có kẻ đối đãi người đẹp như ngươi thế này sao?”

Diệp Trùng không nói một lời, liền chuẩn bị đóng cửa lại.

Christine lập tức có chút hoảng, vội vàng dùng chân chặn cửa, miệng gấp giọng nói: “Đợi đã, ta có việc!”

- Nói. Diệp Trùng vẫn là gương mặt đá tảng vạn năm không đổi đó.

- Ta, ta muốn bái ngươi làm thầy. Mặt Christine đỏ tới mức sắp chảy cả máu ra, kế tiếp nàng giống như có được loại cổ vũ nào đó, lớn tiếng nói: “Nói thì nói, ai sợ ai, cho ngươi biết, bà đây chính là muốn bái sư. Bà đây thấy bản lĩnh của tiểu tử ngươi không tệ, chính là đến bái sư. Thế nào? Nhận hay không?”

- Không nhận. Diệp Trùng chuẩn bị đóng cửa lại.

Christine lập tức quýnh lên: “Này, ngươi, ngươi tại sao có thể không thu chứ? Một đại mỹ nữ như bà đây đưa tới cửa, ngươi cũng không nhận? Con người ngươi tại sao, tại sao lại nhẫn tâm…”

Diệp Trùng lười để ý, liền định đóng sầm cửa lại.

- Này này này, đợi chút, đợi chút, cùng lắm ta tặng ngươi Quy Văn mộc, làm tiền bái sư, thế nào? Giọng nói Christine càng gấp hơn.

Diệp Trùng nghĩ đi nghĩ lại, Quy Văn mộc đối với hắn mà nói không hề có giá trị quá lớn gì, vẫn không bằng một đống tiêu bản thực vật bình thường, hắn rất tự nhiên mà cự tuyệt: “Nó đối với ta không có tác dụng gì.”

- Vậy một triệu úc thì sao? Christine cũng là kẻ có ánh mắt cực độc, hắn nắm được suy nghĩ trong khoảnh khắc đó của Diệp Trùng, liền hiểu ra thì ra là điều kiện không đúng.

Khi Diệp Trùng đang tính toán, Christine đã tăng giá: “Hai triệu úc.”

Diệp Trùng nghĩ cũng không nghĩ thì đã ra quyết định: “Được.” Hắn hiện giờ rất thiếu tiền.

Christine lập tức mặt mày vui vẻ: “Quá tốt rồi! Hì hì, sớm nói rồi mà, bà đây có tiền, hại trái tim nhỏ của bà đây tới giờ vẫn nhảy bình bình nè.” Loại này nàng lại không quá lời. Là một người chế tạo vũ khí khá nổi tiếng ở vùng này, nàng làm sao lại có thể thiếu tiền chứ?

Diệp Trùng mở cửa nhà, để Christine tiến vào.

Ban Mông cũng muốn vào theo, nhưng bị đóng cửa cái sầm.

- Hừ. Hai tên cà chớn các người. Ban Mông hậm hực nói, nhưng giọng nói vẫn cố sức đè thấp. Hắn chỉ có một mình trở về, sau khi nghĩ tới mình dường như sau khi gặp phải gã lạnh lùng đó, may mắn liền trở nên tệ tới cực điểm. Lần này vô duyên vô cớ bị chị họ bắt làm khổ sai dẫn đường, dọc đường bị nhéo lỗ tai không nói, bây giờ tới rồi ngay cả cửa cũng không cho vào.

Diệp Trùng đóng cửa, thò tay ra: “Trả tiền trước.”

- Không phải chứ, ngươi có còn là đàn ông không? Bà đây lớn thế này vẫn chưa từng thấy qua loại đàn ông cực phẩm như ngươi đây. Christine chuyện bé xé to nói, nhưng nhìn thấy Diệp Trùng vẫn gương mặt đá tảng, chỉ đành lầu bầu nói: “Được rồi, được rồi, trả thì trả.”

Nàng rút ra hai tấm thẻ màu xanh lá của mình, đưa cho Diệp Trùng.

Diệp Trùng không khách khí nhận lấy.

- Này, bà đây bây giờ đã là đệ tử của ngươi, ở chỗ nào? Christine nhịn không được hỏi.

- Ở chỗ nào? Diệp Trùng có chút kỳ quái nhìn Christine: “Ở nhà cô.”

- Không được, không được. Đệ tử và thầy đương nhiên phải ở cùng nhau, nếu không, bà đây làm sao học được từ ngươi chứ? Christine lắc đầu dữ dội, lập tức trêu chọc nói: “Yên tâm, cái tấm thân nhỏ này của ngươi, bà đây không có hứng thú, bà đây thích là đàn ông cường tráng.”

Christine ám muội đánh giá trên dưới Diệp Trùng.

Diệp Trùng đối với cử chỉ của Christine làm như không thấy, mặt không cảm xúc nói: “Nếu như cô muốn ở chỗ này thì cũng được, nhưng cô phải tuân thủ quy tắc.”

- Quy tắc gì? Christine vẻ mặt tò mò hỏi.

- Trừ khu vực chỉ định, chưa được cho phép, không được tiến vào phòng khác. Biểu tình Diệp Trùng xem ra có chút nghiêm túc.

- Tại sao? Christine kỳ quái nhìn Diệp Trùng: “Ngươi chẳng lẽ đang làm việc gì không thể gặp người khác sao? Sợ bị bà đây nhìn thấy à?”

- Cô chỉ có đồng ý hay là cự tuyệt. Diệp Trùng mặt không cảm xúc, trong giọng nói lộ ra ý lạnh.

Christine không biết tại sao, trong lòng dâng lên hơi lạnh, ngữ khí không khỏi mềm lại: “Được rồi, được rồi, không đi thì không đi, ngươi cho rằng bà đây thèm.”

- Ừm, cô ở đó. Diệp Trùng chỉ một căn phòng nhỏ ngoài cùng cạnh sân.

- Không phải chứ. Ngươi để bà đây ở đó? Christine không thể tin được chỉ căn phòng nhỏ đó. Căn phòng nhỏ đó cực nhỏ, chỉ có thể chứa một người ở.

Diệp Trùng lười để ý, hỏi thẳng: “Ở hay là không?”

- Ở thì ở chứ. Trong ngữ khí của Christine mang theo sự ủy khuất vô hạn, nhưng Diệp Trùng không chút động lòng, xoay người đi vào nhà, quăng lại một câu: “Phạm vi hoạt động của cô là căn phòng nhỏ của cô và cái sân.”

- Cái gì! Christine nhìn căn phòng nhỏ hẹp của mình và cái sân trống rỗng chẳng có gì, muốn khóc mà không có nước mắt.

Tiến vào phòng. Diệp Trùng lại một lần nữa chế tạo cánh cửa mới cho phòng của hắn, mấy cánh cửa này chỉ có thể mở từ trong. Nếu như bên trong không có ai, quang não bên trong sẽ thông qua hệ thống quét hình xác nhận ngoài cửa có phải là Diệp Trùng hay không, chỉ có Diệp Trùng nó mới mở cửa. Mà cửa một khi gặp phải sự phá hoại bạo lực thì giống như kích động hệ thống phòng ngự, kẻ xâm nhập sẽ trực tiếp bị nổ thành mảnh vụn.

Christine rất buồn chán, thật sự rất buồn chán.

Trừ ngày đầu tiên nàng bái sư ra, nàng cũng không nhìn thấy Diệp Trùng đi ra lần nữa. Người gọi là thầy đó của nàng hoàn toàn chưa từng đi ra khỏi phòng. Nàng làm sao cũng nghĩ không thông, một người làm sao có thể ở trong phòng cao như vậy. Với lại, một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng là nàng đã gặm lương khô ba ngày rồi.

Chỗ này quả thật quá hẻo lánh, không có tiệm nào nguyện ý tới bán hàng. Mà phạm vi hoạt động của nàng chỉ có căn phòng nhỏ của nàng và cái sân, hai chỗ này vừa nhìn liền có thể nhìn thấy hết, công cụ nấu ăn gì đều không có.

Ngày thứ ba, nàng quả thật nhịn không nổi. Chạy tới trước cánh cửa Diệp Trùng tiến vào đó, tõ cửa tung tung tung.

- Việc gì? Khe cửa lộ ra gương mặt đá tảng đó của Diệp Trùng.

Lửa giận tích lũy mấy ngày này cuối cùng đã bạo phát vào lúc này, Christine gầm lên: “Tiểu tử ngươi đây rốt cuộc là có ý gì? Bỏ rơi một mình bà đây ở một bên, bà đây ăn cái gì, uống cái gì? Bà nó, ba ngày rồi, bà đây thứ gì cũng chưa học được, hôm nay ngươi nói rõ cho bà, thu tiền rồi thì bỏ mặc có phải không?”

Christine liên tục phun nước bọt, một mặt vén tay áo.

Diệp Trùng rất kỳ quái hỏi: “Ta cần phải cung cấp đồ ăn, thức uống cho ngươi sao?”

Christine giận quá hóa cười, tóm lấy cổ áo Diệp Trùng: “Phí lời, bà đây ở chỗ này uống gió tây bắc à? Cho ngươi biết, đừng cho rằng thu tiền rồi thì có thể không chịu trách nhiệm với bà đây…” Nói tới chỗ này, nàng đột nhiên nín bặt, dường như nghĩ tới việc gì đó, sắc mặt đỏ lên.

Cho dù bị nắm lấy cổ áo, Diệp Trùng vẫn không chút động lòng, mà nghiêng đầu, rất nghiêm túc hỏi: “Ta thật sự cần phải cung cấp đồ ăn thức uống cho cô sao?”

Christine có chút không biết nói gì, hung hăng nói: “Phí lời, đương nhiên phải cung cấp.”

- Ừm. Diệp Trùng thần sắc bình tĩnh nói: “Trong ước định chúng ta ký lúc trước không hề có điều khoản này, xin trả phí ăn uống.”

- Ngươi, ngươi, ngươi… Ngón tay Christine chỉ Diệp Trùng, cả nửa ngày cũng không nói ra.

Không đúng sao? Diệp Trùng cảm thấy mình không phạm bất cứ sai lầm gì. Hiệp nghị lần trước của hai bên là quan hệ thầy trò, mà không phải quan hệ bảo mẫu và chủ nhân.

- Được, được, được, bà đây vẫn chưa từng thấy qua kẻ tài như ngươi. Được, ăn uống bà đây không cần ngươi lo. Nhưng bà đây đã cho ngươi hai triệu, ngươi quăng bà ở bên ngoài không lo không hỏi thì tính sao đây?

- Có vấn đề cô có thể tới hỏi ta. Trả lời của Diệp Trùng làm Christine quả thật sắp phát điên.

Một lát sau, Christine thở bình thường lại, nàng cười lạnh nói: “Hừ hừ, vấn đề của bà nhiều lắm, tiểu tử ngươi cứ đợi đó.”

Câu nói này của Christine không hề nói quá, lần đó nhìn thấy Diệp Trùng chế tạo khẩu súng quang đó, trong lòng nàng liền có vô số nghi hoặc, thế là nói ra tất cả.

Rừng rậm Lưỡng Ngạn, một đoàn mười ba người đang tụ tập cùng nhau ở một chỗ bừa bộn thảo luận gì đó, bọn họ chính là Đa Già và mười hai xạ thủ cấp sáu cùng tới với hắn.

- Các người xem, nơi này chính là chỗ chiến đấu hôm đó. Đa Già chỉ mảnh rừng rậm này.

Nơi này đã sớm không thấy sự xanh rì ngày trước, trên mặt đất khắp nơi là cành cây đứt gãy thành từng đoạn, trên mặt đất chỗ có rất nhiều hố lớn, mấy cái này đều là do đạn quang nổ mạnh tạo nên, mặt đất có chỗ bị nổ thành một mảng cháy đen.

Sắc mặt mỗi người đều vô cùng nghiêm túc. Vốn dĩ bọn họ vẫn có vài phần hoài nghi lời Đa Già, nhưng tới chỗ này, bọn họ đã tin.

Cây đổ cành gẫy ở chỗ này giống như đang kể nơi này từng trải qua một trận chiến đấu kịch liệt đến cỡ nào.

Thực lực của Đa Già, bọn họ đều rất rõ ràng, chiến đấu có thể tiến hành tới mức này, vậy thì thực lực mạnh mẽ của đối phương cũng cứ nghĩ là biết. Nếu như Đa Già nói thật, vậy thì thật sự làm người ta lo lắng trong lòng a.

Mấy người này ai nấy đều là hạng thân kinh bách chiến, bọn họ rất nhanh liền tìm ra mấy thứ nào là do người khổng lồ mà Đa Già nói tạo thành.

- Nơi này, các người xem. Có một xạ thủ chỉ một dấu chân khổng lồ. Mặt đất in dấu chân sâu tới ba mươi cm.

Đám đồng bạn xung quanh ai nấy thần sắc nghiêm túc.

- Dấu chân lớn thế này, cao mười mấy mét cũng rất bình thường. Ừm, cân nặng của hắn chắc là rất nặng, ta rất tò mò cái tên đồ sộ thế này làm sao bay trên không, còn có thể linh hoạt như vậy, điều đó quả thật làm người ta không thể tin được. Xạ thủ này là người sở trường theo dấu nhất trong đoàn người này.

Bọn họ không ngừng tìm kiếm trong rừng rậm. Dấu vết người khổng lồ để lại trong rừng rậm rất rõ ràng, điều này làm bọn họ có thể rất dễ dàng tìm kiếm theo mấy dấu vết này.

Bọn họ không ngừng suy đoán người khổng lồ lúc đó là dùng phương pháp nào, ý đồ của hắn là gì, vân vân…

Bọn họ cuối cùng đuổi tới con sông đó, tới chỗ này, tất cả dấu vết đều biến mất toàn bộ.

- Hắn chắc là bay đi từ chỗ này. Xạ thủ phụ trách theo dấu suy đoán nói, suy đoán này cũng nhận được sự đồng ý của mọi người. Nhưng nếu từ chỗ này bay đi, muốn dễ dàng thoát khỏi truy bắt như thế cũng không phải việc dễ dàng. Nó làm sao im hơi lặng tiếng rời khỏi chứ? Với lại, hắn tại sao lại tới con sông này mới bay đi chứ? Trong này là ngẫu nhiên hay là tồn tại loại liên hệ gì đó?

Lượng lớn nghi hoặc tràn ngập trong ngực bọn họ.

- Mọi người cũng không cần gấp, chúng ta tạm thời cứ ở lại Dã Tháp thành. Ta nghĩ gã khổng lồ này rất có khả năng sẽ lại xuất hiện lần nữa, tới lúc đó tất cả chân tướng cũng sẽ giải quyết dễ dàng. Ngoài ra, Đa Già cũng không phải nói rồi sao, gã khổng lồ đó đối với chúng ta không tạo thành uy hiếp gì, chúng ta cứ tạm thời cứ coi như là nghỉ phép đi. Trong đội ngũ, có một người giống như là đầu lĩnh đề nghị.

Lời của hắn lập tức làm thần kinh mọi người thả lỏng ra, thần tình của rất nhiều người lập tức thoải mái. Lập tức có một người bổ sung nói: “Tất cả chi phí đều do Đa Già trả!”

- Ha ha! Mọi người đều cười rộ lên.

Đa Già hào sảng nói: “Không thành vấn đề!”

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play