Trong khu thông hành, người qua kẻ lại, tin tức tiền tuyến thảm bại vẫn chưa truyền tới, nơi này vẫn trật tự. Khắp nơi đều đỗ tàu vũ trụ hoặc lớn hoặc nhỏ, chỉ sợ không dưới ngàn chiếc. Từng chiếc, từng chiếc to lớn yên tĩnh đỗ ở chỗ này, tàu vận tải cỡ nhỏ lên xuống tới tấp.
Diệp Trùng dẫn Tây Thanh, White, còn có hai học viên, một người gọi là Triệu Cương, người còn lại tên là Tu. Triệu Cương và Tu là hai học viên có biểu hiện khá xuất sắc trừ Tây Thanh trong tổ của Diệp Trùng, Triệu Cương tác chiến cực kỳ dũng mãnh, làm người trong thô có tỉ mỉ, còn Tu lại nghiêng về phong cách âm lạnh, mưu định rồi động sau. Ba học viên này là ba người Diệp Trùng thấy tốt nhất.
Diệp Trùng vẫn không biết cái gọi là vun bồi, chỉ là hắn cảm thấy, làm như vậy sẽ làm cho bọn họ trưởng thành nhanh thêm một chút, cũng có thể làm cho trong lúc bay an toàn thêm một chút.
Trừ White trên mặt có chút thấp thỏm bất an, thần sắc hai người Tây Thanh và Tu tự nhiên, Triệu Cương lại vẻ mặt hưng phấn, nhộn nhạo muốn thử.
Nhắc nhở bốn người một số việc cần phải chú ý, Diệp Trùng liền dẫn bọn họ tới khu thông hành. Quyết định Diệp Trùng dẫn bốn học viên đi cướp tàu này không hề là Thương đề nghị, mà là hắn tự mình suy nghĩ có được. Mấy người Tây Thanh có trầm ổn hơn rốt cuộc cũng là đứa trẻ chưa trưởng thành, không có kinh nghiệm chiến tranh, chưa từng thấy qua máu, mà hắn lại rất rõ ràng, sự nguy hiểm trên con đường này chỉ sợ vượt xa tưởng tượng rất nhiều. Bọn họ không chỉ cần phải đối mặt Xích vĩ thú có khả năng xuất hiện bất cứ lúc này mà còn phải đề phòng hạm đội khác dọc đường. Vô luận là lúc nào, kẻ nhân có hỏa hoạn để cướp bóc cũng không ít. Cho nên hắn mới dẫn bốn người theo bên cạnh, để bọn họ thấy chiến đấu thật sự là một việc thế nào. Dù sao việc này không hề có bao nhiêu nguy hiểm, một mình hắn thì đã đủ giải quyết. Thương đối với tính toán này của Diệp Trùng khen ngợi rất nhiều.
Đoàn người Diệp Trùng ở trong khu thông hành đông đúc không hề làm người khác chú ý, bọn họ rất thuận lợi tìm thấy tàu Hashgel.
Tàu vũ trụ thật lớn! Khi mấy người Tây Thanh nhìn thấy tàu Hashgel lần đầu tiên, ai nấy sắc mặt như đất. Cướp tàu? Chắc không phải là tàu vũ trụ cỡ lớn này chứ! Ánh mắt mọi người đồng loạt rơi trên người Diệp Trùng, mỗi người đều lộ vẻ hoài nghi trên mặt.
Chỉ dựa vào năm người? Đi cướp tàu vũ trụ thế này? Không muốn sống nữa sao?
Khi Diệp Trùng nói cướp tàu, bọn họ đương nhiên cho rằng nhất định là một tàu vũ trụ cỡ nhỏ, ai cũng không ngờ lại là một tàu vũ trụ cỡ lớn!
Tàu vũ trụ Hashgel đầu đuôi dài 17,8 km, là một tàu vũ trụ cao cấp cỡ lớn. Tàu vũ trụ giống loại hình này, ở trong cả Hôi cốc, số lượng tuyệt không vượt quá một trăm tàu, mà một nửa trong đó đều nằm trong tay tổ nghiên cứu khoa học.
Ngước nhìn vật to lớn khổng lồ này, Tây Thanh cảm nhận từ tận đáy lòng sự nhỏ bé của mình. Hiện giờ, mấy người mình thế này lại phải đi cướp vật to lớn khổng lồ này. Vừa nghĩ tới kế hoạch xem ra hoang đường này, Tây Thanh liền cảm thấy không thể tin được.
Hắn cảm thấy nhịp tim của mình binh binh binh tăng tốc. Nói thật lòng, hắn hoàn toàn không tin kế hoạch của giáo quan có thể thực hiện. Loại to lớn giống như Hashgel này, lực lượng bảo hộ của nó cũng vô nghi là mạnh mẽ vô bì, sức lực một người, ở trước mặt nó quả thật có thể coi như không có. Một người, làm sao có thể đối kháng với một thứ khổng lồ thế này?
Nhưng hắn không hề vì vậy mà thụt lùi, từ những thứ hắn quan sát mà xét, giáo quan tuyệt không phải là một người lỗ mãng. Giáo quan đã đưa ra kế hoạch này, vậy thì khẳng định sẽ không bắn tên không. Chính là xuất phát từ loại tín nhiệm này, Tây Thanh mới không thụt lùi.
Miệng có chút khô khan, hắn liếm liếm môi một cách không tự nhiên, từ nhỏ tới lớn, hắn vẫn chưa từng làm việc kích thích như vậy. Mắt nhìn về phía mấy học viên khác, nhìn thấy bọn họ ai nấy động tác cứng nhắc, có vài phần không tự nhiên, Tây Thanh mới có chút thả lỏng. Nhân viên qua lại khu thông hành cực nhiều, náo nhiệt vô cùng, không ai nhìn nhiều tới tiểu tổ kỳ quái này.
Tìm một góc kín đáo, Diệp Trùng quét nhìn mấy học viên lần đầu thực chiến ở trước mặt mình này: “Đây chính là tàu Hashgel, chính là mục tiêu hành động lần này của chúng ta. Nó tổng cộng có chín lối vào. Chúng ta lần này lựa chọn chính là cổng số bảy. Mỗi câu ta nói phía sau, các người đều nghe cho rõ.” Lời nói Diệp Trùng ngừng lại, sâu sắc nhìn mấy người Tây Thanh. Từng chữ ngắt quãng mang theo sự lãnh lẽo vô cùng: “Ra tay nhất định phải nhanh, không được để lại người sống.”
Mấy người Tây Thanh run rẩy trong lòng, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Trùng, mỗi người không tự chủ được cúi đầu. Trong lòng White bỗng nhảy dựng lên, chẳng lẽ tên này thật sự giống như Tây Thanh nói, là một cao thủ?
Nói xong câu này, Diệp Trùng liền không để ý tới mấy con gà mờ lần đầu trải qua chiến trận này nữa.
- Thương, chuẩn bị thế nào rồi? Diệp Trùng mở miệng hỏi.
- Ừ, ngươi xuất kích đi. Thương thoải mái nói.
Không nhiều lời thêm nữa, Diệp Trùng xoay người trầm giọng quát với mấy người Tây Thanh một câu: “Đi!” Dẫn đầu chạy tới tàu Hashgel, mấy người Tây Thanh không dám sơ suất, vộ vàng chạy theo.
Lối vào số bảy không một bóng người, nhưng cửa thông đạo đóng chặt. Tây Thanh cảm thấy hoài nghi vô cùng, thế này làm sao mà vào? Độ dày cửa thông đạo bên ngoài tàu vũ trụ kinh người, toàn bộ dùng hợp kim có độ cứng cực cao chế tạo thành, sức người căn bản không sao phá cửa mà vào. Giáo quan về căn bản cũng không có chút ý gọi quang giáp ra, mà là chạy thẳng về phía tàu vũ trụ.
Đoàn người cách cửa thông đạo số bảy càng lúc càng gần, mắt thấy sắp tông vào cửa thông đạo, nhưng giáo quan không hề có dấu vết giảm tốc nào, ngược lại, tốc độ càng tăng thêm một phần.
Tông cửa mà vào? Chính trong lúc mọi người nghi hoặc, cửa thông đạo này đột nhiên soạt cái mở ra, hai bên giống như có cam kết ngầm vậy, phối hợp thời gian cực kỳ tinh diệu.
Mấy người Tây Thanh sau lưng Diệp Trùng nhìn nhau, mỗi người đều vẻ mặt chấn kinh, chẳng lẽ giáo quan có nội ứng trong tàu vũ trụ này?
Giáo quan rốt cuộc là người thế nào? Bọn họ hiện giờ mới phát hiện giáo quan bình thường tuyệt đối ít nói chuyện này dường như cũng không hề là một nhân vật đơn giản. Bất quá, lúc này đã không cho phép bọn họ nghĩ nhiều, bọn họ cũng chỉ có căng da đầu mà theo sát sau hắn.
Đột nhiên từ khu thông hành sáng sủa tiến vào trong tàu, sự biến hóa của ánh sáng làm trước mắt mọi người tối sầm.
- Người nào? Một tiếng quát to từ bên trong, tiếp đó một tiếng hừ nhạt, làm trái tim mấy người Tây Thanh bỗng giật lên.
Sau một tiếng hừ nhạt, bên trong im lặng như tờ. Sắc mặt mấy người Tây Thanh trắng bệch, bước chân có chút do dự.
- Lên đây. Mệnh lệnh trầm thấp của giáo quan truyền ra từ bên trong. Mấy người Tây Thanh lúc này mới vội vàng tới trước, sau khi tới nơi, rành rành nhìn thấy bên thông đạo một gã đàn ông ngã trên sàn tàu, cổ gãy ra sau hiện ra sự cong gập không tự nhiên.
Mấy người Tây Thanh đồng loạt hít một hơi khí lạnh, bọn họ nào từng thấy qua cảnh tượng tàn khốc thế này.
Nhìn vẻ mặt giáo quan bình tĩnh, một luồng hơi lạnh từ đáy lòng mọi người dâng lên. Cảm giác hoảng sợ vốn dĩ đã biến mất một khoảng thời gian lại một lần nữa xuất hiện trong đầu mọi người, mà lần này, lại không hề là loại sợ hãi đối với cường giả đó, mà là từ sự thờ ơ đối với sống chết trong lúc vô ý biểu hiện ra của giáo quan mà hoảng sợ.
Loại thờ ơ đối với sống chết này, chỉ có thể xuất hiện trên người kẻ bò ra từ trong đống người chết.
Khâm phục, sợ hãi, tò mò, mấy loại tình cảm đan xen lại với nhau, bọn họ nhất thời cũng khó mà phân rõ.
Diệp Trùng nhíu mày, thấp giọng quát: “Tập trung sự chú ý.” Nói xong liền xoay người đi vào trong.
Bốn người vội vàng thu liễm tâm thần, theo sau lưng Diệp Trùng.
Tây Thanh theo sau lưng Diệp Trùng kinh ngạc phát hiện, giáo quan dường như cực kỳ quen thuộc con tàu vũ trụ này, hoàn toàn không có thử thăm dò thêm thì có thể tìm được cửa thông đạo. Mà nội ứng ẩn núp trong tàu đó, phối hợp với giáo quan có thể nói là diệu tới mức tột đỉnh, hắn giống như biết mỗi một ý đồ chiến đấu của giáo quan vậy.
Nếu như nói một điểm này làm Tây Thanh kinh ngạc, vậy thì sự độc ác khi giáo quan ra tay tuyệt đối làm người ta líu lưỡi. Không để lại chút chỗ hở nào, hiệu suất cực cao, thường thì đối phương vẫn chưa có phản ứng thì đã chết trên tay hắn. Hắn cũng thêm một lần nữa kiến thức được thực lực chiến đấu tay không khủng bố đó của giáo quan. Một lần kinh điển nhất, sau cửa có mười hai người, nhưng giáo quan lại thắng trong vòng bốn mươi tám giây, không ai sống sót!
Chỉ là, thi thể đầy đất, tay chân vặn vẹo, trên mặt sau khi chết vẫn lưu lại biểu tình đau khổ, máu me dính trên tường…
Trong ngực Tây Thanh sôi sục, chính ngay lúc này, White theo sau lưng hắn ọe một cái nôn ra. Đây giống như một tín hiệu, trong ngực vẫn luôn đè nén của Tây Thanh không còn nhịn thêm được nữa, ọe một tiếng nôn ra. Triệu Cương và Tu cũng quỳ trên đất, ra sức mà nôn, trong không khí lập tức tràn ngập một mùi vị khó ngửi.
Diệp Trùng mặt không cảm xúc đứng ở đó nhìn bốn học viên, không nói tiếng nào.
- Diệp tử, năng lực chịu đựng tâm lý của đám nhóc này thật là tệ a. Trong lòng Diệp Trùng vang lên lời nói hơi mang ý trào phúng của Thương.
Diệp Trùng không cho là đúng nói: “Điều này rất bình thường, phản ứng lần sau của bọn họ sẽ không lớn như vậy nữa.”
- Lại nói, chúng ta dẫn theo một đám gà mờ con thế này, an toàn trên đường thật là làm người ta lo lắng a. Thương mang theo vài phần trêu chọc nói.
- Có dù sao cũng tốt hơn không có. Diệp Trùng nghiêm túc nói.
Thương ngớ ra, lập tức cười lên: “Thì đó. Bọn họ theo chúng ta cũng mạnh hơn ở lại đây.” Lập tức giống như nhớ gì đó: “A, Diệp tử, ta quên mở van thoát khí cho ngươi rồi. Đám nhóc này, cũng không biết tìm chỗ đúng để nôn, thế này còn không phải cần tự chúng ta tới thu dọn.” Thương oán hận không hợp với tình hình.
Diệp Trùng không hề lay động nói: “Không cần.” Loại mùi vị khó ngửi mức độ này đối với hắn mà nói, quả thật có thể coi như không có. Năm đó khi ở hành tinh rác, mùi vị rác rưởi liên miên thành núi tỏa ra đó, hắn cũng đã quen rồi.
- Đám nhóc đã nôn xong rồi. Diệp tử, chúng ta phải nắm chắc thời gian. Thương nhắc nhở Diệp Trùng. Bọn họ càng nhanh giải quyết chiến đấu, càng không dễ dàng xảy ra biến cố. Hiện giờ thủ ở căn cứ là Thân Như Tuyết, mặc kệ là Diệp Trùng hay là Thương, đối với năng lực của nàng ta đều không có bao nhiêu lòng tin.
- Ừ. Diệp Trùng ừ một tiếng.
Mấy người Tây Thanh đã đứng lên trở lại. Trải qua một trận nôn mửa dữ dội vừa rồi, sắc mặt mỗi người hiện giờ trắng tới mức không có chút sắc máu nào.
Sau khi nôn ra, Tây Thanh ngược lại cảm thấy tốt hơn một chút. Tuy vẫn có chút sợ hãi, nhưng đã không mạnh mẽ như vừa rồi. Len lén liếc nhìn giáo quan, trên mặt giáo quan vẫn là sự hờ hững vạn năm không đổi, bất giác, Tây Thanh đột nhiên sợ hãi trong lòng.
Quét nhìn bốn người Tây Thanh, Diệp Trùng bình tĩnh nói: “Đi nào, thời gian chúng ta không nhiều.” Nói xong liền dẫn đầu chạy về phía cửa mật mã ở phía trước.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT