Với cái nhìn của người khác, Diệp Trùng bại chắc rồi. Nhưng Diệp Trùng lại không cho rằng như vậy, ngược lại, hắn cho rằng thắng lợi đã cách mình không xa, cho dù đối phương lại làm Bàn văn giảo sát một lần nữa, mất đi khiên chắn như hắn cũng có đủ năng lực để cản lại. Có lẽ có khả năng do nguyên nhân thực chiến, hắn cảm thấy mình đã không vất vả giống lúc đầu vừa rồi đó. Đương nhiên, hắn vẫn không có năng lực phát động tấn công trước, trước mắt chỉ có giữ vững trận địa mà chờ đợi.

A Đồng liếc nhìn xuống dưới, lúc này mới hơi có chút kinh ngạc: “Nhìn không ra a, dưới tay ngươi lại có kẻ có chút không tệ a. Tên này có thể dùng được Bàn văn giảo sát, có chút trình độ. Ừm, người ứng tuyển đó cũng không tệ, có thể cản một đòn Bàn văn giảo sát, thực lực cũng coi như không tệ, có thể đặc cách tuyển chọn. Cứ đánh nữa, hắn rất có khả năng bị thương.”

- Được. Powell gật đầu, mở máy liên lạc, thấp giọng dặn dò vài câu. Trong đầu hắn lúc này hoàn toàn bị tin tức kinh người vừa rồi đó chiếm cứ, số 231 vẫn luôn được hắn chú ý này bị hắn gác sang một bên.

A Đồng nếu như biết quang giáp Diệp Trùng hiện đang điều khiển lại là thứ vừa mới tiếp xúc mấy giờ trước, hắn nhất định sẽ thu hồi câu nói này. Powell là nhân viên phi chiến đấu, nào biết khác biệt ở trong này, nhưng hắn biết, A Đồng đã nói có thể tuyển chọn, vậy người ứng tuyển này nhất định đáng để tuyển chọn.

Bỗng máy liên lạc trên tay A Đồng reo gấp, sắc mặt hắn biến đổi, quăng lại một câu: “Ta có việc đi trước.” Rồi xông ra ngoài cửa, dáng vẻ đó, xem ra vô cùng gấp gáp.

Mở trừng trừng mắt nhìn bóng lưng A Đồng, Powell bỗng quát lớn: “A Đồng, chú ý an toàn!”

A Đồng đang chạy như điên cũng không quay đầu lại, chỉ phẩy phẩy tay ra phía sau, ra dấu mình đã nghe thấy.

Diệp Trùng đang giữ vững trận thế chờ đợi đột nhiên nhận được thông báo tuyển chọn, điều này làm hắn có chút ngạc nhiên. Ngạc nhiên giống hắn còn có vị quan khảo hạch đó. Hắn làm sao cũng không ngờ số 231 này tại sao lại có thể được tuyển chọn. Với cái nhìn của hắn, số 231 căn bản không đạt tới trình độ tuyển chọn. Điều làm hắn cảm thấy phẫn nộ nhất là, số 231 này lại làm cho mình chật vật như vậy! Vốn dĩ đã định thu thập thật tốt số 231, hắn hiện giờ lại không thể không tuyên bố bỏ qua. Không cam lòng a!

Nhưng hắn cũng không biết làm sao, hắn rất rõ ràng, Powell thân là người phụ trách cao nhất của lần huấn luyện này, chút quyền lực này vẫn có.

Quyết định này cũng làm tất cả người ứng tuyển trong sân la ó.

Chống đỡ được một lần Bàn văn giảo sát thì có thể được tuyển sao? Điều này cũng quá tào lao rồi đó! Người ứng tuyển ở ngoài sân cúi đầu nghị luận xôn xao, phần lớn có ý bất mãn. Nói thật, số 231 sở dĩ có thể cản được Bàn văn giảo sát của quan khảo hạch, gần như mọi người đều cho rằng đây là vận may bất ngờ có được của hắn. Nhưng may mắn cũng có thể trở thành bằng cớ để tuyển chọn sao? Gần như không ai có thể hiểu được quyết định này.

Trên khán đài, White không thể tin được nhìn chằm chằm vào sân, kích động lớn tiếng kêu gào: “Đây trắng trợn là làm càn! Tuyển chọn sao? Loại trình độ này vẫn có thể được tuyển chọn? Bọn họ điên rồi sao? Tây Thanh, loại người này cho dù là được tuyển rồi, cũng sẽ không có ai đi nhận huấn luyện dưới tay hắn. Trong đầu đám người này toàn là nước rồi sao?”

Tây Thanh có chút xuất thần, dời ánh mắt vào trong sân, lầm bầm nói: “Điều đó không nhất định, White!”

White xoay mặt qua, mở to mắt, giống như nhìn người ngoài hành tinh nhìn Tây Thanh: “Tây Thanh, chẳng lẽ đầu người cũng bị đoản mạch rồi sao?”

Nhưng người ứng tuyển khắc chế hơn đám thiếu niên trên khán đài nhiều, bọn họ đã sớm quả rồi tuổi trẻ nhiệt huyết, bọn họ càng quan tâm lợi ích của mình hơn. Dù sao thêm một người đối với bọn họ mà nói cũng không có ảnh hưởng gì. Thù lao bọn họ nhận được không hề vì thêm một phế vật mà bị giảm bớt.

Trong đám người, mấy người ứng tuyển đã thông qua khảo hạch ánh mắt lấp lánh, giống như suy tư nhìn chằm chằm cái quang giáp vụng về, quái dị trong sân đó.

Diệp Trùng thần sắc tự nhiên từ trong sân đi xuống. Toàn bộ tất cả ánh mắt tụ tập trên người hắn, hắn đều coi như không thấy.

Nhìn thấy một màn này, vị quan khảo hạch trên sân đó tức tới mức đấm một đấm lên bàn điều khiển chính.

Tích tích tích, tiếng cảnh báo đột nhiên vang lên. Quan khảo hạch sợ nhảy dựng lên, chẳng lẽ một đấm vừa rồi của mình làm hư bàn điều khiển chính rồi sao? Hắn vội vàng tiến hành tự kiểm tra, nhưng làm sao cũng tra không ra rốt cuộc là chỗ nào xảy ra sự cố, tiếng cảnh báo điên cuồng làm hắn cuống quít trong lòng. Rất mau, trán hắn liền giăng đầy mồ hôi.

Ở chỗ sâu trong bóng râm sườn trái quang giáp của hắn, có một vết thương hình chùy lõm sâu vào. Nếu như không tỉ mỉ xem từ chỗ gần, rất khó phát hiện. Vết thương mới toanh, vừa nhìn liền biết là do sức mạnh to lớn tông vào mà thành. Bên trong vị trí này vừa đúng là một điểm tập trung quan trọng của mạch quang. Giáp bảo vệ méo mó biến hình, từ đó mà ngăn cản mạch quang, điều này cũng là tại sao tiếng cảnh báo của quang giáp vang lên không ngừng.

Vết thương này là do chùy khuỷu tay quang giáp Diệp Trùng tạo nên. Chùy khuỷu tay của cái quang giáp này thiết kế cực kỳ xảo diệu, khi đôi tay buông thõng tự nhiên, chùy khuỷu tay liền được giấu đi, người ngoài không sao nhìn thấy được, nhưng chỉ cần hơi gấp khuỷu tay, chùy khuỷu tay liền hiện ra dữ tợn. Thứ chùy khuỷu tay sử dụng là một loại hợp kim kim loại có độ cứng cực cao chế tạo mà thành, tuy đỉnh không hề coi là sắc bén, nhưng phối hợp sức mạnh to lớn của đôi tay, uy lực cũng khá kinh người.

Trong lúc ngăn cản Bàn văn giảo sát của đối phương vừa rồi, Diệp Trùng liền lợi dụng một cú này ngấm ngầm cho đối phương một cú. Quang giáp của đối phương, Diệp Trùng tuy chưa từng thấy qua, nhưng hắn vẫn vừa nhìn liền suy đoán ra đại khái kết cấu đại thể của cái quang giáp này, do đó, hắn liền chọn trúng điểm tấn công có lợi nhất này.

Do thứ chịu hư hại là mạch quang, thứ chịu công kích lúc đó không hề làm cho đối phương chú ý, mà chỉ cần qua một khoảng thời gian, liền cực có khả năng dẫn tới sự tê liệt của quang giáp đối phương, có không tốt cũng sẽ làm cho quang giáp đối phương chịu ảnh hưởng lớn. Lúc đó, cũng là cơ hội phản kích của mình!

Nhưng điều Diệp Trùng không ngờ là một loạt tính toán tỉ mỉ này vẫn chưa kịp phát huy tác dụng, mình lại bị tuyên bố được tuyển chọn rồi.

Người ứng tuyển vẫn chưa tham gia khảo hạch rất lấy làm kỳ quái, quang giáp của vị quan khảo hạch trên sân đó đứng ngây ở chỗ cú không chút động đậy, cả nửa ngày không có phản ứng. Với lại, cũng chậm chạp không tuyên bố người ứng tuyển tiếp theo vào sân.

Trên trán quan khảo hạch trong buồng lái này mồ hôi như mưa trút, hắn hiện giờ chán nản vô cùng, mình vừa rồi thế nào lại không bình tĩnh như thế chứ? Lần này đã đấm hư quang giáp của mình rồi, khảo hạch tiếp theo chỉ đành yêu cầu đồng nghiệp khác tới thế mình thôi. Điều càng làm hắn khó mà chịu nổi là quang giáp yêu quý của hắn hiện giờ hoàn toàn không nghe điều khiển, giống như một đống sắt vụn.

Hắn căn bản không liên hệ điều này với số 231 vừa mới rời sân.

Trên thực tế, do khoảnh khắc tiếp xúc tốc độ quá nhanh, động tác của Diệp Trùng lại cực kỳ kín kẽ, không chỉ là quan khảo hạch, nhiều người có mặt như vậy lại không có một ai nhìn ra đầu mối ở trong này.

Mãi tới sau này khi cái quang giáp này được đưa tới chỗ tu sửa, chỗ vết thương này mới được tra ra. Nhưng vị quan khảo hạch này làm sao cũng không hướng tới trên người số 231 làm hắn chật vật không chịu nổi đó.

Ngày này là ngày cuối cùng của khảo hạch, sau Diệp Trùng, chỉ có bảy, tám người ứng tuyển vẫn chưa tiến hành khảo hạch. Rất mau, khảo hạch liền hoàn thành toàn bộ, mà số lượng người thông qua khảo hạch cuối cùng là hai mươi lăm người, Diệp Trùng đứng ở vị trí người cuối cùng.

Đối với việc có phải là người cuối cùng hay không, Diệp Trùng không hề để ý, mà khi hắn nhận được tiền bạc là một phần thù lao trả trước, hắn cuối cùng thở phào một hơi. Đương nhiên, phúc lợi không hề chỉ như vậy. Vì hấp dẫn cao thủ trong dân gian, tổ nghiên cứu khoa học giàu có, quyền lực đưa ra thù lao cực kỳ phong phú. Trừ một món tiền trả trước với số lượng không ít, còn có phúc lợi khác, thí dụ được tặng một cái quang giáp cao cấp. Mấy quang giáp được tặng này đều là quang giáp sản xuất trong nội bộ tổ nghiên cứu khoa học, không cách nào mua được trên thị trường. Hầu hết mấy người trong này đều nhắm vào hai cái quang giáp cao cấp này mà tới.

Đương nhiên, mấy thứ này đều cần người ứng tuyển thuận lợi hoàn thành tất cả nhiệm vụ huấn luyện quy định.

Đối với quang giáp giáp thử nghiệm được xưng là hàng lỗi mà Diệp Trùng điều khiển đó, căn bản không có ai tới hỏi, cũng tự nhiên mà rơi vào trong tay hắn.

Điều kiện chỗ ở mà tổ nghiên cứu khoa học sắp xếp cho bọn họ cực kỳ tốt, mỗi người không chỉ có nhà của mình, hơn nữa không gian rất lớn, các thiết bị bên trong cũng cực kỳ đầy đủ, đầy khí tức khoa học kỹ thuật. Trong tòa nhà lớn còn có sân huấn luyện quang giáp chuyên nghiệp, và các loại thiết bị tôi luyện thân thể.

Trải qua điều tra của Thương, trong nhà không hề có ống kính giám sát, điều này làm trong lòng Diệp Trùng hơi an tâm.

- Thương, hiện giờ vẫn không có cách nào xâm nhập mạng mô phỏng à? Diệp Trùng nằm trên giường, hỏi không khí. Hắn quả thật quá mệt rồi, một loạt sự việc xảy ra hôm nay làm tinh thần của hắn chịu khảo nghiệm trước giờ chưa từng có, hắn hiện giờ mệt muốn chết.

Thương mang theo vài phần bó tay nói: “Vẫn chưa hoàn thành phá giải thuật toán, tạm thời ta không vào được.” Không sao tiến vào mạng mô phỏng, về cơ bản đã tuyên cáo Thương không làm được gì, điều này đối với Thương mà nói, là một việc làm hắn cực kỳ, cực kỳ không thoải mái.

- Ừm. Diệp Trùng chậm rãi ừ một tiếng, cơn buồn ngủ kéo tới, hắn rất mau liền rơi vào trong mộng.

Khi Diệp Trùng tỉnh lại thì đã là nửa đêm. Sau khi trải qua nghỉ ngơi, thể lực hắn đã được khôi phục với mức độ lớn nhất, trạng thái tinh thần cũng khôi phục như thường. Chào hỏi với Thương xong, tùy tiện ăn chút gì đó, Diệp Trùng liền mở quang não trong phòng ra, đội mũ mô phỏng lên.

Thương không cách nào tiến vào mạng mô phỏng của Hôi cốc, nhưng đối với Diệp Trùng mà nói thì không tồn tại vấn đề này.

Tùy ý dạo chơi trong mạng mô phỏng, tuy là nửa đêm, nhưng trong mạng mô phỏng, người lại không ít. Mạng mô phỏng chỗ này và năm thiên hà lớn có chút khác biệt, nhưng Diệp Trùng không có lòng coi kỹ, hắn đi thẳng vào việc tìm kiếm tin tức mình cần.

Đi tới một chỗ tra cứu tin tức, nơi này có thể tra cứu một vài tin tức mà ngươi muốn biết, nó chỉ đề cập tới một vài tin tức công khai, nhưng suy nghĩ tới nguyên nhân nó miễn phí thì cũng có thể hiểu được.

Thứ Diệp Trùng cần tìm là máy sửa chữa vi lượng tử, loại máy này có thể sửa chữa vết nứt nhỏ xíu ngang dọc giăng đầy trên người Hàm gia.

Ở một hoàn cảnh xa lạ thế này, nếu như không có Hàm gia, một khi sa vào nguy hiểm, vậy hắn ngay cả cơ hội cầu sinh cũng không có.

Ước khoảng nửa giờ, Diệp Trùng mới tìm thấy thứ mình cần.

Máy sửa chữa vi lượng tử, thuộc loại máy có độ chính xác cao, chỉ có một vài cơ quan nghiên cứu lớn hoặc học phủ mới có khả năng có, tổ nghiên cứu khoa học tự nhiên không cần nói, nổi tiếng giống như đại học Hepburn Lahti cũng có, mà ở trên hành tinh Heiner, lại chỉ có phòng thí nghiệm quang giáp của Bách Xuyên học phủ mới có.

Bách xuyên học phủ, miệng lầm bầm, Diệp Trùng mau chóng tra cứu vị trí cụ thể của nó. Là học phủ lớn nhất của hành tinh Heiner, vị trí của Bách Xuyên học phủ rất dễ dàng liền có thể tìm thấy, hắn thậm chí còn tìm thấy bản đồ phân bố cụ thể của Bách Xuyên học phủ.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play