- Griffiths tiểu thư, đây là thi thể sinh vật mới, tiểu tiên sinh hy vọng cô có thể phân tích nó. Tang Tĩnh hành lễ một cách chỉnh tề với Griffiths, mang theo vài phần cung kính.
Griffiths ngẩng đầu liếc nhìn gã đàn ông mặt mày thanh tú ở trước mặt này, rồi liếc nhìn một đống lớn thi thể sinh vật bất minh đặt sau lưng hắn, gật đầu, mặt không chút biểu tình, lạnh lùng nói: “Ừm, các người nhấc vào đi.”
Tang Tĩnh vội vàng chỉ huy người khác ở sau lưng mang mấy thi thể sinh vật bất minh vừa mới đưa về từ tiền tuyến này dời vào trong phòng thí nghiệm của Griffiths. Griffiths là một học giả cao cấp về bệnh độc học, dưới sự đề nghị của Mục, Diệp Trùng đã dựng cho nàng một phòng thí nghiệm chuyên môn. Phòng thí nghiệm này tuy không lớn nhưng thiết bị bên trong lại cực kỳ tiên tiến, mấy máy móc này đều là do Mục Thương mang tới.
Có lúc, Diệp Trùng cũng tới phòng thí nghiệm này để tiến hành một vài thí nghiệm phương diện điều bồi. Griffiths cũng trở thành chuyên gia bệnh độc học đứng đầu hành tinh Dật Cúc. Từ khi có phòng thí nghiệm này, Griffiths gần như lấy chỗ này làm nhà của mình, hạng mục chính của nàng chính là mấy con chip Diệp Trùng cho nàng lần trước.
Khi mấy người Tang Tĩnh đi vào phòng thí nghiệm, các loại máy móc tiên tiến làm hắn trông hoa cả mắt, trên mặt lập tức lộ ra vẻ sùng kính. Tang tộc do sống lâu năm ở Thiên vực trì, tiếp xúc với văn minh bên ngoài mới vừa mới bắt đầu, trong lòng bọn họ, đối với người có học vấn, tri thức phong phú thường không tự chủ mà tràn đầy kính ý.
- Mang chúng bỏ vào trong này. Griffiths chỉ tủ bảo tồn chân không.
Mấy người Tang Tĩnh vội vã luống cuống tay chân mang máy thi thể này bỏ vào tủ bảo tồn chân không theo chỉ dẫn của Griffiths. Thật ra, nói nó là thi thể, chi bằng nói là một chút thịt vụn, chi gẫy. Đây là sinh vật bất minh chết dưới đợt bắn laser đó, ngoài ra không có một thi thể nào là hoàn chỉnh. Khi mới bắt đầu nhìn thấy mấy mảnh thịt vụn này, ngay cả Tang Tĩnh cũng hít một hơi khí lạnh, kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú, vừa nhìn liền nhận ra tình hình chiến đấu ở tiền tuyến kịch liệt tới bực nào.
- Được rồi, các người có thể ra ngoài. Griffiths phủ phục kiểm tra mấy mảnh thịt vụn này. Đầu cũng không ngẩng, ra lệnh đuổi khách.
Mấy người Tang Tĩnh nhìn nhau, vội vàng nghe lời lui ra. Là người cuối cùng ra khỏi phòng thí nghiệm, Tang Tĩnh vẫn không quên nhẹ nhàng đóng cửa phòng thí nghiệm lại.
Nghe thấy tiếng của đóng sau lưng, Griffiths vẫn luôn cúi đầu ngẩng đầu lên, dường như có chút xuất thần.
Nhưng rất mau, mắt của nàng lại một lần nữa khôi phục sự trong sáng, nhẹ giọng thở dài một tiếng, rồi bắt đầu tập trung lật mấy thi thể sinh vật bất minh vừa mới mang tới này.
Rất mau, lông mày của nàng liền nhíu lại. Mấy chi gẫy của thi thể này tuy đã rất khó phân biệt, nhưng nàng vẫn có không ít phát hiện. Từ mấy thi thể này mà xét, chủng loại sinh vật bất minh xuất hiện lần này đa dạng, ít nhất, nàng hiện giờ đã phát hiện không dưới mười một loại.
Da mấy sinh vật bất minh này phần lớn là màu tím than, hơn nữa còn có một điểm chung: đều có lấp lánh của kim loại. Lấy ra con dao laser, nàng cẩn thận rách làn da màu tím than của một khối thịt vụn trong đó. Cẩn thận nhìn miếng da màu tím than nhỏ trên tay này, trong lòng Griffiths thầm kinh ngạc. Nếu như không phải là tiêu bản vừa rồi chính tay mình lấy xuống, nàng quả thật rất khó tin rằng đây lại là da của một loại sinh vật. Nó quả thật quá giống kim loại, một miếng tiêu bản nhỏ này quả thật là giống như một miếng kim loại màu tím than nhỏ.
Griffiths cẩn thận bỏ miếng tiêu bản này vào trong máy phân tích. Suy nghĩ một lát, nàng bắt đầu thiết lập tham số cho máy phân tích. Loại sinh vật thể này nàng chưa từng gặp qua, trước mắt cũng chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm mà thiết lập tham số.
Rất mau, báo cáo phân tích đã có.
Chỉ liếc một cái, Griffiths liền bị hấp dẫn sâu sắc. Hàm lượng hợp chất kim loại trong mảnh da này lại cao tới bốn mươi phần trăm! Với lại, loại hợp chất kim loại này, Griffiths chưa từng thấy qua, nàng cũng chỉ có thể xác định nó là một loại hợp chất kim loại sinh vật.
Rất nhanh, nàng lại lấy tiêu bản của mấy loại sinh vật thể khác nhau, kết luận có được làm nàng hưng phấn vô cùng, gần như hàm lượng kim loại của mỗi loại tiêu bản đều không dưới bốn mươi phần trăm.
Đây là sinh vật có hàm lượng kim loại cao nhất trong da mà nàng từng gặp. Tiếp đó, nàng lấy mấy loại sợi cơ, thịt, tiến hành phân tích chúng. Từ kết luận có được mà xét, tuy hàm lượng kim loại trong sợi cơ, thịt của mấy sinh vật bất minh này không sao so được với da, nhưng lại vượt xa sinh vật khác.
Xem ra vật chất kim loại đối với mấy sinh vật này mà nói, có tác dụng cực kỳ quan trọng. Đây là kết luận đầu tiên Griffiths có được.
Liếc nhìn thời gian, trong lúc bất tri bất giác, đã tới giờ ăn cơm. Vừa rồi quá tập trung, nàng hoàn toàn không phát giác ra, bây giờ hoàn hồn lại thì mới cảm thấy mệt mỏi và đói.
Ăn uống mỗi ngày của nàng đều thực hiện trong phòng thí nghiệm. Một gian tồn trữ của phòng thí nghiệm bị nàng cải tạo thành nhà bếp, còn nguyên liệu sẽ có người mang tới đúng giờ.
Nàng đang chuẩn bị đi làm cơm, khóe mắt đột nhiên liếc thấy miếng chi gẫy mà mình từng lấy tiêu bản vừa rồi ở trong tủ trữ tồn trong suốt đó, toàn thân nàng chấn động, bước chân không khỏi dừng lại, cặp mắt không thể tin được, nhìn tủ trữ tồn chân không.
Sương tím đang điên cuồng sinh trưởng giống như một con cự thú hồng hoang, mấy ngàn cái quang giáp ở trước mặt nó giống như một đàn kiến, xem ra nhỏ bé vô bì.
Liếc nhìn đồng bạn xung quanh, tinh không đen sẫm trong mắt Tang Phổ vào giờ phút này lại mê người như vậy, làm người ta lưu luyến vô cùng, mê đắm vô cùng. Từng cảnh, từng cảnh Thiên vực trì, thú triều, biển sương đỏ, vân vân... lóe qua trong đầu hắn.
Tang Phổ không biết mình tại sao lại nghĩ tới mấy thứ này vào lúc này. Cố gắng bài trừ tạp niệm trong đầu, hắn hít một hơi thật dài, rồi từ từ thở ra, mượn động tác này, sự chú ý của hắn rất mau liền tập trung lại, không do dự thêm, trầm giọng quát: “Xuất kích!”
Năm ngàn cái quang giáp tông ủi giống như năm ngàn gai đuôi ong độc bắn ra, xông về phía sương tím thể tích khổng lồ không ngừng quay cuồng.
Đã là phá hoại, vậy thì không cần cẩn thận. Tốc độ mỗi cái quang giáp tông ủi đều bị tăng tới cực hạn, đèn natri hydro ở phía trước đồng loạt mở ra, nhìn từ xa, giống như năm ngàn ngôi sao băng vạch qua tinh không, nhưng mấy đốm sáng linh động này cũng chỉ lóe lên rồi mất, mau chóng chui vào trong sương tím nồng đậm.
Cũng ngay lúc này, Diệp Trùng cũng ra lệnh tấn công.
Một trăm cái quang giáp tông ủi bao vây chặt chẽ Hàm gia, xếp thành trận hình hình thoi, tấn công vào sương tím.
Vừa tiến vào sương tím, Diệp Trùng lúc này mới phát hiện tác chiến ở trong hoàn cảnh thế này là một việc khó khăn tới mức nào. Kênh liên lạc hoàn toàn vô hiệu, giữa mọi người chỉ có thể thông qua đèn và khế ước ngầm hình thành lâu năm. Mà hai thứ này đều không phải thứ Diệp Trùng quen thuộc.
Thân mềm mọc ngang khắp nơi làm Diệp Trùng giống như tiến vào rừng rậm. Hơn nữa đây còn không phải là rừng rậm bình thường, mà là một khu rừng rậm tràn đầy sương tím.
Rất mau, Diệp Trùng liền buồn bực phát hiện, hắn và một trăm cái quang giáp hộ vệ đó của hắn đã thất lạc rồi.
So với biển sương đỏ, hoàn cảnh nơi này càng phức tạp hơn, hơn nữa mức độ có thể thấy được rất thấp. Ngay cả đám người Tang tộc có thể lui tới tự do trong biển sương đỏ, ở chỗ này cũng gặp khá nhiều khó khăn, giữa bọn họ dường như rất khó phối hợp.
Nhưng điều đáng chúc mừng là bọn họ trước sau nhớ rõ mệnh lệnh Diệp Trùng từng ra lệnh, đó chính là phá hoại! Phá hoại triệt để!
Khi mấy quang giáp tông ủi này gặp được mấy thân mềm đó, nếu như thân mềm không hề coi là to lớn, bọn họ cứ trực tiếp xông tới, hoàn toàn không tránh vòng qua. Rất mau, bọn họ liền phát hiện mấy thân mềm này xốp như chất lỏng, điều này cũng làm cho bọn họ trở nên càng không cố kỵ gì. Bốn cánh xương sắc bén của quang giáp tông ủi giống như lưỡi đao cắt.
Kinh nghiệm chiến đấu của mấy người Tang tộc phong phú vô bì, đối với mấy thân mềm hơi nhỏ đó, bọn họ sẽ điều khiển quang giáp tông ủi ủi thẳng chính diện. Quang giáp tông ủi bay với tốc độ cao sẽ đâm xuyên qua mấy thân mềm này. Nếu như gặp phải thân mềm khá lớn, bọn họ sẽ điều khiển quang giáp tông ủi dán sát vào mép thân mềm mà lướt qua. Cánh xương sắc bén sẽ vạch ra một vết thương hẹp dài, nhẵn nhụi, chất lỏng trong thân mềm sẽ giống như vòi rồng áp suất cao, phọt mạnh ra.
Diệp Trùng bởi vì tiến vào hơi trễ, cho nên dọc đường đều có thể gặp được thân mềm màu tím to nhỏ không đều trôi nổi khắp nơi. Mấy thân mềm này một khi bị cắt xuống thì sẽ mau chóng mất nước, khô héo, biến thành da mềm màu tím than khô quắt lại.
Không có mấy quang giáp hộ vệ đó bảo vệ, Diệp Trùng ngược lại cảm thấy càng thêm thoải mái, Hàm gia ở trong sương tím linh hoạt len lỏi.
Trong sương tím khó phân biệt phương hướng, ngay cả địch ta cũng khó phân biệt. Diệp Trùng chỉ có thể thông qua ánh đèn mà phân biệt, nhưng hắn không hề có thói quen đốt đèn. Ngược lại, Hàm gia giống như một u linh, im hơi lặng tiếng len lén đi trong sương tím.
Hắn rất rõ, trong trận chiến cỡ lớn thế này, tác dụng một, hai cái quang giáp có thể tạo nên nhỏ nhoi vô cùng. Mà bản thân hắn, đối với việc chỉ huy chiến đấu không hề thành thạo. Trong lòng hắn hiện giờ càng thêm mừng vì mình không có tùy ý tới chỉ huy, trong hoàn cảnh phức tạp này, nếu như giao cho mình chỉ huy, Diệp Trùng tin rằng, bây giờ tuyệt đối đã loạn cả lên.
Trong chỗ sâu trong lòng hắn, hắn vẫn quen làm một kẻ độc hành. Mục đích hắn tiến vào sương tím rất rõ ràng, đó chính là phải tìm được vương giả của quần thể sinh vật bất minh cỡ lớn này! Mỗi lần vừa nghĩ tới những trải nghiệm ở thông đạo tự do, hắn đều hoài nghi con Nhuyễn thể tiêm thích mao trùng bị mình đánh trúng cuối cùng đó rất có khả năng chính là vương trùng của Nhuyễn thể tiêm thích mao trùng. Chính vì nguyên nhân như vậy, hắn mới quyết định tự mình tiến vào sương tím thăm dò tới tận cùng.
Đây cũng là tác dụng lớn nhất hắn cho rằng mình có thể phát huy sau khi trải qua suy nghĩ.
- Mục, có phát hiện gì không? Diệp Trùng nhẹ giọng hỏi, cặp mắt lại không dám rời khỏi màn hình chút nào.
- Đây là một quần thể sinh vật cực kỳ đặc biệt, trong kho tư liệu của ta không hề có bất cứ tư liệu liên quan nào. Trả lời của Mục vẫn bình tĩnh như trước.
Chính ngay lúc này, trên màn hình ẩn ước có ánh sáng lóe lên, Diệp Trùng máy động trong lòng, vội vàng điều khiển Hàm gia tránh sang một bên.
Một cái quang giáp tông ủi xuýt xoát bay lướt qua Hàm gia.
Trong lòng Diệp Trùng trầm xuống, chính trong khoảnh khắc cái quang giáp tông ủi đó bay lướt qua sát bên Hàm gia vừa rồi, hắn nhìn thấy rõ ràng.
Sư sĩ bên trong quang giáp tông ủi đó chỉ e đã gặp bất hạnh!
Một vết thương to lớn từ phần chót mũi của quang giáp tông ủi kéo dài một mạch tới phần đuôi quang giáp. Mà vết thương này vừa đúng chạy qua buồng lái của quang giáp tông ủi, vết máu ở mép vết rách của buồng lái xuyên qua sương tím, Diệp Trùng vẫn nhìn thấy rõ ràng. Mức độ bị thương thế này, xác suất còn sống của sư sĩ trong buồng lái thấp tới mức gần như có thể bỏ qua.
Phía trước quả nhiên gặp phải đề kháng mạnh mẽ!
Hàm gia tăng tốc, bay thẳng tới trước.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT