Trong tất cả thi thể, hai thi thể sinh vật bất minh bị xúc tu của Hàm gia đâm xuyên tim bảo tồn hoàn chỉnh nhất. Diệp Trùng chỉ đành mang hai thi thể của sinh vật bất minh trở về. Loại sinh vật này mọi người vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cho nên rất cần thiết phải nghiên cứu.
- Chỉ mong loại sinh vật bất minh này và mấy sinh vật mà mấy người Diệp Nhân gặp phải đó có quan hệ gì đó, nếu giữa hai thứ là cùng một quần thể sinh vật, vậy chúng ta phiền phức rồi! Sắc mặt Diệp Bàng ngưng trọng bất ngờ, mang theo nụ cười khổ.
Diệp La hỏi: “Tại sao?”
- Chỉ có thể có hai loại tình huống, một là phạm vi hoạt động của loại sinh vật bất minh này rộng lớn vô cùng, một loại khả năng khác chính là bọn chúng cách chúng ta rất gần! Hai loại, người chọn loại nào? Diệp Bàng không vui khinh thường nhìn Diệp La.
- Hai loại đều không muốn! Diệp La rất thành thật lắc đầu.
Diệp Trùng không để ý tới bọn họ, mà phủ phục xuống, quan sát tỉ mỉ hai cái thi thể này. Lúc đầu, vì để hiểu một vài vấn đề khá xấu hổ, Diệp Trùng đặc biệt cố ý học tập sinh lý học một khoảng thời gian. Nhưng cho dù như vậy, một vài tri thức khá nông cạn này không thể nào cho hắn sự giúp đỡ quá nhiều, thứ chân chính có thể giúp đỡ hắn là kinh nghiệm của hắn.
Độ cứng của mai màu tím đen cực cao, nhưng không hề dày, nếu không, Diệp Trùng rất khó xác định gai xương của Diệp Trùng có thể xuyên qua nó hay không. Phần bụng của nó cực kỳ mềm mại, không có mai bao phủ, lưỡi đao hai bên ngược lại hơi có lực sát thương. Mỗi con mắt của mai phần lưng bây giờ đã mất đi thần thái. Diệp Trùng hiện giờ bắt đầu có chút tin tưởng suy đoán mà Diệp Bàng nói rằng mấy sinh vật bất minh trước mắt này có khả năng là trinh thám.
Từ biểu hiện chiến đấu vừa rồi mà xét, tốc độ loại sinh vật này cực kỳ nhanh, nhưng lực công kích và năng lực phòng ngự đều rất yếu, chắc là sinh vật loại trinh thám điển hình.
Diệp Bàng không muốn gây nên sự khủng hoảng của thuyền viên khác, cho nên mọi người thảo luận đều ở trong phòng y tế. Thứ khác đều giao cho y sư chuyên chức trên tàu nghiên cứu, xem có thể thu được vài tin tức có ích hay không.
Mọi người đi ra phòng y tế, dọc đường nhìn thấy thuyền viên ai nấy đều vui mừng khôn xiết, cao hứng đàm luận trận chiến vừa rồi. Khi nhìn thấy Diệp Trùng, sự cuồng nhiệt trong mắt bọn họ giống như đám người theo đuổi siêu sao nhìn thấy thần tượng của mình. Ngược lại mấy người Diệp Bàng, Diệp La thẳng thừng bị coi như không, điều này làm Diệp La ghen tị không thôi. Đối với Phượng Túc, ánh mắt của hắn lại phức tạp hơn nhiều, dù sao nàng xuất thân từ bộ lạc Hy Phượng.
Nhuế Băng theo sát bên cạnh Diệp Trùng, không rời khoảnh khắc nào.
Sau bữa tối, Diệp Bàng lôi Diệp La tới phòng.
- Bọn họ rốt cuộc là người gì? Diệp Bàng nhỏ giọng hỏi.
Diệp La vò đầu: “À, vấn đề này có chút phức tạp.”
Diệp Bàng khịt mũi coi thường: “Có gì phức tạp chứ? Ngươi không nói ta cũng biết, người đó có phải là người trong tộc muốn tìm về không?”
Diệp La ngớ ra: “Ý, ngươi làm sao biết?”
- Suy luận đơn giản thế này có gì khó đoán chứ? Xem dáng vẻ ngươi tín nhiệm hắn như thế. Ta còn không rõ ngươi sao? Không biết gốc biết rễ, ngươi sẽ mang hắn tới chỗ này sao? Chúng ta đi đâu? Là về thiên hà Hà Việt. Nếu như là bạn của ngươi ở tinh khu tự do, ngươi sẽ dẫn người ta về thiên hà Hà Việt sao? À, đương nhiên, gái ngươi cưa ngược lại có khả năng. Câu nói cuối cùng của Diệp Bàng làm Diệp La đỏ cả mặt.
- Quang giáp tên đó lấy ra vừa nhìn thì biết là hàng cao cấp, toàn cốt quang giáp! Ta ở hậu cần lăn lộn lâu như vậy, chút nhãn quang này vẫn có chứ. Thực lực của hắn rất mạnh, phỏng chừng cho dù ở trong tộc cũng có thể xếp hạng đầu. Ta không nhớ sai, gã nghi là tộc nhân của chúng ta đó cũng là một sư sĩ có thực lực mạnh mẽ. Cho nên, ta đoán. Nhưng ngươi cũng thật dễ gạt quá, vừa gạt liền lộ ra. Thật vô dụng! Diệp Bàng đưa ra một dáng vẻ cực kỳ coi thường.
Diệp La xấu hổ quá hóa giận, nắn nắn nắm đấm kêu lách cách, hù dọa Diệp Bàng: “Bàng tử yêu dấu, ta cho ngươi biết, đừng ở trước mặt ta khoe khoang, hì hì, ta nhường ngươi một tay vẫn có thể đánh ngã ngươi.”
Diệp Bàng không chút xao động, chỉ sâu sắc nhìn Diệp La, than thở xa xăm: “La ngỗ ngược, ta nghĩ không ra, ngươi tại sao giúp hắn thế này? Cẩn thận bị ông già ngươi biết thì ngươi thảm đó!”
Biểu tình của Diệp La có chút mơ hồ: “Ta cũng không biết, nhưng ta nghĩ hắn khẳng định không muốn trở về Diệp gia. Diệp gia, cái nơi đó, ngay cả ta cũng chán ghét. Còn nữa, dựa vào gì để hắn trở về chứ. Ta ghét nhất đám người thích mang ý chí của mình áp đặt lên thân người khác đó. Lại nói thêm, ta cũng rất có duyên với hắn. Nếu sớm biết thế này, lúc đầu ta đã không giao báo cáo lên rồi.”
- Ài, La ngỗ ngược, nhận rõ hiện thực đi. Một mình hắn làm sao có thể đấu được với Diệp gia, tới lúc đó vẫn khó thoát số mệnh bị bắt mang về. Diệp Bàng không khỏi thở dài một tiếng.
- Tiểu Bàng tử, ngươi ở điểm này không có tinh thần nhất! Hiện thực? Con mẹ hiện thực cái lỗ đ…! Ngươi xem ta này, hì hì, trong nhà không phải cũng hối thúc ta về sao? Hừ hừ, ta cứ không trở về. Ngươi xem, bọn họ cũng không phải không có cách gì với ta sao. Lại nói nữa, ta làm việc ta cần làm, không hổ với lương tâm! Trong nhà thì thế nào, ta còn không rõ ràng sao? Tiểu Bàng tử, với trình độ của ngươi, căn bản không nên tới cái chỗ khỉ ho cò gáy này làm chức tổng lĩnh hậu cần cái rắm gì. Diệp La phẫn hận bất bình.
Diệp Bàng chỉ có cười khổ: “Hậu cần cũng là công việc béo bở không phải sao, rất thích hợp với loại người lười như tay đây!”
- Ngươi đó! Ài… Dường như nghĩ tới cái gì, Diệp La vừa rồi hãy còn mãnh liệt, hùng hồn mất đi hứng thú, ngồi phịch xuống, qua cả nửa ngày mới mở miệng hỏi: “Việc của hắn ngươi định làm thế nào?”
- Làm? Ta mới lười lo tới, liên quan gì tới ta! Diệp Bàng lại hồi phục dáng vẻ lười biếng, nhưng hắn nhịn không được hỏi tiếp: “Lai lịch tên đó ta có thể đoán được đại khái, chỉ là cô gái đó là ai? Người của bộ lạc Hy Phượng? Bọn họ có quan hệ gì? Còn có người khác nữa?”
Diệp La nhún nhún vai, không chịu trách nhiệm nói: “Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai?”
Diệp Bàng lập tức cứng miệng.
Trong thời gian kế tiếp, cũng không có gặp thêm loại sinh vật bất minh này, điều này cũng làm cho tất cả thuyền viên đều thở phào. Mà một tin tức tốt khác là, bọn họ gặp phải một tàu vận tải khác, hai tàu vận tải tụ họp làm vang dậy tiếng hoan hô trong tàu vũ trụ.
Trong vũ trụ mênh mông, sự cô độc của con người dễ làm người ta sinh ra tâm lý hoảng sợ nhất. Cho nên trong khi du hành trong vũ trụ, có thể gặp được một người đồng hành, vô nghi là việc hạnh phúc nhất rồi.
Càng tới gần điểm tụ họp, tàu vận tải gặp được càng nhiều. Mà về sau, gần như qua mỗi giờ đồng hồ thì sẽ gặp được một tàu vũ trụ của Diệp gia. Điều này cũng làm cho trái tim hồi hộp của mọi người cuối cùng cũng ổn định lại.
Điểm tụ họp là trên một tinh thể nhỏ không xa lối vào thông đạo.
Tinh thể này không hề lớn, hiện giờ trên bề mặt đã đỗ đầy đủ hình đủ kiểu tàu vũ trụ, không ngừng có quang giáp từ trong mấy tàu vũ trụ này bay vào bay ra. Nơi này phảng phất như trong chốc lát đã trở thành căn cứ quân sự bận rộn nhất.
Dưới sự điều độ thống nhất, tàu Darvill cũng đáp trên tinh thể nhỏ này. Nơi này hiện giờ đã tụ tập tất cả lực lượng chiến đấu ở tinh khu tự do của Diệp gia. Sau khi nhận được lệnh cứu viện khẩn cấp, tất cả đơn vị tác chiến đều dùng tốc độ nhanh nhất tụ tập ở nơi này.
Diệp Bàng không hề được mời đi tham gia hội nghị tác chiến, trên con tàu này, người có tư cách đi chỉ có một mình Diệp La, nhưng Diệp La tự nhiên lười đi lo mấy việc này, từ chối thẳng thừng.
Nhưng Diệp Bàng vẫn từ một vài con đường khác biết được một vài tin tức.
Trong phòng điều khiển chính, chỉ có Diệp La, Diệp Bàng, Diệp Trùng, Nhuế Băng, còn có Phượng Túc, năm người.
Sắc mặt mọi người đều không tốt.
Tình báo liên quan tới việc tàu Darvill gặp phải sinh vật bất minh đã đưa tới tay Diệp Nhân, mà hai cái xác đó cũng bị đưa đi rồi. Hơn nữa đã chứng thực, loại sinh vật bất minh này chính là một loại sinh vật trong đám sinh vật bất minh tấn công thông đạo tự do.
Tình thế gay gắt hơn tưởng tượng của mọi người rất nhiều.
Khi cứu viện của mấy người Diệp Nhân tới thì đã muộn rồi. Trong cả thông đạo tự do hiện giờ khắp nơi bay lượn mấy loại sinh vật chưa từng thấy qua.
Đây là kết quả mọi người không muốn nhìn thấy nhất! Thông đạo tự do một khi thất thủ, cũng tức là có nghĩa mọi người muốn trở về thì không thể không đả thông thông đạo này một lần nữa.
Trải qua tiếp xúc nhiều ngày như vậy, hiện giờ bọn họ đối với mấy sinh vật bất minh này đã có một chút hiểu biết đại khái.
Mấy sinh vật này tuy tương mạo khác nhau nhưng bọn chúng có một vài đặc điểm chung, đều có tính công kích mạnh mẽ. Đối với vật chất kim loại và năng lượng có khát khao cực kỳ mãnh liệt.
Mảnh vỡ quang giáp bị phá hủy trong đợt công kích đầu tiên không lưu lại một món nào, bọn chúng giống như kiến vậy, điên cuồng mang mấy mảnh vỡ kim loại này nuốt chửng sạch trơn.
Cảnh tượng đó, chỉ nghĩ thôi thì đã làm người ta sởn tóc gáy.
Đánh thông thông đạo lần nữa, đây là nan đề lớn nhất bày trước mặt mọi người.
- Tiểu Bàng tử, ngươi có biện pháp tốt nào không? Diệp La nhìn Diệp Bàng.
Diệp Bàng lắc đầu: “Không có. Nhưng trước mắt điều quan trọng nhất của chúng ta là mò rõ đặc điểm của mấy sinh vật bất minh này trước, điều chúng ta tạm thời có thể làm chính là những điều này. Chúng ta đối với mấy sinh vật bất minh này không biết tí gì, càng đừng nói nhược điểm của chúng.”
Diệp La nghe thấy Diệp Bàng cũng không có chủ ý gì, không khỏi lộ ra vẻ thất vọng. Ba người Diệp Trùng, Nhuế Băng, Phượng Túc lúc này giống như ba người ngồi nghe bên cạnh, không nói lời nào.
Diệp Trùng vẫn luôn cực ít phát ngôn trong loại trường hợp này đột nhiên mở miệng hỏi: “Tuyết Lai tộc và bộ lạc Hy Phượng thế nào rồi?”
Mọi người không khỏi ngớ ra.
- Đúng a! Hai nhà khác cũng không biết thế nào rồi! Diệp Bàng lộ ra dáng vẻ suy tư. Nếu như sinh vật bất minh mà bọn họ gặp phải và của chỗ này thuộc cùng một loại sinh vật, phỏng chừng cũng không tốt hơn bao nhiêu. Nghĩ tới ba đại cao thủ đều bị vây khốn ở tinh khu tự do, Diệp Bàng không khỏi sinh ra cảm giác hoang đường.
Nhưng bọn họ đã rất mau không có thời gian đi lo tình hình hai nhà còn lại.
Quân đội chiến đấu có bổ sung đầy đủ của Diệp gia lập tức bắt đầu hành động.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT