Quản Cấm là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Quản gia, có phòng điều bồi của riêng mình. Ở trong này, cô bé tự do hoàn toàn, có thể tùy ý lựa chọn một lĩnh vực làm phương hướng phát triển của mình. Ở điểm này, cho dù là cha của cô, gia chủ Quản gia cũng không thể can thiệp.
Công cụ điều bồi quý giá đầy trong mắt bày khắp cả căn phòng. Do tình hình thông gió tốt, nơi này không hề có mùi vị khó ngửi tràn ngập đó trong phòng điều bồi thông thường. Đây là phòng điều bồi chuyên nghiệp chân chính của hệ thống điều bồi tinh khu tự do Diệp Trùng nhìn thấy đầu tiên từ khi tiến vào. Rất nhiều công cụ ở chỗ này hắn chưa từng nhìn thấy, có vài thứ hắn từng thấy trong con chip của Quản phong tử, nhưng hắn đã sớm không phải là tay mơ, thực lực ở phương diện điều bồi của hắn đủ cho hắn vừa nhìn liền có thể biết cách dùng đại khái của chúng.
Đứng ở cửa phòng điều bồi, Diệp Trùng không hề tùy tiện tiến vào. Trong phòng điều bồi này phân bố tổng cộng tám chỗ nguy hiểm, mà cửa vào chính là có ba chỗ.
Thủ đoạn của tiểu cô nương xem ra vẫn hơi cao siêu, có thể khống chế cân bằng thuốc mê trong một khu vực đặc biệt, không hề xảy ra việc phát tán, đây không phải là thứ điều bồi sư thông thường có thể làm được.
Phân rõ là thuốc mê, Diệp Trùng liền không hề kiêng kỵ, Yên châu trên tay hắn chính là khắc tinh của tất cả thuốc mê. Thần thái ung dung tiến vào phòng điều bồi, giống như dự liệu của hắn, hắn không chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
Cái miệng nhỏ của Quản Cấm hơi mở ra, không thể tin tưởng nhìn Diệp Trùng đã tiến vào phòng điều bồi. Cô bé vốn dĩ không kỳ vọng mấy trò con nít này có thể gây nên phiền phức gì cho Diệp Trùng, chỉ là muốn xem phương pháp phá giải của Trúc Phong ca ca này. Đối với điều bồi sư có thực lực được truyền tới mức tà dị vô bì này, cô bé vẫn luôn đầy tò mò.
Cái gì cũng không làm, hắn lại không làm gì! Cô bé vừa rồi vẫn luôn để ý Trúc Phong ca ca, cô bé nhìn rõ rành rành. Trúc Phong ca ca không làm bất cứ chút động tác nào, hắn chỉ đi thẳng qua trên mấy cạm bẫy này.
Ánh mắt Quản Cấm thoắt cái trở nên cuồng nhiệt.
Diệp Trùng không hề để ý tới ánh mắt của Quản Cấm, tất cả chú ý của hắn đều bị mấy công cụ điều bồi kỳ hình quái trạng ở trước mắt này hấp dẫn. Hệ thống điều bồi của tinh khu tự do và hệ thống điều bồi của năm thiên hà lớn có sự khác biệt hoàn toàn. Nếu nói tới công cụ điều bồi, hệ thống điều bồi của tinh khu tự do còn lâu mới có thể so sánh được với năm thiên hà lớn. Trình độ khoa học kỹ thuật của năm thiên hà lớn và nơi này, một cái trên trời, một cái dưới đất, quang não và các loại máy móc phân tích độ chính xác cao càng đi trước xa nơi này. Nhưng nếu nói tới nội tình, năm thiên hà lớn cưỡi ngựa cũng không theo kịp tinh khu tự do, tùy tiện một thế gia điều bồi ở chỗ này, rất có khả năng có lịch sử mấy trăm năm.
Trong lòng Diệp Trùng không khỏi cảm khái may mắn của Quản phong tử, xuất thân từ thánh địa điều bồi của tinh khu tự do là Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, mà sau này lại có cơ hội tiếp xúc với hệ thống điều bồi của năm thiên hà lớn, trên đời này, nếu nói tới tầm nhìn trong lĩnh vực điều bồi, Diệp Trùng tin rằng không ai có thể so với nàng ta.
Nếu nói tới độ khó học tập, hệ thống điều bồi của tinh khu tự do vượt xa hệ thống điều bồi năm thiên hà lớn. Chỗ mạnh nhất của hệ thống điều bồi năm thiên hà lớn chính là kỹ thuật phân tích, nhưng trong con chip của Quản phong tử, Diệp Trùng có thể phát hiện hiểu biết của Quản phong tử đối với hệ thống điều bồi của năm thiên hà lớn đã tới một trình độ khá mạnh mẽ. Trong nghiên cứu sau này của nàng ta, đã rất khó phân biệt cụ thể hai hệ thống, nàng là chuyên gia chân chính thân kiêm hai nhà.
Diệp Trùng chú ý tới thuốc thử bên trong dụng cụ đặt trên bàn.
- Cô muốn cải thiện Song tầng dịch thối thuật? Diệp Trùng chỉ dụng cụ điều bồi trên bàn, xoay mặt hỏi Quản Cấm.
Mặt Quản Cấm soạt cái đỏ lên. Cắn môi, nhẹ nhàng nói: “Ừm, em cũng muốn thử. Nghe cha nói, đây là tác phẩm thành danh năm đó của cô, cô vẫn luôn muốn cải thiện nó. Em chính là muốn thử xem, có thể cải thiện nó một chút không. Chỉ một chút xíu. Có thể cải thiện chút xíu là được rồi.” Trong lòng Quản Cấm cực kỳ hối hận đã mang Trúc Phong ca ca tới phòng điều bồi, điều này truyền ra ngoài vậy còn không bị người ta cười chết. Người ta nhất định sẽ nói mình không tự lượng sức. Ngay cả kỹ thuật cô phát minh cũng muốn cải thiện.
Diệp Trùng cong eo xuống, quan sát tỉ mỉ mấy dụng cụ điều bồi này. Càng nhìn trong lòng hắn càng kinh ngạc. Đứa bé gái này tuy vẫn chưa thành công, nhưng cách nghĩ của cô bé hoàn toàn chính xác. Thiên phú ở phương diện điều bồi của cô bé gái này quả nhiên rất cao a, Diệp Trùng rất khó tưởng tượng một bé gái mười hai tuổi, lại có thể hiểu biết điều bồi tới mức độ này.
Chẳng lẽ Quản gia thật sự sản xuất ra nhiều thiên tài sao? Trong lòng Diệp Trùng không khỏi cảm khái.
Diệp Trùng quyết định cho cô bé một vài trợ giúp: “Cách nghĩ của cô không sai, nhưng vẫn đi đường vòng một chút. Nguyên lý của Song tầng dịch thối thuật là lợi dụng dung dịch phân ly lẫn nhau đạt tới mục đích tôi rồi lấy ra. Tất cả suy luận của cô đều nên vây quanh nguyên lý này, nhớ kỹ, đây là trọng điểm.”
Quản Cấm nghiêng đầu nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ suy tư. Đột nhiên, cặp mắt to của cô bé bỗng sáng lên, vui mừng nói: “Tôi hiểu rồi! Tôi đã hiểu là gì rồi! Tôi cuối cùng biết rồi!”
Nói xong, cô bé liền vội vội vàng vàng lao tới trước bàn, tập trung tinh thần bắt đầu phối chế lại dung dịch điều bồi. Vẻ mặt tập trung vô cùng, thủ pháp thành thạo, hoàn toàn quên mất trong phòng điều bồi này còn có một người.
Trong mắt Diệp Trùng lóe lên vẻ hân thưởng, hắn đối với người nghiên cứu tập trung thế này thường tràn đầy hảo cảm, bởi vì bản thân hắn cũng có đặc điểm giống như vậy, có lẽ chỉ có người thế này, mới có khả năng đi tới đỉnh điểm trong lĩnh vực của mình.
Không quấy nhiễu Quản Cấm đáng một lòng nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng mình, Diệp Trùng một mình tham quan căn phòng điều bồi này.
Đại thế gia quả nhiên không hổ là đại thế gia, thuốc thử trong căn phòng điều bồi này phong phú, Diệp Trùng xem tới mức trong lòng ngứa ngáy. Cuối cùng không đè nén được, Diệp Trùng cũng bắt đầu chơi đùa.
Mấy dụng cụ điều bồi này cũng đặc biệt phi thường, có vài phương pháp sử dụng hắn cũng biết, nhưng bởi vì nguyên nhân trước giờ chưa từng dùng, động tác của hắn xem ra vụng về vô cùng. Nhưng Diệp Trùng không chán nản chút nào, ngược lại, hắn đắm chìm trong loại vui vẻ tìm tòi này.
Không biết trải qua bao lâu, mấy công cụ điều bồi này, hắn cuối cùng đã tìm tòi gần hết, tinh thần tập trung của hắn lúc này mới thả lỏng ra. Chính ngay lúc này, hắn nhìn thấy một cặp mắt to đầy tò mò vẫn luôn nhìn mình.
Quản Cấm chống cái cằm xinh xắn của mình, nhìn vị Trúc Phong ca ca kỳ quái này. Trúc Phong ca ca hình như cực kỳ xa lạ với mấy công cụ điều bồi vô cùng bình thường này, sự xa lạ giữa các động tác, cô bé vừa nhìn liền có thể nhìn ra. Một điều bồi sư lợi hại thế này tại sao lại xa lạ như vậy với mấy công cụ điều bồi này? Thật làm người ta kỳ quái a.
Đột nhiên, Quản Cấm phát hiện trên người học trò này của cô tràn đầy câu đố.
- Thành công rồi à? Diệp Trùng ngẩng đầu, hỏi.
- Đúng a! Đúng a! Em cuối cùng đã thành công rồi! Da mặt Quản Cấm nở rộ nụ cười sáng lạn, giống như có được thứ mà mình vẫn luôn mơ tưởng có được.
Diệp Trùng gật đầu, nhưng không hề nói với cô bé, cải thiện mức độ này không hề là phiên bản cuối cùng. Thật ra, Quản phong tử vẫn luôn không hề ngừng cải thiện Song tầng dịch thối thuật này, phương pháp Quản Cấm sử dụng hiện giờ là loại phương pháp cải thiện đầu tiên của Quản phong tử. Không phải Diệp Trùng muốn bảo mật, chỉ là mấy loại phương pháp cải thiện phía sau đều cần máy móc phân tích độ chính xác cao, nói với cô bé hoàn toàn không có bất cứ tác dụng nào.
Cắn ngón tay, Quản Cấm không thể không đắc ý nói: “Em cũng có thể cải thiện phát minh của cô! Thật là quá tuyệt rồi!” Ánh mắt nhìn Diệp Trùng càng thêm cuồng nhiệt.
Chính ngay lúc này, có người tới kêu hai người ăn cơm.
Đồ ăn trên bàn phong phú vô cùng, Diệp Trùng cũng thả sức mà ăn, mỗi người đều cười khúc khích nhìn hắn. Sau khi Quản Cấm nói với Quản Chính Nguyên mình vừa mới hoàn thành việc cải thiện Song tầng dịch thối thuật, độ nóng ánh mắt mọi người nhìn Diệp Trùng lập tức dâng lên.
Diệp Trùng không ngẩng đầu, vẫn tập trung ăn uống, không để ý tới mọi người.
Tính cách lạnh nhạt của tiểu đại sư điều bồi rất nhanh liền dùng tốc độ kinh người truyền khắp cả Quản gia. Diệp Trùng phát hiện, chỉ cần ở Quản gia, mình vô luận đi tới chỗ nào, người gặp phải đều đối với mình cung cung kính kính.
Diệp Trùng ngược lại không có gì không quen, khi ở Tang gia thôn năm đó, hắn cũng hưởng thụ đãi ngộ giống thế này. Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất phiền phức, cho nên thời gian bình thường, hắn đều ở trong phòng điều bồi. Mà mỗi lúc này, bên cạnh hắn thường là mấy thanh niên cung kính đứng, Quản Cấm lại thường làm trợ thủ của hắn.
Diệp Trùng thật ra rất đau đầu. Con chip Quản phong tử cho mình vẫn luôn được hắn bỏ trong túi đeo hông. Hiện giờ túi đeo hông không ở chỗ hắn, nếu không, hắn sẽ dứt khoát mang con chip này cho Quản gia. Thứ đề cập tới bên trong con chip quả thật quá nhiều, nếu như viết ra từng thứ một, Diệp Trùng tin rằng, ít nhất mấy năm mình phải ở lại chỗ này.
Nhưng điều này tuyệt đối là thứ Diệp Trùng không sao tiếp nhận được. Vậy thì nên chọn những thứ nào? Vấn đề này làm hắn có chút đau đầu.
Mà điều này vẫn không phải là thứ làm Diệp Trùng đau đầu nhất, điều làm hắn đau đầu nhất là một vấn đề khác. Thứ Quản phong tử nghiên cứu khúc sau, hoàn toàn đều là kỹ thuật nhu hòa hai hệ thống điều bồi của tinh khu tự do và năm thiên hà lớn. Đối với Diệp Trùng mà nói, hiểu không hề khó khăn, nhưng đối với mấy con cháu Quản gia này thì không khác gì là sách trời. Ngay cả người có thiên phú cao nhất trong đó là Quản Cấm cũng luôn có vẻ mặt nghi hoặc, hết cách, Diệp Trùng chỉ đành giải thích từ chỗ căn bản nhất từng chút một.
Nhưng như vậy cũng làm cho vẻ tôn sùng và kính trọng trong ánh mắt của bọn họ nhìn Diệp Trùng càng đậm thêm vài phần.
Nhưng Diệp Trùng khẳng định không ngờ, thứ gây nên tác dụng cơ bản nhất trong sự phục hưng từ nay về sau của Quản gia không hề là mấy kỹ thuật có nguyên lý thâm ảo, cao siêu đó, mà là mấy tri thức cơ bản không thể cơ bản hơn trong mắt hắn của hệ thống điều bồi năm thiên hà lớn.
Mấy ngày này, trong Lĩnh vẫn là một mảng hỗn loạn. Tranh đấu của thế lực mới cũ càng diễn càng quyết liệt, tần suất sự kiện đá cửa xảy ra tăng lên với tốc độ kinh người, mà số người tử thương cũng kinh người như vậy.
Từ sau khi Diệp Trùng tiến vào Quản gia, Quản gia vẫn luôn bình lặng vô bì. Nhưng mấy người có ánh mắt chu đáo giống như Quản Chính Nguyên lại biết, cái gì nên tới quả nhiên sẽ tới.
Hôm nay, Diệp Trùng đang làm mẫu làm thế nào thực hiện phân tích định tính, đột nhiên có người xông vào: “Gia chủ mời Trúc Phong tiên sinh đi ra cửa một chuyến, có người tới đá cửa chúng ta!”
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT