- À… Vừa rồi còn tạo cho người khác cảm giác áp bức mạnh mẽ, Lưu Thắng liền giống như quả bóng bị xì hơi, tất cả khí thế đều trong khoảnh khắc sụp đổ tan tành.

- Vấn đề này hỏi rất hay! Lưu Thắng rũ đầu xuống, cố làm ra vẻ thâm trầm để khỏa lấp sự xấu hổ của mình. Lưu Thắng vốn dĩ tướng mạo cực kỳ đẹp trai, dáng dấp làm bộ này của hắn lại gây nên một mảng tiếng rít nhè nhẹ của các cô gái.

Chỉ đáng tiếc, các cô gái ở chỗ này không đủ a, Lưu Thắng cảm khái trong lòng vạn phần. Nếu như ở chỗ khác, chỉ sợ ít nhất cũng té ngã xếp lớp.

Tất cả áp lực trên người Phượng Túc đột nhiên biến mất. Trong lòng thả lỏng, Phượng Túc cũng không ngờ vấn đề này của mình lại có thể đạt được hiệu quả tốt thế này.

Ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người Diệp Trùng.

Người này rốt cuộc là ai? Tiếng nghị luận nho nhỏ ông ông vang lên. Vẻ mặt mấy người Lưu Thắng đều có chút không tự nhiên lắm, từ cái nhìn đầu tiên khi bọn họ gặp được Diệp Trùng, thì Diệp Trùng đã được liệt vào mục tiêu trọng điểm. Nhưng tính nguy hiểm hắn gây cho mấy người vượt xa nữ giới giả có khí chất mơ hồ trước mặt này. Cũng chính vì nguyên nhân này, bọn họ vẫn luôn không có hành động với hắn. Thứ nguy hiểm không cách nào ước đoán mới là nguy hiểm lớn nhất.

Nhưng ngay khi bọn họ chuẩn bị thăm dò nông sâu của hắn, bọn họ lại biết được thiếu niên này có quan hệ với Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, tất cả hành động bọn họ chuẩn bị lập tức dừng lại toàn bộ. Sáu người không giờ phút nào không kéo giãn khoảng cách một cách vô thức với thiếu niên thần bí này, càng đừng nói tới đi thăm dò.

Đối với người có quan hệ với Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, chính mấy người mạnh như bọn họ cũng không muốn có bất cứ xung đột nào với mấy người này. Càng huống chi trình độ võ thuật của đối phương cũng cao thâm khó dò.

Đối với việc là giao điểm tập trung của ánh mắt mọi người, Diệp Trùng không có bất cứ khó chịu nào, hắn cũng không còn là thiếu niên không hiểu biết chút chuyện đời lúc trước nữa.

- Các người có thể gọi ta là Quản Trúc Phong. Trong ngữ khí bình tĩnh không có chút dao động, thần tình trên mặt Diệp Trùng như giếng cổ không sóng.

Đây là một cái tên rất xa lạ, sáu người nhìn nhau, xác định tin tức trong mắt nhau. Còn Phượng Túc cũng không biết tí gì với cái tên này.

Không phải mọi người đều có ánh mắt giống sáu người này, người đi đường xung quanh chỉ cảm thấy rất kỳ quái. Sáu người này tùy tiện ai cũng đều là một trong những cao thủ đỉnh cao nhất của hành tinh Quang Hoa, thế nào lại kiêng kỵ đối với thiếu niên trông ra bình thường này như vậy?

Mấy người Tarkan thanh danh hiển hách, ngược lại tên thiếu niên này chưa từng nghe qua. Cho dù thành phố Thiên Trục là kinh đô điều bồi, nhưng lai lịch mấy người Tarkan phần lớn mọi người đều như đếm đồ quý trong nhà.

Sáu người này đều là cao thủ Tông hội. Trong giới võ thuật hành tinh Quang Hoa, năm giới giả này có danh dự cao quý. Nghề nghiệp lưu hành nhất của hành tinh Quang Hoa là điều bồi sư, võ thuật sư thuộc một loại địa vị khá yếu thế. Nhưng hành tinh Quang Hoa lại không hề không có cao thủ, năm người Tarkan chính là cao thủ võ thuật nổi tiếng nhất của cả hành tinh Quang Hoa. Mấy năm gần đây, võ thuật của hành tinh Quang Hoa đều là do năm người này giữ thể diện. Mỗi lần Tông hội, trong mười danh ngạch, chỉ có năm người này mới chân chính đủ đạt tới trình độ cao thủ Tông hội, năm người còn lại thường đều là cho đủ số mà thôi.

Ở thành phố Thiên Trục, người mà mọi người đều biết nhất lại là Guti trong số sáu người, nguyên nhân không có gì khác, vì Guti là một điều bồi sư. Là một điều bồi sư có tư cách tham gia Tông hội, Guti tuyệt đối có lý do hưởng thụ sự tôn kính và ngưỡng mộ của người khác. Càng huống chi hắn còn trẻ như vậy, tiền đồ không thể giới hạn.

Nhưng chính là một đám người thế này, lại kiêng kỵ vô bì đối với một thiếu niên trông ra bình thường vô cùng. Cảnh tượng này xem ra quái dị phi thường.

- Anh bạn, cùng chúng ta đi tham gia Tông hội thế nào? Arbeni vẫn luôn che mình kín mít đột nhiên mở miệng. Ánh mắt mấy người còn lại nóng bỏng nhìn chằm chằm Diệp Trùng. Bọn họ vẫn luôn tìm kiếm cao thủ võ thuật của hành tinh Quang Hoa, chính là hy vọng có thể tìm thấy đồng bạn cùng tới Tông hội. Mấy năm gần đây, mặt mũi giới võ thuật hành tinh Quang Hoa vẫn luôn do sự chống đỡ cực khổ của năm người, đã rất lâu không có lực lượng mới gia nhập.

Năm người bọn họ cùng nhau cọ xát, hy vọng nhờ vậy mà có thể có được đột phá. Một phương diện khác cũng không ngừng tìm kiếm cao thủ khác. Mà Guti chính là điều bồi sư bọn họ quen được ở Tông hội. Bọn họ liền mời Guti làm đồng bạn của họ. Guti cũng hy vọng có thể thí nghiệm trên người mấy người này thuốc thử điều bồi mới nghiên cứu chế ra của mình, hai bên rất mau liền hợp nhau.

Không ngờ, lại gặp được hai giới giả! Điều này thế nào không làm bọn họ vui mừng như điên chứ? Nhưng đối với Diệp Trùng, bọn họ lại có chút không biết làm sao, vô luận là thân thủ của đối phương, hay là quan hệ của hắn với Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh đều làm cho bọn họ không dám sử dụng thủ đoạn cứng rắn. Nhưng đối với Phượng Túc, bọn họ không có thứ đắn đo này.

Người vây xem xung quanh xôn xao!

Có thể đủ tham gia Tông hội chính là vinh dự vô cùng, mộng tưởng từ nhỏ của vô số người chính là có thể có một ngày tham gia Tông hội. Huống chi, lời mời này còn là cao thủ Tông hội tiền nhiệm tự mình đưa ra, đây tuyệt đối là một lời mời làm người ta không cách nào từ chối! Người vây xem xung quanh vô cùng ngưỡng mộ nhìn Diệp Trùng, bọn họ tin tưởng trên đời này tuyệt không có ai sẽ từ chối lời mời này. Ai ở trước mặt lời mời thế này, có thể không mừng hôn mê thì đã đủ nói rõ sức tự khống chế của hắn rồi. Một câu bình đạm như nước lại gây nên sóng to gió lớn trong khung cảnh nóng hổi này: “Xin lỗi, ta từ chối.”

Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc, tai mình nghe lầm rồi sao? Đợi khi nhìn thấy biểu tình nghi hoặc giống như mình của người xung quanh, bọn họ mới phản ứng lại.

Đám đông giống như đột nhiên đổ một ly nước lạnh vào trong dầu sôi sùng sục, đột nhiên bùng nổ.

Tuy nhìn không thấy biểu tình của Arbeni, nhưng trong giọng nói của hắn lại lộ ra giận dữ: “Anh bạn, ngươi chẳng lẽ không suy nghĩ một chút rồi mới quyết định sao?”

Mấy người Tarkan đã ngấm ngầm bao vây lấy hai người, ai nấy thần sắc bất thiện. Tuy bọn họ cực kỳ kiêng kỵ đối với Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, nhưng kiêu ngạo của cao thủ Tông hội hình thành lâu ngày trên người bọn họ lại chiếm thượng phong vào giờ phút này.

Người có thể lăn lộn ở thành phố Thiên Trục đều không phải kẻ ngốc, vừa thấy tình hình liền biết có thể xảy ra xung đột bất cứ lúc nào. Ai nấy đều nín thinh, vội vàng lùi ra sau, tranh đấu giữa giới giả không phải là trò đùa, bị dính miểng có khả năng trí mạng bất cứ lúc nào.

Tình hình hiện trường cực kỳ khẩn truong, Diệp Trùng và Phượng Túc bị năm người vây ở giữa. Guti đã sớm chạy đi, hắn chỉ là một điều bồi sư.

- Vị tiểu thư này đối với đề nghị của chúng tôi cảm thấy thế nào? Lưu Thắng trầm giọng hỏi.

Thần sắc bề ngoài của Phượng Túc không đổi, trong lòng lại xoay chuyển như điện. Con ngươi xoay chuyển, nàng nhẹ giọng nói: “Ta vô cùng ngưỡng mộ Quản Trúc Phong tiên sinh, nếu như Quản Trúc Phong tiên sinh đồng ý, ta tự nhiên không có vấn đề gì.” Nàng uyển chuyển lại đẩy vấn đề này lên trên người Diệp Trùng.

Ánh mắt năm người lại tập trung lên người Diệp Trùng một lần nữa.

Bị năm cao thủ nhìn chằm chằm thế này, cho dù mạnh như Diệp Trùng cũng cảm thấy da đầu hơi tê dại, nhưng trên mặt hắn vẫn trấn định như cũ, cặp mắt vẫn hờ hững, lạnh lùng như thường.

Đè nén xung động muốn ra tay trước, Diệp Trùng nhẹ nhàng quăng ra một câu: “Ta có việc cần tới Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh một chuyến.”

Yên lặng!

Một mảng yên lặng như tờ! Trừ Phượng Túc vẫn bình thường như cũ, mỗi người đứng vây xem đều kinh ngạc nhìn vị thiếu niên này, rất nhiều người trong lòng lập tức bừng tỉnh ngộ, thì ra thiếu niên này là người của Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh!

Chẳng trách hắn lại từ chối lời mời của cao thủ Tông hội! Chẳng trách hắn trong vòng vây của năm cao thủ Tông hội vẫn thần sắc như thường! Chẳng trách năm cao thủ Tông hội này lại kiêng kỵ với hắn như vậy!

Rất nhiều chỗ làm người ta nghi hoặc không hiểu, lúc này lại giống như thoáng cái rộng rãi, thông thoáng.

Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh!

Sau khi trải qua sự kinh ngạc ban đầu, vô số ánh mắt mang theo sự tôn kính hướng về Diệp Trùng.

Quản Thanh Ngân là đội phó lần thu mua này. Đây đã không phải là lần đầu tiên hắn đảm nhận chức vụ này. Nói thật, chức vụ này hoàn toàn là một việc nhàn nhã. Trong đội ngũ, phàm là có mang theo chữ phó, thông thường đều là việc nhàn, người có quyền lực thật sự đều là chức chính.

Nhưng có biện pháp gì chứ? Ai bảo Quản gia mấy năm nay đã suy sụp quá dữ dội! Đối với bản thân, hắn ngược lại không coi là gì. Điều hắn lo lắng nhất là, nếu như gia tộc lại không có chuyển cơ, chỉ e chẳng mấy năm nữa, Quản gia ngay cả tư cách ở trong Dạ Lĩnh cũng không có cách nào giữ được.

Trong mắt Quản Thanh Ngân hiện ra vẻ buồn bã, mỗi lần vừa nghĩ tới vấn đề này, tâm tình của hắn đều không tự chủ được mà lâm vào suy sụp.

Nhưng hắn cũng không có bất cứ biện pháp nào. Mỗi lần Lĩnh hội, Quản gia đều giống người đứng xem hơn, thiếu sự sáng tạo nặng ký, làm cho địa vị trong Lĩnh của bọn họ rơi xuống ngàn trượng, hiện giờ ở trong Lĩnh xếp vị trí chót. Điều càng quan trọng hơn là, do địa vị rơi xuống, mỗi lần phân phối đồ đạc Lĩnh hội mua về, Quản gia cũng được tệ nhất. Nếu như không phải cống hiến của Quản gia lúc trước vẫn còn, chỉ sợ hiện giờ trong Lĩnh đã không có chỗ dung thân của Quản gia.

Điều làm người ta lo lắng nhất là, thêm một năm nữa chính là lúc trong Lĩnh lại một lần nữa xem xét tư cách mười bốn nhà của Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh. Nếu như trong một năm này, Quản gia vẫn không có bất cứ khởi sắc nào, Quản gia bị tước đoạt tư cách ở trong Lĩnh đã thành định cục.

Vừa đi, Quản Thanh Ngân vừa suy nghĩ xuất thần.

Chính ngay lúc này, đột nhiên một âm thanh không hề coi là lớn truyền vào tai hắn.

- Ta có việc cần tới Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh một chuyến.

Tới Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh? Quản Thanh Ngân ngớ người, không khỏi ngẩng đầu.

Ngũ Nguyệt đối với người ngoài mà nói, là một nơi cực kỳ thần bí. Ngay cả thành phố Thiên Trục, trừ thượng tầng của một số hãng buôn lớn có quan hệ cực kỳ mật thiết với Dạ Lĩnh, không có ai biết Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh rốt cuộc là có vẻ thế nào, là nơi gì. Người trong Lĩnh cũng cực ít ra ngoài, ở trong Lĩnh, mỗi người đều học tập điều bồi, nhưng trong Lĩnh lại hạn chế nghiêm ngặt ra khỏi Lĩnh. Trừ thu mua ra, bình thường cực ít có người ra khỏi Lĩnh. Người trong Lĩnh càng bị nghiêm cấm tham gia tỉ thí đại loại như Tông hội. Đối với khách tới Dạ Lĩnh, Quản Thanh Ngân nhiều năm như vậy vẫn chưa thấy được một người.

Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh quá thần bí, mọi người chỉ biết, nơi đó là thánh địa của giới điều bồi.

Có người muốn đi vào Lĩnh? Quản Thanh Ngân không khỏi sinh ra vài phần tò mò, sải bước tới chỗ phát ra âm thanh.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play